Mục lục
Đại Niết Bàn - Khảo Ngư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thi cuối kỳ tới.

Trên forum đại học Thượng Hải có câu danh ngôn " Đi thi không gian lận, năm sau làm học đệ. Thà không có nhân cách, còn hơn không hợp cách."

Tô Xán sau lễ Giáng sinh thì chỉ một lần tham gia bữa cơm nhà Đường Vũ, toàn bộ thời gian còn lại dồn cho ôn tập, ai bào trước đó trốn học quá nhiều làm gì, mấy mông kiểu như công cộng chính trị, mỗi ngày trước khi đi ngủ Tô Xán ôn tập tóm tắt sơ lược mỗi chương và vấn đề trọng điểm mà y thấy có thể sẽ thi tới.

Ban ngày ôn tập theo hệ thống, ba năm học lại lần nữa trình độ cao trung giúp Tô Xán đúc kết ra cách học tập rất hiệu quả, hơn nữa với Tô Xán mà nói, kiến thức khô khan không làm làm y ong đầu buồn chán như người khác, thế nên học tuy vất vả, nhưng không thấy mệt mỏi.

Thời gian này Tằng Kha cũng thường xuyên gọi điện tới hỏi thăm tình hình, nhắc nhở Tô Xán phải chú ý dinh dưỡng, đảm bảo thể lực và giấc ngủ, làm Tô Xán có cảm giác như quay về thời trung học.

Tô Lý Thành gọi điện tới Tô Xán phải biết cân bằng giữa việc học tập và thương nghiệp, bây giờ sau thời gian ngạc nhiên ban đầu, ông thấy phải dẫn dắt con mình theo chiều hướng tốt nhất, nếu Tô Xán muốn bỏ học kinh doanh, ông sẽ dứt khoát không cho phép, đó là giới hạn để ông ủng hộ Tô Xán.

Lưu Duệ nói ngày 25 hắn sẽ thi xong, sẽ tới Dung Thành rồi về Hạ Hải. Tiết Dịch Dương thì phải muộn hơn một chút giải quyết vài chuyện xong mới về, nhưng hẹn Lưu Duệ cùng Tô Xán tụ hội ở Dung Thành, sau đó cùng đi tàu hỏa về Hạ Hải.

Vương Uy Uy và Lâm Trứu Vũ còn chưa xác định ngày trở về, hai người bọn họ không phải ở Dung Thành, mẹ Vương Uy Uy, một người phụ nữ không cần chồng ung dung sống ở Bắc Kinh, nên Vương Uy Uy sẽ ở Bắc Kinh một thời gian với mẹ, sau đó mới tới Dung Thành thăm cha. Lâm Trứu Vũ tuy cha mẹ ở cùng một nơi, nhưng chỗ nào có cha hắn thì hắn không muốn ở lâu, đời này Lâm Trứu Vũ sợ nhất cha mình, nên đang đợi Vương Uy Uy có ý chuồn.

Còn Lâm Lạc Nhiên không biết kế hoạch thế nào.

– Mua được vé máy bay rồi à, khi nào bay?

Tằng Kha gọi điện xác định ngày về của Tô Xán không biết tới lần thứ mấy rồi.

– Ngày 23 con thi xong, vé máy bay còn chưa lấy được, có điều đặt vé ngày 25, sáng bay, tối con về tới nhà, con sẽ thẳng nhà luôn, cha mẹ không cần ra đón.

Khỏi cần nói Tô Xán đặt hai vé máy bay.

– Vậy đồ đạc mang về phải gói gém cho kỹ, đừng đễ rơi, có mang máy vi tính về không, không mang về thì gửi cho cẩn thận…

Tiếp đó là nỗi lo muôn thủa của một người mẹ.

Mark gửi tin nhắn Tô Xán, vì biểu hiện kiệt xuất của hắn, đại học Hardvard đã thông qua đơn của hắn, ngày 31 tháng 8, hắn sẽ vào Đh Harvard học mộ tâm lý. Hôm đi phỏng vấn, giáo viên phỏng vấn còn nói ông ta rất mong đợi hắn vào Đh Harvard, vì hiện giờ ông ta cũng thường xuyên lên facebook, rất thích, ĐH Harvard cần một mạng xã hội như vậy.

Facebook thực ra không phải là ý tưởng nguyên thủy nhất, trước đó ở Mỹ cũng có nhiều trang web tương tự. Khi Facebook khuếch trương, có một cao tầng New Hampshire từ chối đưa nó vào, vì trường bọn họ cũng có một trang web cho tìm kiếm liên lạc sinh viên trực tuyến, lúc nầy Mark và Tô Xán không giao phong với trang web này mà đánh vu hồi, đem số liệu các trường sử dụng facebook giao cho trường học đó.

Trường học này thông qua con số biết rằng, bọn họ cần Facebook chứ không phải Facebook muốn tiến vào, thế là đường trở nên thông suốt.

Tô Xán tiền kỳ đầu tư 300.00 USD, Mark dùng để thuê phòng, thuê lập trình viên, nâng cấp may móc, cùng với thuê một phòng công tác chuyên môn gần ĐH Hardvard đã dùng hết bảy tám phần.

Mark nói hiện giờ có nhà đầu tư mạo hiểm đã bắt đầu theo dõi bọn họ, có cả công ty phần mềm, công ty mạng liên tục ám thị sẽ có hỗ trợ tài chính lớn, lớn bằng cái nắm đấm. Nhưng tới giờ vẫn chẳng có ai thực sự bỏ tiền ra.

Tô Xán và Mark đạt thành công thức chung, bọn họ sẽ bán ra một ít cổ phần, nhưng không phải là bây giờ. Không cần Tô Xán phải nói, Mark cũng đã nhìn ra facebook rồi sẽ cực kỳ giá trị. Dù ở Mỹ hay TQ, học kỳ cũng sắp kết thúc, bọn họ phải bắt đầu tính toán cho sự nghiệp và lý tưởng tiếp theo.

Ngày 25, mùa đông Thượng Hải rất lạnh.

Lúc này các trường cao đẳng đại học toàn quốc lần lượt nghỉ đông, vô số sinh viên bước lên đường về nhà, một trong những cuộc di cứ lớn nhất thế giới lại bắt đầu.

Tô Xán thu thập hành lý, cùng với Đường Vũ được Lý Lam đón ra sân bay.

Đường Vũ tháo chiếc khăn quàng cổ rộng bàn che gần nửa khuôn mặt ra, gió lạnh làm gò má cô đỏ hây hây, làm một nam tử trung niên đang xem tạp chí hàng không bên cạnh thi thoảng lại nhìn trộm. Lúc lên máy bay còn xảy ra một chuyện nhỏ, một nhóm thanh niên ngoại quốc mắt xanh mũi lõ, cao toàn 1m8 trở lên, lúc xếp hành lý và trò truyện, mắt cứ lướt ngang liếc dọc trên người Đường Vũ.

Đôi mắt lạnh băng của Đường Vũ cũng nhìn lại, đại khái là thân ở nước ngoài, mấy thanh niên người nước ngoài vẫn chú ý tới ảnh hưởng, không tới bắt chuyện, song thi thoảng vẫn quay đầu nhìn Đường Vũ. Trong đó một người da đen nhìn Tô Xán, Tô Xán tuy đáp lại bằng nụ cười, nhưng rất là giả dối, đối phương vừa quay đi là nụ cười của y cũng tắt luôn, thầm nhủ chả lẽ mình đứng bên cạnh Đường Vũ có ít cảm giác tồn tại như thế?

Đường Vũ chứng kiến vẻ mặt của Tô Xán, quay đầu đi, mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe miệng hiện lên nụ cười nhẹ tựa có tựa không.

Không cần nghi ngờ, Đường Vũ đi tới đâu khá bắt mắt, tới ngay cả tiếp viên hàng không phát thức ăn cũng cười với bọn họ tươi hơn nhiều.

Vì quản lý không lưu ở Thượng Hải có chút trục trặc làm chuyến bay bị chậm một tiếng rưỡi, khi tới Dung Thành đã là 10 giờ, cùng Đường Vũ rời mày bay lấy hành lý, bật điện thoại lên thấy một đống tin nhắn, đều hỏi y đã về chưa, có chuyện gì xảy ra?

Rời đại sảnh, ông Đường lái chiếc SUV LAND CRUISER tới đón:

– Nhà Tô Xán ở đâu, chú đưa cháu về.

– Dạ nhà cháu ở khu Thành thị vật ngữ.

Bây giờ tất nhiên Tô Xán chẳng cần gì phải che dấu cả.

Ông Đường há mồm, thì ra cách nhà mình có một dãy phố thôi.

Trước cổng tiểu khu nhìn thấy Tô Lý Thành đứng hút thuốc dưới cây dung, nắm ngoài Tô Xán đi nó cành lá xum xuê, bây giờ về lá khô vàng bảy tám phần, xơ xác như đầu ông già bảy mươi, nhìn cả con phố, Tô Xán có cảm giác thân thiết.

Xe của ông Đường chỉ dừng ở trước cổng tiểu khu, thả Tô Xán cùng hành lý xuống, nếu Tô Xán và Đường Vũ là bạn bè bình thường, ông Đường còn có thể tiện đường lên nhà Tô Xán chào hỏi một chút, nhưng quan hệ Tô Xán và Đường Vũ như thế, gia trưởng hai nhà gặp nhau không khỏi mang ý nghĩa chính thức nào đó. Tuy ông Đường rất tán thành Tô Xán, nhưng tất nhiên vẫn nghĩ cho con gái mình, không muốn con gái bị áp lực, đương nhiên cũng là vì không muốn buông tay con gái sớm như thế, tương lai còn xa, ở một số mặt, ảnh hưởng hàng ngàn năm văn hóa không thể bị văn hóa Phương Tây xóa nhòa được.

– Lại là nhà Đường Vũ đón con hả?

Tô Lý Thành nhìn con trai trêu ghẹo:

– Vốn muốn bảo Tiểu Vương tới đón con, cậu ta chủ động xung phong mấy lần, cha nghĩ con và Đường Vũ về với nhau, để hai đứa có thêm không gian riêng tư.

Tiểu Vương là Vương Trác, người Dung Thành, là một người trong tổ lái xe của tập đoàn Đại Dung, sau khi công ty phân phối xe cho Tô Lý Thành, Tô Lý Thành chọn Vương Trác, vì người này trẻ tuổi, trong tổ lái xe thuộc thành phần không có bối cảnh, không có quan hệ gì, bị chèn ép, đại biểu không dĩnh dáng tới vũng nước đục của công ty, dùng người như vậy tiện nhất.

Vương Trác cực kỳ cảm kích, vì hắn có cô bạn gái thanh mai trúc mã ở nhà đối diện, cùng nhau lớn lên từ nhỏ, vốn hai nhà có ý kết thông gia, nhưng chê hắn tới 30 vẫn là anh lái xe quèn, không có tiền đồ gì cả. Bây giờ thì nước lên theo thuyền, lái xe cho tổng giám đốc, ra vào toàn nơi sang trọng đắt tiền, giá trị tăng vọt, nghe nói trung tuần năm nay định tổ chức hôn lễ, nhà gái hài lòng lắm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK