Mục lục
Đại Niết Bàn - Khảo Ngư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đám Trương Khả đứng xa xa thảo luận:

– Này, mọi người nói xem Đường Vũ và Tô Xán nói gì, làm công tác tư tưởng với cậu ta à?

– Không biết nữa, Đường Vũ tâm địa quá thiện lương, loại chuyện này đáng lẽ không nên hỏi tới mới đúng.

Không khí và hoàn cảnh Nhị Thập Thất Trung vẫn lấy học tập làm chủ, số ít học sinh cá biệt đấu đá nhau trong ngoài trường không được ai quan tâm, đây đâu phải thế giới của Cổ Hoặc Tử – Phim Người trong giang hồ – Nếu chẳng phải chuyện liên quan tới Triệu Thừa Ngôn trước nay hoành hành bá đạo, cùng thế lực to lớn của Trương Hiền, Trang Chí Vũ mà nguyên nhân xâu xa tới từ Đường Vũ và học sinh chuyển trường gây tranh cãi, đủ mọi yếu tốt phức tạp rối rắm quấn vào nhau thì chẳng được chú ý tới thế.

– Á, không phải chứ, Đường Vũ đi cùng với cậu ta rồi kia.

Thấy Đường Vũ và Tô Xán cùng nhau đi về phía cửa, đám Trương Mạn hoảng hồn kêu lên:

– Ôi, Đường Vũ đừng để bị liên quan vào đó, chuyện này trường đang chú ý, làm sao bây giờ?

– Chị Tôn Mạn đến rồi kìa, chị Tôn Mạn ở bên này.

Trương khả rối rít vẫy tay gọi:

Tuy nhắc Đường Vũ tránh xa Tô Xán, song Tôn Mạn không yên tâm, cô biết rõ Đường Vũ ngoài lạnh trong nóng, lại rất chiếu cố Tô Xán mới chuyển trường, nên rất bất bình Tô Xán không biết điều, cứ gây chuyện mãi làm liên lụy cả Đường Vũ vào.

Không ai nghĩ hai người bọn họ còn có quan hệ sâu hơn, đơn giản Đường Vũ là học sinh ưu tú, dù cử đi giao lưu học sinh với các trường Âu Mỹ cũng được ưu tiên cân nhắc. Tô Xán tuy vài lần lóe sáng, nhưng chỉ là đom đóm so với mặt trăng, hai bên chênh lệch quá lớn, chẳng ai nghĩ Tô Xán đáng được Đường Vũ để ý.

Tôn Mạn vốn bận chút việc, không đi cùng nhóm Trương Khả được, được bạn báo Đường Vũ tới gặp Tô Xán thì cuống lên chạy tới:

– Sao rồi, họ đâu?

– Đi cùng Tô Xán rồi, Tô Xán thật là, không biết nghĩ cho bản thân cũng kệ đi, nhưng đừng để Đường Vũ liên lụy vào chứ. Tôn Mạn, chúng ta phải làm sao bây giờ?

Tôn Mạn tức tối dẫm chân, nhất thời không có cách nào, nếu báo cho giáo viên, chẳng phải thực sự kéo Đường Vũ vào chuyện rắc rối này rồi sao.

Tô Xán và Đường Vũ đi ra tới cổng trường thì gặp phải Trương Phi Phi. Trương Phi Phi thấy Đường Vũ đi bên cạnh Tô Xán thì ngạc nhiên lắm, song lúc này không nghĩ nhiều:

– Tô Xán, tạm thời tránh bọn chúng đã, Trương Hiền đang tập trung mọi người, lát nữa sẽ tới.

Bảo vệ trường như sắp ra trận, tập trung hết ở cổng, cảnh giác nhìn đám người góc đường.

– Cám ơn mọi người, không sao đâu.

Tô Xán mỉm cười, tiếp tục cùng Đường Vũ ra ngoài.

Triệu Thừa Ngôn đứng xa nhìn thấy lập tức trở nên hưng phấn.

Trương Phi Phi sững ra mất một lúc:

– Cậu, cậu điên à?

Đang định đuổi theo kéo Tô Xán lại thì một người trong nhóm giữ lấy:

– Cậu ta tự tìm chết, mặc xác. Chúng ta làm hết trách nhiệm, đủ tình nghĩa lắm rồi.

Lúc này Tôn Mạn cũng đã đuổi tới, thấy Trương Phi Phi thì hỏi ngay:

– Họ đâu rồi, Đường Vũ ra ngoài rồi sao?

Trương Phi Phi gật đầu, đám Tôn Mạn đứng cả lại nhìn nhau không dám tin. Trương Khả nhanh chí nói:

– Để em đi gọi cảnh sát.

Tuy không giải quyết được vấn đề, ít nhất qua ngày hôm nay rồi tính.

Tô Xán thấy Đường Vũ ở bên cạnh lúc đầu thì căng thẳng nắm chặt tay, dù sao Đường Vũ đã bao giờ trải qua chuyện này, cô chỉ là nữ sinh năm thứ hai mà thôi, giờ dần trở nên bình tĩnh, thậm chí hoàn toàn khôi phục vẻ lạnh lùng hờ hững thường ngày thì không khỏi khâm phục tố chất tâm lý của cô gái này.

Cười nhe răng, còn bĩu môi đánh về phía đại đội Triệu Thừa Ngôn:

– Được nghênh đón hơi long trọng quá rồi, nhưng mà họ không biết mình không thích ồn ào, phải làm họ thất vọng rồi.

Đường Vũ không biết nên tức hay nên cười, giờ nào vẫn đùa được, nhìn thái độ đám người kia đủ biết có né tránh cũng không ăn thua, không biết bạn Tô Xán là ai? Những người Tôn Mạn nói tới hôm qua à? Cô biết Tô Xán sẽ có chuẩn bị, cô không sợ đám người kia làm được gì Tô Xán, nếu Tô Xán để mình theo cùng thì chắc chắn không có gì nguy hiểm, Tô Xán không để có chuyện gì xảy ra với mình, cô chỉ sợ chuyện ầm ĩ ảnh hưởng tới Tô Xán ở lại Nhị Thập Thất Trung.

Đi tới quán trà bày mấy cái bàn ghế gỗ ngoài hè đường, một đại hán trên ba mươi da ngăm đen, to lớn như trâu, tướng tá dữ tợn, tóc ngắn gọn gàng nhưng râu ria thì lởm chởm, mặc sơ mi cộc tay, vẫy hai bọn họ.

Đây là "bạn" Tô Xán? Đường Vũ còn tưởng vẫy người khác.

Đại hán kia nhìn Đường Vũ xinh đẹp như vậy cũng thoáng ngẩn người, đứng dậy cười ha hả:

– À, biết cháu dẫn theo cả bạn gái thì chú đã chẳng hẹn gặp ở cái quán tồi tàn này, hai đứa uống gì? Mà xem ra cái quán rách này chỉ có trà thôi.

Thấy người này xưng là chú của Tô Xán, trông có vẻ thành thục, chững chạc, mang tới người ta cảm giác an toàn, Đường Vũ thở phào yên tâm, có người lớn ở đây, đám Triệu Thừa Ngôn chắc không dám làm bừa đâu. Có người lớn xử lý không sợ Tô Xán bị dính líu nữa rồi.

Người xung quanh đều chú ý tới ba người bọn họ, đại hán kia cứ nhìn Đường Vũ, lại nhìn sang Tô Xán như so sánh, làm Đường Vũ xấu hổ.

– Thằng nhóc khá đấy, mới tới đây chưa được bao lâu mà đã kiếm được bạn gái xinh đẹp như thế này, cha mẹ cháu biết chưa hả? Chắc chưa hả, vậy chú Triệu là người đầu tiên được biết rồi.

– Đây là chú Triệu, cũng là người Hạ Hải đấy.

Tô Xán giới thiệu hai người:

– Đây là bạn cháu, tên Đường Vũ, bọn cháu học cùng nhau thời sơ trung.

Ông chú kia chính là Triệu Lập Quân.

– Cháu chào chú Triệu.

Đường Vũ đỏ mặt chào, nhìn chằm chằm lá trà nổi bập bềnh trong cốc trà chủ quán đưa lên, lòng thầm nghĩ, chuyện gì thế này, tự nhiên thành giống như ra mắt người nhà.

Tô Xán hai tay cầm cốc trà Trúc Diệp Thanh, thổi tan bọt trà, nhấp một ngụm, mỉm cười với Đường Vũ.

Dưới tán lá đung đưa, Triệu Lập Quân khoan khoái dựa lưng vào ghế, mắt nhìn quanh, đôi mắt như chim ưng đó thấy hết mọi thứ.

– Ài cái thằng quỷ quái này, từ bé đã giỏi quấy phá rồi. May còn biết thông minh, gọi chú tới chùi đít.

Rồi tinh nghịch nhìn Đường Vũ:

– Làm bạn gái nó là cháu phải chuẩn bị trước tâm lý nhé, thằng nhóc này rắc rối lắm đấy, không giống như bế ngoài đâu.

– Dạ, cháu biết.

Triệu Lập Quân cứ mở mồm bạn gái, đóng mồm bạn gái làm, làm Đường Vũ ngượng chín mặt, song không phủ nhận.

– Ha ha ha, xem ra chú lo thừa rồi.

– Chú Triệu, chuyện từ thủa nào rồi mà chú cứ nói mãi thôi.

Tô Xán vội thanh minh:

– Còn dám nói đời thủa nào, thế cái vụ liên hoan chia tay cháu ở Thịnh Thế Niên Hoa dẫn tới đánh nhau thì sao hả? Có biết chú mày đây mất cả đêm trấn an đám quan lớn quan nhỏ ở Hạ Hải không ả? Từ cháu phó bí thư thành ủy tới con gái cán bộ tỉnh cũng bị cuốn vào, chỉ thằng nhãi cháu cắp đít chạy mất …

Tô Xán chột dạ nín khe không dám nói nữa, vì sau đó y đi gặp Trần Linh San.

Trong khi ba người họ nói cười đối đáp thì đầu kia Tôn Mạn, Trương Phi Phi lòng như lửa đốt nhìn về phía bọn họ, đặc biệt là Triệu Thừa Ngôn và đám học sinh trường Kiến Dương bắt đầu qua phố áp sát bọn họ.

Một bên thì như bầu trời trước cơn giông bão, bên còn ánh nắng chan hòa, sóng yên biển lặng cứ như hai thế giới hoàn toàn khác biệt.

Xương Quang Thụy cầm một cái gậy ngắn, đập đập vào tay, thái độ khinh khỉnh nhìn Triệu Lập Quân.

– Mày là viện binh của nó hả?

Triệu Lập Quân nhướng mày lên, nhìn thằng nhãi chẳng qua mới mười mấy tuổi đầu mà thái độ lưu manh đầu đường xó chợ, hỏi:

– Học sinh trường nào, tan học không về nhà sớm đi, đừng lang thang bên ngoài học mấy thứ mất dậy. Về làm bài tập đi, mai đến lớp lại bị thầy giáo phạt đứng.

Đường Vũ cố nén cười, không khí căng thẳng như thế mà bị Triệu Lập Quân cho một câu chuyển sang thành hài hước rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK