Mục lục
Đại Niết Bàn - Khảo Ngư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Không lâu sau Vương Phủ Tỉnh đưa ra tin tức, trung tuần tháng tư sẽ tổ chức hoạt động giảm giá chưa từng có trong hai tuần, tuần đầu tiên diễn ra rất sôi động, thể hiện đầy đủ thực lực hùng hậu của Vương Phủ Tỉnh.

Một tuần này biểu đồ doanh số của Đôn Hoàng tuột thẳng xuống, tâm tình của Nhâm Oánh gần đây cực kém, thường xuyên nổi giận, cà phê của cô không pha tốt, hoặc trợ lý làm rơi tài liệu cũng bị mắng chửi.

Vương Thanh trấn tĩnh hơn, như đang chờ đợi gì đó, nhưng nụ cười quyến rũ luôn thấy trên môi cũng không còn nữa.

Lần này hỏa lực của Vương Phủ Tỉnh quá dữ dội, ảnh hưởng không chỉ tới Đôn Hoàng, khiến một số bách hóa cỡ lớn phát ra tiếng bất mãn, cho rằng Vương Phủ Tỉnh đang phá hỏng quy củ cuối năm mới tổ chức hoạt động giảm giá lớn, cạnh tranh ác ý, chỉ vì phản kích lại hoạt động thúc đẩy doanh số của Đôn Hoàng khi khai trương, không khỏi quá hẹp hỏi.

Đương nhiên Đôn Hoàng chỉ là cái cớ cho bọn họ đường hoàng lên tiếng, vì bọn họ là người bị hại.

Chuyện này chỉ duy trì chỉ đúng một tuần, bắt đầu có tin tức xấu về Vương Phủ Tỉnh.

Trong văn phòng Cát Vu Kiệt, một tờ báo bị vo tròn ném lên bàn, trang nhất tờ báo đó có bài ” Vương Phủ Tỉnh Dung Thành, giảm giá hay ngu dân”.

Cửa phòng mở ra, phó tổng giám đốc trán mướt mồ hôi đi vào:

– Phòng hậu mãi có rất nhiều người yêu cầu trả hàng, bọn họ nói chúng ta trước khi giảm giá đã nâng giá lên, sau đó mới giảm, thực tế là không giảm chút nào, nói chúng ta biến tướng ngu dân, chúng tôi giải thích không ăn thua, chuyện càng ngày càng lan xa.

Cát Vu Kiệt đi đi lại lại, giọng không còn giữ được bình tĩnh nữa:

– Chuyện này sao có thể đưa lên báo, các anh làm ăn kiểu gì thế?! Chưa đấm mồm cho đám phóng viên à?

Phó tổng giám đốc lắc đầu:

– Bên phía phóng viên chúng tôi tất nhiên đều có quan hệ, theo lý mà nói họ mua đưa tin không lý nào không đưa qua chúng ta trước, tôi đã tìm hiểu, bài báo kia được báo tỉnh cho đăng trước tiên, sau đó là mấy báo nhỏ chuyển đăng, chết người nhất là tạp chí tiêu dùng trường học hiện đang được ưa chuộng cũng chuyển đăng phát tới trường đại học lớn, ảnh hưởng cực xấu.

– Lập tức liên hệ với người của báo tỉnh, dù bọn họ có điều kiện gì cũng được, nhất quyết không để chuyện này đi xa hơn.

Phó tổng giám đốc đi được mấy bước quay lại:

– Tổng giám đốc, bên ngoài khách hàng rất kích động, chúng ta cũng nên tổ chức họp báo đưa ra câu trả lời chính thức.

– Tôi tự lo liệu.

Cát Vu Kiệt xua tay, đấm tay lên bàn, tờ báo bị vo tròn lăn xuống đất.

Loại chuyện tăng giá rồi giảm giá là bí mật hiểu ngầm trong nghề, thường mà nói truyền thông không vạch trần loại chuyện này, bởi họ cũng cần khoản tiền quảng cáo. Vương Phủ Tỉnh có phòng quan hệ xã hội, các mắt xích này đều lo liệu trước cả, sao có thể xảy ra chuyện không thu được chút phong thanh nào.

Có người muốn chơi mình đây, nhưng dù Cát Vu Kiệt nghĩ vỡ đầu cũng không biết mình đắc tội với ai ở Dung Thành tới mức vừa mới tới bị cho một dao như thế này.

Đôn Hoàng? Khả năng không cao, một TTTM nhỏ chưa có cái thực lực thao túng cả báo chí.

Ngồi trên chiếc chế bành tổng giám đốc suy nghĩ hồi lâu, Cát Vu Kiệt nhấc điện thoại lên, bấm số:

– Thông báo với giới truyền thông, buổi chiều tôi sẽ nhận trả lời phỏng vấn.

Không khí mùa xuân dần tan đi, mùa hè tháng năm sắp tới, mọi người bắt đầu cảm thụ được hơi nóng rồi, nhưng mỗi ngày bắt xe bus đi học, vẫn cởm thụ được không khí ẩm thấp mang theo mùi thơm.

Ẩm thấp là không khí Dung Thành buổi tối khi bóng đêm buông xuống, mùi thơm tới từ chỗ ngồi của một cô gái trên xe bus.

Xe bus cô đi về xưa nay rất đông người, với không ít học sinh ngày ngày phải vận lộn với đống sách vở, khi thành phố lên đèn, ở trên xe bus là thời điểm mong đợi nhất trong ngày, vì ở đó có thể thấy cô gái xinh đẹp mang hương thơm thoảng nhẹ như mùi táo kia.

Nhưng làm người ta bực bội là bên cạnh cô gái đó luôn có một chàng trai, hắn cảnh giác nhìn quanh như con chó canh đáng ghét.

Cô gái đó mặt lạnh lùng xa vắng, nhưng chàng trai kia luôn biết cách làm cho cô cười.

Nụ cười đó cực kỳ ấm áp, giống như người lữ hành co ro trong gió tuyết lạnh căm, nhìn thấy một đống lửa.

Giống như ngày tháng cuối cùng thời cao trung khô khan như hoang mạc, xuất hiện một ốc đảo xanh rờn.

Tô Xán sau một ngày học tập mỏi mệt về tới nhà, đứng dựa bên cửa sổ nghe điện thoại của Vương Thanh:

– Hôm nay trong cuộc phỏng vấn của giới truyền thông, Cát Vu Kiệt đã thừa nhận một số quầy hàng đã tự ý sửa giá trước khi giảm giá. Đúng là cái cớ buồn cười, có sự giám sát của TTTM, quầy hàng nào dám tự tiện sửa giá? Cũng chỉ có kẻ ngốc mới tin.

– Thấy đủ thì dừng đi, chỉ cần đủ để chặn hành động lôi kéo người của chúng ta là được, chúng ta còn chưa chọc vào được Vương Phủ Tỉnh.

Vương Thanh gật đầu:

– Ừ, sau chuyện này bọn họ phải đợi một thời gian cho sự việc lắng xuống, tôi ước chừng chúng ta có ba tháng, lần này sẽ mở rộng ra ngoài tỉnh, cậu muốn ở đâu? Thượng Hải? Quảng Châu, hay Bắc Kinh?

– Chuyện này chị căn cứ vào tình hình thực tế quyết định tốt hơn tôi, tôi chỉ phụ trách lập kế hoạch, thi thoảng bị chị lôi ra làm người xấu thôi, phương diện kinh doanh là chuyện đoàn đội của chị.

– Đoàn đội của tôi cũng là đoàn đội của cậu mà. Được rồi, tôi không quấy rầy thời gian học tập của cậu nữa, đang là lúc giao mùa, buổi tối còn lạnh lắm, đừng có cậy khỏe mà ăn mặc phong phanh nhé, dễ ốm lắm đấy, sắp cuối kỳ rồi, cố lên.

Lâu lắm rồi mới được nghe những lời dặn ấm áp của Vương Thanh, nhưng có lẽ chẳng bao lâu sau sự quan tâm của cô ấy sẽ đặt lên người khác, không còn nhớ tới mình nữa.

Tô Xán cúp điện thoại, nhìn qua kính viễn vọng, cách đó một km, Đường Vũ cũng đang nhìn y, sau đó cô mỉm cười vẫy tay rời đi, cầm quần áo đi tắm.

Hai người bọn họ ở trường thời gian không đủ, về nhà còn muốn bày kính viễn vọng nhìn xem đối phương làm gì mới yên tâm, có chút biến thái nho nhỏ.

Cho dù Tô Xán có khác người ra sao, Đường Vũ có đặc biệt thế nào, họ cũng giống như bao cặp đôi yêu nhau khác, trước kia chẳng qua là lửa còn chưa đủ nóng thôi.

Khi Trương Phi Phi tới Hàng Châu xử lý một số việc thì Dung Thành bắt đầu bước vào thời tiết nóng bức của đầu mùa hè, ai cũng cảm nhận được nhiệt độ đang tăng lên từng ngày, bầu trời ngột ngạt che bởi tầng mây dầy, thi thoảng có trận mưa rào làm người ta không kịp phòng bị, vừa kiếm được chỗ trú mưa thì nó như trêu ngươi biến mất rồi, nhưng trong không khí vẫn lởn vởn hơi nóng chưa chịu tan.

– Cái lão già nhìn trúng Phi Phi tên là gì ấy nhỉ, à Trang Dần, lại còn chỉ đích danh muôn làm giáo viên chỉ đạo của cô ấy nữa, tôi thấy cái lão già này không có gì tốt đẹp hết.

Trong đám học sinh vẫn ở lại lớp sau khi chuông hết giờ reo vang, Trang Chí Vũ hậm hực nói:

– Sao cậu ăn nói khó nghe vậy hả, người ta là giáo sư, chẳng lẽ không thể giao lưu hữu hảo thuần khiết với Phi Phi được hay sao? Huống hồ Phi Phi hung hãn như thế, cậu nghĩ ông ta thỏa mãn nổi sao, trừ khi Phi Phi có nhu cầu đặc biệt.

Trương Hiền nói bằng cái mặt rất nghiêm túc.

Mọi người nhìn hắn không chớp, không hẹn mà cùng nghĩ:” Té ra thằng này mới là đứa có tư tưởng dâm đãng hung tàn nhất!”

– Nói chuyện này với cậu đúng là kiếm lầm người.

Trang Chí Vũ chán nản quay đầu nhìn ra ngoài sân:

– Mà không biết Vương Uy Uy sẽ xử lý bông hoa nhỏ bên cạnh ra sao đây.

Lâm Lạc Nhiên

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK