Thấy cha mẹ vừa xót của vừa vui mừng, Tô Xán không khỏi chua xót, thì ra cha mẹ không phải không yêu thích cái đẹp, mà không có vốn liếng để mà theo đuổi, cuộc sống nặng nề mài hết góc cạnh, che dấu quyến rũ của mẹ, uốn còn lưng của cha, tuổi xuân trôi đi mất.
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Tô Xán khoác tay cha mẹ đi giữa hành lang, y cảm giác được người mẹ hơi run run, dặn mẹ phải tự nhiên, mặt cha thì cứng đờ, bị y nhéo thêm cái nữa trông mới khá hơn.
– Ài, đáng lẽ không nghe thằng nhãi xúi bẩy, người ta nhìn chằm chằm thật xấu hổ, bên ngoài rõ hiền lành, thật thà, nhưng cái miệng rất giỏi đầu độc người ta, giỏi lừa người, giống anh y hệt.
Bị mọi người nhìn chăm chăm, mặt Tằng Kha đỏ lên, may mà ánh đèn sáng rực đại sảnh che lấp, càng làm bà thêm phần quyến rũ, nhẹ giọng oán trách.
– Ha ha ha, nó không giống anh mới thực sự là vấn đề đó.
Tô Lý Thành nói đùa áp đi căng thẳng trong lòng:
– Phì, già rồi mà không đứng đắn.
Cả nhà Tô Xán không chào hỏi Tằng Toàn Minh đang nhặt kính, giữ nụ cười thiện chí mà khoảng cách với xung quanh, ung dung đi vào đại sảnh, để lại bóng lưng cho mọi người nghị luận.
Có người nói nam nhân kia là giám đốc của công ty lớn, có người nói chẳng phải thành phố có một phó bí thư đảng trẻ tuổi sao, chẳng lẽ là người đó? Cũng có người nói đó là nhân viên của tổ đốc tra tỉnh… Thế nhưng ba người họ lại giữ khoảng cách với người khác, thế là phủ lên một vầng sáng thần bí.
Giang Triêu Dương có mạng lưới quan hệ rộng cũng chưa bao giờ gặp qua gia đình này, Hồng Tiểu Thiên thấy cả nhà họ không tiếp xúc với Giang Triêu Dương thì thầm thở phào, ông ta cũng không biết sao mình lại thở phào, đại khái là lo lai lịch bối cảnh của họ, nếu có quan hệ với Giang Triêu Dương thì lực cản của ông càng lớn.
Tô Xán hiểu hôm nay mình đóng gói khí chất cho cha mẹ đã phát huy tác dụng, làm xung quanh không nhận ra sơ hở thiếu tự nhiên trên mặt cha mẹ mình, mấu chốt là nhờ vận dụng ba phương diện hoàn cảnh, địa điểm và tâm lý.
Hiện giờ người thực sự biết được thân phận của cha mẹ y chỉ có hai người, một là cậu cả Tằng Toàn Minh, hai là phó tổng giám đốc công ty mậu dịch cũ của mẹ, Trần Lập.
Trần Lập không hề xa lạ gì với cả nhà Tằng Kha, bởi vì bọn họ chiếm cứ căn phòng tầng hầm của công ty mậu dịch, khiến cho rất nhiều người bày tỏ bất mãn, yêu cầu đơn vị phải chia nhà, Trần Lập cho dù trong lòng không vui, dù sao cũng có lòng trắc ẩn, không thể đuổi cả nhà người ta ra đường, cho nên chỉ nói miệng thôi. Về sau Tằng Kha chủ động yêu cầu đơn vị bán đứt tuổi nghề, nhà cũng đã trả lại, ông ta cảm thấy gánh nặng trên vai được trút bỏ.
Thế nhưng lúc này Trần Lập há hốc mồm, không hiểu nhà Tằng Kha gặp vận gì biến đổi lớn như thế, có điều không dám nói ra.
Hồng Tiêu Thiên bề ngoài không lộ ra cái gì, có điều lặng lẽ lật xem chỗ ngồi của nhà Tô Xán, đối chiếu với mã số đấu thầu, đấu thầu mua sắm văn phòng phẩm, ông ta mở hồ sơ dự thầu ra xem, bảng biểu chi tiết, tài liệu đầy đủ, nói đúng vào trọng điểm.
Truyện đề cử: Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái
Ngẩng đầu lên nhìn nhà Tô Xán, không ngờ là thương nhân mở hiệu văn phòng phẩm bản địa mà có khí chất này, làm người ta lấy làm lạ.
Mỗi một bước của hội đấu thầu tiến hành đâu ra đó, tuyên bố thành quả đấu thấu điện khí, xe hơi, đồ dùng sinh hoạt v..v..v, có người vui mừng, có người thất vọng, có người rầu rĩ bỏ đi, cuối cùng tới bộ phận văn phòng phẩm, một vị bình thẩm của tổ chuyên gia xem hồ sơ dự thấu xong ngẩng đầu lên nhìn phía nhà Tô Xán.
– Nhà thầu “công ty vật dụng văn hóa Hạ Hải”, theo trình bày ở khoản 11.2 trang 8 của các vị, yêu cầu dự toán tài chính của thành phố mỗi năm 20 vạn, giá dự thầu lớn hơn bình quân dự toán tài chính, các vị có bổ xung gì không?
Người xung quanh xôn xao, gọi là đấu thầu, kỳ thực ngoại trừ thẩm tra tư cách ra, là cạnh tranh giá, các xí nghiệp đều tìm cách hạ tiền xuống dưới dự toán, lại có người dám đề xuất giá cao hơn, không hỏi tới mới là lạ.
Tô Lý Thành đứng dậy đáp:
– Giống như trước đó thị trưởng Hồng đã nhắc tới, cung cấp tài chính của kinh tế kế hoạch có tệ nạn, tôi xin mạnh dạn nói một câu, tôi bị chế độ cung cấp tài chính làm cho chết khiếp rồi.
Tô Lý Thành nói câu này có chút thấp thỏm, ông đã cố gắng nói với ngữ điệu thoải mái, lại còn kéo cả cây đại thụ Hồng Tiểu Thiên ra, trong tình huống chưa làm rõ lai lịch của ông, mọi người đều cười phụ họa.
Thấy mọi người đều cười, nhưng không thấy mí mắt bọn họ giật lên kinh hãi, Tô Lý Thành càng thêm vững tin, tiếp tục trình bày theo kế hoạch soạn ra trước đó, mặc dù không trôi chảy, chính vì thế ở dưới không khí áp lực này, cách biểu đạt đó khiến người ta hãi hùng, bằng vào kinh nghiệm ăn nói tổng kết qua nhiều hội nghị ở công ty, Tô Lý Thành trình bày xem như hoàn chỉnh:
– Dưới chế độ cấp cấp tài chính, tài chính là chủ thể lựa chọn thương phẩm, người xử dụng chỉ có thể bị động tiếp nhận. Còn thực hiện chế độ mua sắm chính phủ, tài chính chỉ tham dự, giám sát quá trình mua bán, đảm bảo giao dịch công bằng và tài chính được sử dụng. Chủ thể thương phẩm, tôi đảm bảo phục vụ cho mỗi phòng ban có được đồ dùng phù hợp nhất với yêu cầu của họ.
– Dự toán mà chúng tôi yêu cầu dưới loại phục vụ này là hợp tình hợp lý, hơn nữa chúng tôi tự nguyện nhập vào trình tự giám sát của ủy ban kinh tế mậu dịch, cơ cấu giám sát, đảm bảo mỗi một khoản tài chính đều được chứng thực hoàn thành.
Trong đám đông có người vỗ tay, đều là những người trúng thầu ở hạng mục khác, không phải là đối thủ cạnh tranh, nên lấy một tâm thái bình tĩnh lắng nghe, không khỏi bội phục người này đi ngược xu thế, nếu không có chút bối cảnh, không thể tùy tiện nói những lời hùng hồn này.
Giang Triêu Dương thì khinh bỉ hừ một tiếng, cơ cấu văn phòng phẩm phía dưới đã giật gấu vá vai, ông ta mấy lần nhận được báo cáo, phải dùng tới mối quan hệ của bản thân, cho nên ông ta nhất định phải có được gói thầu văn phòng phẩm này.
– Căn cứ vào kết quả thương lượng của ủy ban đánh giá, hiện tuyên bố bốn đơn vị chỉ định mua sắm văn phòng phẩm của chính phủ, người trúng thầu đầu tiên, Thể dục Đằng Long…
Mọi n gười cùng vỗ tay.
– Người trúng thầu số hai, chuỗi văn phòng Office.
Một nam tử mặc âu phục màu xám đứng dậy, tay đỡ ngực cúi mình cảm tạ mọi người chúc mừng.
Cả nhà Tô Xán tim đập thình thịch.
Làm hết sức, nghe số trời. Tô Xán hiểu chuyện bọn họ cần làm đã làm hết, hiện giờ chỉ có thể đợi thành quả, nếu n hư thất bại, ít nhất bọn họ đã cố gắng. Chỉ là nghĩ tới cha mẹ nếu về nhà phải đối diện với trái đắng thất bại này, thế nào bị cũng đả kích…
Có thể đứng dậy lần nữa không, rất khó nói.
– Người trúng thầu thứ ba, phòng tiêu thụ văn phòng phẩm, hiệu sách Tân Hoa.
Phó tổng giám đốc Hiệu sách Tân hoa đứng dậy vỗ tay, mỉm cười với mọi người.
Tằng Toàn Minh ngồi trên đài thở dài, nhìn những người trúng thầu, đều là xí nghiệp lâu năm thực lực hùng mạnh, đem so ra, hiệu văn phòng phẩm của nhà em gái mình quá yếu ớt.
Giang Triêu Dương là đắc ý nhất, uống trà trong ấm mình mang theo, Đằng Long thể dục, Hiệu sách Tân Hoa đều là quốc xĩ, cũng là liên minh quốc xĩ do ông ta cầm đầu, giám đốc hai nhà đó đều do ông ta chỉ đâu đánh đó, trong số người lá mặt lá trái với Hồng Tiểu Thiên không thiếu bọn họ.
Hiện giờ xem ra Hồng Tiểu Thiên vẫn phải nhận thua rồi, ông ta không thể không suy xét tới lợi ích của các quốc sĩ trước tiên, nếu không ở hạng mục kinh tế, khó tránh khỏi bị liên minh do Giang Triêu Dương cầm đầu dằn mặt.
– Người trúng thầu thứ tư …