Mục lục
Đại Niết Bàn - Khảo Ngư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khách sạn Lệ Sinh đặt ở đường Nam Kinh là một trong số kiến trúc điển hình đếm trên đầu ngón tay của thành phố Thượng Hải, nổi bật nhất là nhà hàng đặt trên tầng 45 của khách sạn, bốn mặt làm bằng kính có thể nhìn trọn thành phố hiện đại này.

Người giữa cửa không hề vì sự xuất hiện của hai đại mỹ nữ mà có chút thất lễ nào, chỉ tới khi mở cửa thang máy mời họ vào mới nhìn hai bóng lưng vô cùng mỹ diệu kia.

Gian phòng Đào Tình mời khách bất kể bố trí nội bộ hay là ngoại cảnh bên ngoài phòng đều cực tốt, khi Tống Chân mở cửa bước vào thì Đào Tình đang cùng bốn người, ba nam một nữ nói chuyện:

– Phần cuối của hạng mục chúng ta có thể làm thế, chủ nhiệm Lương của phòng sản nghiệp đã trao đổi với chúng tôi, chỉnh thể không có vấn đề gì…

Bên trái là nam tử trung niên chừng bốn năm chực tuổi, cằm vuông mày rậm, da bảo dưỡng rất tốt, miệng mỉm cười nhưng không cho người ta cảm giác dễ gần hơn chút nào, mang thứ uy nghiêm khó hình dung, làm Tô Xán vừa mới bước vào phòng bất giác đem ánh mắt chú ý lên người ông ta chứ không phải là mẹ Tống Chân.

Bên cạnh là một nam tử tuổi chừng hai mươi lăm, dùng đẹp trai để hình dung thì còn quá mềm, dùng nam tính hình dung thì quá cứng, rất hài hòa giữa thanh thoát và mạnh mẽ, mũi thẳng, đường nét khuôn mặt rõ ràng, nụ cười tựa có tựa không, ngũ quan nhìn từ góc độ nào cũng khó có thể soi mói được. Người này tuyệt đối có sức hút nam nhân nhất trong số nhân vật cùng tuổi Tô Xán biết, khí độ đã đạt tới độ khá cao.

Người thứ ba đeo mắt kính, người mảnh khảnh, thuộc trường phái trí thức, trông không có gì đặc biệt cả, nhưng bề ngoài khiến người ta thoải mái nhất. Cuối cùng là một nữ tử, tuổi chừng ba mấy, đôi mắt có lẽ vì đeo kính lâu năm mà hơi lồi, không được linh hoạt lắm, phần nào làm hỏng gương mặt khá ưa nhìn.

Tô Xán theo Tống Chân đi tới, không gây ra bất kỳ sự chú ý nào từ ngoại hình tới cách xuất hiện, nhẹ nhàng như chính bề ngoài của y.

Những người kia ánh mắt ngay lập tức chú ý vào Đường Vũ, nhất là Đào Tình hơi ngẩn ra, nhanh chóng khôi phục bình tĩnh.

– Mẹ, bọn con bị kẹt xe một chút nên tới muộn, làm mọi người phải đợi lâu rồi.

Tống Chân chào hỏi một lượt nói:

– Đây là Tô Xán và Đường Vũ.

– Mấy đứa tới rồi à, ngồi cả đi.

Đào Tình đưa tay chỉ hờ vào ba cái ghế phía trước, thần thái không khác gì lần đầu gặp Tô Xán:

– Để dì giới thiệu cho mấy đứa…

Cảm giác rất thần kỳ, dù Tô Xán có cứu vãn tổn thất danh dự của Sâm Xuyên bà ta cũng có thể khiến việc đó thành hết sức hiển nhiên, mà Tô Xán phải tiếp nhận sự hiển nhiên đó.

Tiếp đó Đào Tình lần lượt giời thiệu, nam nhân bảo dưỡng cực tốt kia là Nghiêm Lô Vĩ, không nói tới thân phận, nhưng Tô Xán biết người này là nhân vật có trọng lượng ở bộ ủy quốc gia, Vương Bạc đem một số nhân vật cần chú ý của Nghiêm gia nói với y, cùng một số chuyện cần chú ý cúng như phải tránh.

Nam tử cực kỳ tuấn lãng, nhìn từ bất kỳ phương diện nào cũng thuận mắt là Ngụy Viễn Hồ, lần này Đào Tình không che giấu thân phận của hắn, hắn tốt nghiệp khoa xã hội ĐH Bắc Kinh, hiện giờ làm việc ở phòng nghiên cứu chính sách nông thông thuộc trung tâm nghiên cứu phát triển quốc vụ viện, mới tham gia công tác hai năm.

Nhìn người này Tô Xán liên tưởng tới Đào Tử, nhân vật trẻ tuổi xuất sắc nhất của Đào gia, chỉ khác Đào Tử bắt đầu từ cơ sở còn Ngụy Viễn Hồ lại từ TW, hai đằng đều có cái lợi cái hại riêng.

Nam tử cao gầy là tổng giám đốc Sâm Xuyên khu vực Trung Quốc, chú hai của Tống Chân, còn nữ tử mắt cá vàng là cố vấn tài vụ một công ty có tiếng ở phố Wall.

Giới thiệu xong, Đào Tình mỉm cười với Đường Vũ:

– Đường Vũ, mẹ cháu là Mục Tuyền làm ở cục tư pháp phải không?

– Vâng ạ.

Đường Vũ hơi ngạc nhiên gật đầu:

– Nói ra mẹ cháu và dì là bạn đấy, trước kia mẹ cháu sang Mỹ khảo sát học tập cùng di quan hệ rất tốt, sau này mẹ cháu về nước, chúng ta vẫn giữ liên hệ nhưng không thường xuyên lắm, ngược lại cô của Chân Chân và mẹ cháu rất hay giao lưu về vấn đề luật pháp thương nghiệp. Dì cũng đã về TQ, gặp cháu rồi đấy, chắc cháu không nhớ, dì vẫn nhớ, cháu càng lớn càng xinh đẹp, càng giống mẹ cháu.

Đào Tình thân thiết nói:

Tô Xán lập tức nhớ tới người cô nghiêm khắc làm phó chủ tịch phụ trách pháp luật cho Washington Post, không ngờ hai bên lại còn có cả một tầng quan hệ này.

Vì Đào Tình và Mục Tuyền là bạn, cho nên như thế không khí hòa hợp hơn nhiều, mọi người nói chuyện khá náo nhiệt, Đào Tình mấy lần cầm chén trà lên uống rồi lại đặt xuống, mời mọi người dùng cơm, lần cuối cùng đặt chén trà xuống, tựa hồ quyết định điều gì:

– Thấy thời gian này mọi người đều ở cả Thượng Hải, vừa vặn rảnh rỗi, chúng ta ăn bữa cơm chung, không cần kinh động quá nhiều người. Tô Xán, dì cám ơn cháu chuyện hôm nọ, trên đời này luôn có bạn bè và kẻ địch, chỉ không nghĩ bọn chúng lại điên rồ tấn công Chân Chân, nói cho cùng nó chỉ là đứa bé…

– Mẹ, con không phải đứa bé.

Tống Chân nhẹ nhàng nhắc, cô rất không thích người khác coi mình là trẻ con, ngay từ nhỏ đã như vậy:

– Còn không bé, hôm đó nếu không có Tô Xán đưa đi, mẹ xem con khóc tại chỗ rồi, mẹ cám ơn hộ con là chuyện của mẹ, con cũng nên có biểu hiện.

Đào Tình nhìn lướt qua Tô Xán và Đường Vũ, chỉ khéo léo điểm tới là dừng, sau đó chuyển qua chú hai của Tống Chân:

– Xảy ra chuyện như thế, rõ ràng đối phương đã chuẩn bị kỹ càng, vậy mà bộ phận quan hệ xã hội của chúng ta không có chút tin tức gì, nếu không có Đh Thượng Hải áp xuống, dù Tô Xán hôm đó có đưa ra phần nào nghi vấn, cũng sẽ gây tranh cãi, ảnh hưởng danh dự Sâm Xuyên, tôi thấy chú nên cho một số kẻ nghỉ việc được rồi.

Chú Hai gật đầu, việc này ông ta rõ ràng cũng có trách nhiệm.

– Tình hình lúc đó đúng là nếu không có Tô Xán, khó mà lường trước hậu quả.

Ngụy Viễn Hồ nâng ly rượu lên, mời Tô Xán:

– Hôm nay cậu mới là nhân vật chính, tôi tới đây chủ yếu muốn được chứng kiến phong thái của người sáng lập Facebook thôi, quả nhiên thần thông quảng đại.

Tô Xán cảm thấy mình có vấn đề thật rồi, người ta lạnh nhạt xem thường mình thì mình dửng dưng, người ta tâng bốc khen ngợi mình thì mình lại thấy ngượng ngập, bị người ta ức hiếp lại cảm thấy bừng bừng đấu chí, lả lẽ mình thích tự ngược?

Khiêm tốn vài câu, Tô Xán dẫn đề tài sang hướng khác, có điều thầm lưu tâm tới Ngụy Viễn Hồ, không phải hắn tỏ ra có gì đáng chú ý, vì không có gì đáng chú ý, tự tin bình tĩnh.

Trung niên họ Nghiêm cũng là nhân vật bất ngờ, không hề giống vẻ ngoài uy nghiêm, nói chuyện hài hước kiến thức rộng lớn, nhanh chóng giúp mọi người dung hòa với nhau, giọng nói rất nhẹ nhàng:

– Một người nếu như quen biết hai lăm người, nếu thông qua hai lăm người này, mỗi người giới thiệu một người, sáu lượt, chúng ta sẽ quen biết 5 tỷ người. Lý luận này làm người ta phảng phất như thấy toàn bộ dân tộc, màu da, chủng tộc, quốc tịch, dù xa cách bao nhiêu cũng ở gần trong gang tấc vậy. Tư tưởng chủ đạo như vậy, chẳng trách facebook phát triển thần tốc.

Ngụy Viễn Hồ không thẹn là xuất thân khoa xã Bắc Đại tiếp lời:

– Loại lý luận mạng xã hội này từ thập niên 60 của thế kỷ trước đã có chuyên gia của Đh Harvard đề xuất rồi, nhưng cho tới ngày nay thông qua phát triển của internet mới có thể thực hiện được. Đây là mô hình thương nghiệp, quảng cáo hoàn toàn mới, có tiềm năng thương nghiệp to lớn, tôi có thể dự đoán, mô hình mạng xã hội tương lai sẽ mang tới thời đại internet mới.

Tô Xán chưa biết lai lịch của Ngụy Viên Hồ, nhưng có điều nói chuyện với hắn là điều thú vị, người này bác học đa tài, nắm bắt tốt tâm lý người khác, luôn biết khơi để tài vừa đủ để người khác có không gian nói vào, nhìn có vẻ là người hòa hợp, Tô Xán cảm thấy hắn có dục vọng khống chế rất mạnh, dù sao Ngụy Viễn Hồ không thể hiện ra điều đó, nên ấn tượng Tô Xán về hắn rất tốt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK