Lúc này bóng đêm đang dần phủ xuống thành phố, nhìn qua cửa sổ, thấy được Đh Thượng Hải chìm vào bóng tối, bên đường có mấy sinh viên chổng mông đạp xe gấp gáp về trường.
Trên bàn cơm Mục Tuyền và ông Đường nghe Lê Nghiêm kể chuyện trải qua, không ngờ chân tướng một năm rưỡi trước lại là như thế. Tô Xán chính là người đã cứu sống Lê Oánh.
Ông Đường không bao giờ keo kiệt lời khen ngợi, tán thưởng y vài câu.
Mục Tuyền nói chuyện với mẹ Lê Oánh là Triệu Hà Du, lúc quay đầu lại liếc nhìn Tô Xán một cái, thứ ẩn chưa trong ánh mắt này rất sâu, Tô Xán không lĩnh ngộ ngay được, chẳng biết là tán dương mình hay là chỉ đơn thuần là bất ngờ.
Có điều nếu chỉ đơn giản như vậy có thể nhìn ra tâm thái Mục Tuyền thì đã không phải là Mục Tuyền làm Tô Xán đau đầu rồi, không khiến Đường Vũ vừa yêu vừa ghét, vừa kính vừa sợ như thế.
Triệu Hà Du tiếp lời nói với Tô Xán:
– Biết cháu được tiến cử vào ĐH Thượng Hải, dì rất là mừng, cũng phải, Nhị Thập Thất Trung không cho đứa bé giỏi giang như cháu hạn ngạch này thì còn ai xứng nữa. Để hôm khác dì và chú mời cháu ăn cơm.
– Thực ra không có gì khoa trương vậy đâu ạ, khi đó cháu nghĩ nếu không phải là cháu mà là người khác cũng làm thế thôi, nên đừng nâng cháu lên cao, cháu sợ không xuống được. Sau này làm việc vượt ngoài phạm vi bản thân, không khéo hại luôn cả bản thân.
Tô Xán hài hước nói, nhớ lần đầu gặp nhau, Mục Tuyền nói không thích những đứa trẻ tự cao, nên khéo léo trả lời.
Mấy người lớn đều cười, khóe mắt Tô Xán cũng để ý phản ứng Mục Tuyền, chỉ thấy Mục Tuyền nhoẻn miệng cười.
Đã mấy lần bảo mình đừng tốn công suy đoán ý nghĩ Mục Tuyền nữa, cứ là chính bản thân mình là được, nhưng mỗi lần thấy Mục Tuyền, Tô Xán không kìm được mình.
Có điều y không kém cỏi đến thế, lâu dần Tô Xán đã có sức đề kháng nhất định với Mục Tuyền, thêm vào gia trưởng hai nhà đã gặp nhau, chuyện của y và Đường Vũ được ngầm thừa nhận, chuyện hôm nay công bằng mà nói đâu phải cái gì quá đáng, chẳng qua tự mình thần hồn nát thần tính, nên dần bình tĩnh lại, ứng phó càng thêm tự nhiên.
– Nhất định phải mời rồi, thằng bé này, thật là khiêm tốn.
Triệu Hà Du cười tít mắt, càng ngày càng thấy Tô Xán thật vừa mắt.
Lê Oánh nghe cha mình kể lại chuyện cũ, mắt đỏ hoe, lúc này cũng không nhịn được cười, đó chính là Tô Xán, cũng cùng phong cách như trước kia khuyên giải mình. Còn Lê Oánh hôm đó trên sân thượng ngôn từ sắc bén làm người ta thấy khó chơi bây giờ có vẻ thay đổi tính cách rất nhiều, một bộ dàng tiểu nữ nhân thùy mị hiền thục.
Lê Nghiêm tâm tình hết sức khoan khoái, ấn tượng Tô Xán để lại cho ông rất tốt, khiêm nhường mà không tỏ ra sáo rỗng sách vở, tự nhiên hài hước, rất hợp khẩu vị của ông.
Phục vụ lúc này không ngừng mang thức ăn lên, không khí bắt đầu sôi nổi hơn, không xa lạ trầm lắng như trước nữa.
– Hai đứa ăn cơm rồi à, cũng trách cha mẹ không nói trước, vậy ăn chút thức ăn đi, món ăn ở Thượng Hải làm ít, tinh xảo, ăn không đầy bụng. Có câu tháng chín ăn cua cái, tháng mười ăn cua đực, thời tiết cuối thu này ăn cua là thích hợp nhất. Món cua lông tương dầu này đáng thử lắm, món đại biểu ở đây.
Ông Đường thấy con gái chẳng đụng tới đũa, liền chỉ món cua màu sắc hấp dẫn trên bàn giới thiệu.
Đường Vũ gật đầu, đưa đũa ra gặp một miếng cua chấm tương dầu đỏ rực, sau đó cho vào bát của Tô Xán:
– Bạn nếm thử đi, nếu thấy ăn không quen thì thôi.
Tiếp đó mới đưa đũa ra, gắp một miếng nhỏ hơn cho vào bát của mình.
Khả năng quan sát của Mục Tuyền rất mạnh, không chi tiết nhỏ nào qua mắt được, miếng cua Đường Vũ gắp cho Tô Xán là miếng to nhất, không phải là cố ý, mà như có trực giác kinh người.
Mỹ nhân ân trọng, trong bát Tô Xán lúc này đâu phải chỉ là đơn giản là miếng cua, mà trước mặt cha mẹ cô gắp thức ăn cho mình, biểu thị rõ ràng tình cảm và sự ủng hộ kiên định giành cho Tô Xán, không muốn cha mẹ cô, đặc biệt là Mục Tuyền làm khó y.
Cho nên món cua này Tô Xán ăn thấy ngon chưa từng có, mặc dù Tô Xán vốn không thích cua lắm, vì ăn phiền hà, thịt chả có bao nhiêu, y thích cắn ngập răng, ăn thế mới đã.
Ông Đường đột nhiên "ài" một tiếng rõ to, sau đó ỉu xỉu gắp một miếng rau cho vào cái bát trống không của mình, giơ nó lên nhìn lại thở dài cái nữa, cho miếng rau vào miệng nhai, mặt chẳng có lấy chút hưởng thụ nào, ngược lại cứ như là đang nhai rơm vậy.
Mặt Đường Vũ thoáng cái đỏ dừ, đưa đũa ra gắp một miếng cua cho vào bát cha. Ông Đường lập tức cười toe toét, giơ ngón tay lên nói:
– Con gái càng lớn càng hiểu chuyện rồi.
– Được rồi, mẹ tự gắp, các con cứ ăn đi,
Mục Tuyền lên tiếng trước khi Đường Vũ gắp cho mình, cười tươi hơn, lườm chồng một cái, nếu không có biểu hiện gì thì mình thành người xấu mất.
Không ai biết rằng ông Đường mới là người vất vả nhất trong cái nhà này, nếu không có ông luôn khéo léo điều hòa, không chừng hai mẹ con này thành kẻ thù.
Trong khi Đường Vũ bóc mai, cạy bọng, lấy chân cua lóc thịt, đặt miếng thịt trắng tinh vào miệng ăn thì Tô Xán cho cả còng vào mồm nhai rồi nhả bã, cực kỳ phí phạm. Tô Xán chẳng thấy phí phạm lắm, con cua bé thế cũng chẳng có bao thịt mà phí, y cũng đâu ăn cua mà hưởng thụ ân tình mỹ nhân.
Tuy nhìn thấy nhưng Đường Vũ cũng không tiện gỡ cua cho Tô Xán.
Tô Xán đang nhọc nhằn gỡ cua ăn thì Lê Oánh ở bên đứng dậy, vươn đũa gắp một thứ giống đậu hũ khô, cho vào bát Tô Xán, cười ngọt lịm tim:
– Nếu nói tới đặc sản của Thượng Hải, món khảo phu ngũ vị này mới là đáng thử nhất. Giống như bánh bột lọc của Xuyên bắc, bát bát kê của Dung Thành. Bạn thử đi, dù sao tới Thượng Hải thì đây là món mà mình thích nhất, không tốn công như ăn cua.
Ông Đường luôn muốn ra tay điều tiết không khí giữa Đường Vũ, Tô Xán và vợ mình, bây giờ thấy không cần nữa rồi, thằng nhóc này đáng đời lắm, chuyện chúng nó tự chúng nó lo vậy, mình chén cua của mình đã.
Lê Nghiêm lên tiếng hỗ trợ con gái:
– Tô Xán cháu nên thưởng thức kỹ món này, khảo phu ngũ hương là một món ăn có lai lịch lắm đấy, những bậc đại sư quốc học như Thẩm Quân Nho, Trâu Thao Phấn, Lý Công Phác đều tán thưởng nó. Nếu không vị của cháu đủ tinh tế, sẽ nhận ra mùi vị rất thuần của nó.
Dưới ánh mắt của cha con Lê Oánh, Tô Xán cũng chỉ đành tạm để món cua chưa ăn hết xuống, gắp thứ giống "đậu hũ" lên cho vào miệng. Động tác này của Tô Xán làm Lê Nghiêm mỉm cười, rất hài lòng.
Tô Xán nghiền ngẫm một lúc, nghiêm túc nói:
– Ngọt mặn phối hợp vừa vặn, đường phèn mát, bì làm nhai rất có cảm giác.
Dù sao cũng là người suýt nữa thành đầu bếp, tuy cách ăn uống có hơi phũ, Tô Xán cũng có chút đạo hạnh.
Lê Nghiêm không ngừng gật gù, bộ dạng này Triệu Hà Du quá quen rồi, là lúc trạng thái chồng mình khoan khoái nhất.
Nếu là chuyện bọn nhóc thì ông Đường không quan tâm, lúc này không thể không để ý, thầm nghĩ, gì thế này, Lão Lê ông định yểm hộ cho con gái đấy à? Còn cái thằng nhãi Tô Xán kia có phải mù mắt rồi không, tùy tiện ứng phó một câu "cũng được", "rất ngon" là đủ rồi, cần gì lắm mồm thế?
Ông Đường đưa mắt nhìn Mục Tuyền, thấy vợ cầm cốc trà nhấp nhẹ, chẳng chú ý.
Uống một ngụm rượu lớn áp giận, vừa rồi mình và con gái biểu hiện đã nói rõ quan hệ Đường gia và Tô Xán rồi. Lão Lê và con gái ông lại vờ như không thấy, thật là xấu bụng.
Chẳng biết trong bụng có tâm tư gì, làm quan tới chủ nhiệm ủy ban kế hoạch rồi còn giở cái trò này.
Vậy mà bà vợ băng sơn của mình lại hoàn toàn chẳng chút phản ứng, bộ dạng không thấy, không nghe, không hỏi.