Mục lục
Đại Niết Bàn - Khảo Ngư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhà ăn ĐH Thượng Hải thưa thớt hơn thường ngày nhiều, vì hôm nay là ngày kết thúc môn thi cuối cùng của năm thứ nhất, đám người dư thừa tinh lực đó gần như đổ ra con phố trước cổng trường ăn mừng cũng như phát tiết áp lực chịu đựng thời gian qua.

Gần sáu rưỡi tối, thành phố Thượng Hải đã lên đèn, phố ăn vặt cũng vậy, ánh đèn nê ông xanh đỏ nhấp nháy, tiếng cười đùa, tiếng nhạc phát ra từ những cửa hàng cứ như đang chửi nhau, có điều chẳng ai phiền lòng vì thứ âm thanh ồn ã đó.

Bên cạnh quán thịt dê nướng mà nhóm Tô Xán đang ăn là một quán bia lớn, một nhóm nam sinh bảy tám người thi thoảng mắt liếc nhìn sang những cô gái xinh đẹp ngồi cách đó chừng năm bảy mét.

– Cô bé người nho nhỏ nhưng ngực to kia tên Đồng Đồng, năm sau sẽ tới khoa số học chúng ta, trông thật đáng yêu…

Một nam sinh để đầu đinh mắt không dời khỏi Đồng Đồng chẹp miệng nói:

– Con mắt cậu kém cỏi thế, không phải bên cạnh còn hai em xuất sắc hơn à?

Tên bạn bĩu môi xem thường:

– Có cần đói khát vậy không, còn biết tên họ với chuyên khoa của người ta nữa, bỏ công sức không ít nhỉ?

Đầu Đinh làm bộ mặt cay đắng, thở dài:

– Cậu không biết nỗi khổ bọn này rồi, mơ mộng xa vời không bằng cái thực tế, mấy khoa tự nhiên khủng long đã nhiều, khoa số học của bọn này thì càng là công viên kỷ jura, khó khăn lắm mới được một nữ sinh xinh đẹp ngoan ngoãn đi vào, đương nhiên phương diện tình báo phải toàn diện, cậu nghĩ đám dâm nam trong khoa bọn này ăn chay chắc, chỉ tiếc cho tới nay vẫn còn chưa kiếm được số di động của cô bé.

– Tưởng cái gì chứ, xem thường ngày cậu mạnh miệng thế mà nhát nhỉ, tôi thì hứng thú với mấy mỹ nữ cực phẩm kia hả, trông non lắm, chắc là năm thứ nhất, dễ thôi, để tôi giúp cậu một tay…

Tên ăn mặc áo sơ mi hoa hoét bảnh bao tự tin nói:

– Có điều bên đó tráng nam không ít, tôi sợ bị người ta vây đánh…

– OK, chỉ cần cậu xin được di động của cô bé tút Gấu Méo của tôi sẽ sang tên cho cậu hết.

Sơ mi hoa vỗ tay giao kéo với đầu đinh:

– Được, có mấy câu này của các cậu tôi còn sợ gì nữa.

Nói là làm luôn, Sơ Mi Hoa vặn tay ngọe cổ, làm mấy động tác khởi động, chỉ lại cổ áo, sau đó đẩy ghế cầm cốc bia bước cười sáng sủa với Đồng Đồng, trông rất chân thành:

– Em là Đồng Đồng ở clb trà đạo phải không, chào em, đội trưởng của bọn em và anh quan hệ rất tốt, anh nhiều lần nghe nói tới em rồi, sang năm thứ hai em vào khoa số học của bọn anh, lúc đó chúng ta cùng khoa, mong được giao lưu với em nhiều hơn.

Tiếc cái đối phương nhìn qua Trình Thông Thông, mắt sáng lên, sau đó tới Đường Vũ càng tưởng chừng không dời mắt đi được. Mặc dù quá trình chỉ có hơn vài giây, song vẫn bị đại bộ phận nhận ra.

Đám con trai không khỏi khó chịu, tự nhiên có thằng cha ở đâu nhảy vào tán tỉnh một cô gái trong nhóm mà, có điều thái độ đối phương không có chỗ nào để bắt bẻ nên không thể làm được gì.

– A, chào học trưởng, em nhận ra anh, sau này mong được anh chỉ giáo nhiều hơn.

Đồng Đồng trước khi xoay lưng lại làm động tác nôn ọe, sau đó cười đáng yêu đứng dậy, chạm cốc với hắn.

– Anh không nghe nhầm chứ, em biết anh à, thật vinh dự cho anh.

Sơ mi hoa mừng ra mặt.

– Lần trước anh tham gia hoạt động của clb bọn em, ngồi ở ghế khách quý mà, lúc đó em thấy anh rồi.

Nếu vừa rồi không thấy Đồng Đồng làm cái động tác buồn nôn kia, có lẽ mọi người đều bị vẻ bề ngoài đánh lừa, nữ sinh đúng là đều có tiềm chất diễn viên.

– A, ra hôm đó à, vậy mà anh lại không biết, tiếc quá, nếu không đã được làm quen với em sớm hơn rồi.

Nên chẳng lạ gì khi vị họng trưởng này mũi nở ra mấy phần, ngực ưỡn lên, nói văng miểng, không biết người khác đang nén cười. Thao thao bất tuyệt một hồi cảm giác mình và Đồng Đồng cực kỳ hợp duyên:

– Bên phía bọn anh có mấy huynh đệ trong khoa nữa, để anh giới thiệu cho em, mọi người quen nhau, sau này có gì giúp đỡ.

Trình Thông Thông thấy Đồng Đồng mua giây buộc mình rồi, cũng bất mãn vì tên học trưởng này làm phiền bọn họ, khó chịu nói:

– Đồng Đồng là nhân vật trung tâm của bọn này, anh kéo đi như thế không thích hợp đâu.

Đồng Đồng kín đáo nháy mắt với Trình Thông Thông, ý bảo không sao hết, chịu đựng một chút là được, sau này cùng một khoa ngẩng đầu cúi đầu thấy nhau. Đồng Đồng là một cô gái không muốn làm mất mặt một ai.

Sơ mi hoa có cơ hội đường đường chính chính nhìn Trình Thông Thông, từ vị trí hắn đang đứng, dễ dàng nhìn qua cổ áo sơ mi của Trình Thông Thông, không thấy gì nhiều nhưng chỉ mép áo lót màu đen cùng khe vú kia càng kích thích hơi men trong người bốc lên ngùn nghụt, giọng cợt nhả:

– Có gì không ổn, có phải là anh muốn ăn Đồng Đồng đâu, nếu em không yên tâm, hay đi cùng với Đồng Đồng?

Trình Thông Thông cười quyến rũ, khoác tay Đồng Đồng:

– Đi thì đi, tôi sợ gì chứ, Đồng Đồng, có mình ở đây, xem ai ăn thịt được cậu nào.

– Thông Thông lo Đồng Đồng bị thiệt thật à?

Nguyễn Tư Âu nhìn Trình Thông Thông bĩu môi nói nhỏ với Đường Vũ, mặc dù đám nam sinh kia có hơi ầm ĩ, nhưng vài anh chàng trông đẹp trai lắm, nói không chừng Trình Thông Thông định câu ngược lại.

– Chắc là thế đi.

Đường Vũ chỉ cười khẽ, Nguyễn Tư Âu xưa nay vẫn không thích Trình Thông Thông mấy, nên đôi khi có suy diễn theo chiều hướng xấu.

Cả đám con trai hậm hực trơ mắt nhìn sơ mi hoa ưỡn ngực như gà trống thắng trận dẫn Trình Thông Thông và Đồng Đồng đi, phía bên kia bùng nổ tiếng vỗ tay reo hò, càng như khiêu khích bọn họ.

Hôm nay người tới đông hơn dự kiến, cũng ăn khỏe gấp mấy thường ngày, Tô Xán ước chừng ví tiền của mình không đủ tiền để trả rồi, khều nhẹ Đường Vũ rồi bảo cô:

– Anh đi rút tiền một chút.

– Em cũng mang tiền này.

Đường Vũ mỗi lần đi ăn với ai cũng chuẩn bị sẵn tiền, huống hồ hôm nay Tô Xán khao bạn, cô cần đề phòng tình huống Tô Xán không đủ tiền.

– Thôi, anh rút luôn, dù sao cũng cần tiêu sau này mà, em giữ tiền đó mua đồ anh trưa cho anh là được.

Tô Xán nói rồi đứng dậy:

– Tôi ra kia một chút.

Lý Hàn nãy giờ bị chuốc hơi nhiều, ai bảo hắn cứ thích khoe tửu lượng cao, thường xuyên bị chuốc gục trước tiên, thấy Tô Xán đứng dậy thì đặt cốc bia xuống gọi với theo:

– Lão đại, đi vệ sinh à, đợi chút, đi cùng với.

Vương Đông Kiến cười lớn, trêu:

– Ê này Tô Xán, đừng có nhân cơ hội mà chuồn mất đấy nhé.

Nguyễn Tư Âu ôm vai Đường Vũ

– Lo gì chứ, chỉ cần bắt Đường Vũ, có bảo cậu ấy nộp cả công ty ra cũng được mà.

– Câu này chuẩn.

Cả đám cùng nâng cốc cười rộ lên, còn đuổi Tô Xán đi cho mau.

…….

Đám nam sinh bên cạnh từ lúc hai cô gái gia nhập, không khí lúc nào cũng sôi sùng cục, chẳng có gì nhiều để nói, sau một hồi làm công xòe đuôi thì là cái trò quen thuộc của đám con trai thô bỉ, thay nhau chuốc bia các cô gái, Đồng Đồng uống không tốt, Trình Thông Thông cực kỳ hào sảng, mỗi người đều uống một lượt.

Đồng Đồng dễ mềm lòng, Trình Thông Thông lại có một mặt rất cứng rắn, uống một vòng, đối phương không áp chế được Trình Thông Thông, bình an kéo Đồng Đồng về, vốn bên phía Tô Xán cũng thở phào rồi, vậy là mọi người cùng vui, nhưng khi hai cô gái quay người đi có người nhỏ giọng cười nói gì đó.

Trình Thông Thông mỉm cười đi về, cầm cốc trà nóng, quay lại chỗ đám người kia, chén trà trong tay hất ra, vượt qua bàn, dội thẳng mặt người vừa nói xấu sau lưng mình.

– Bà cô đây mông to không phải cho mày chơi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK