Tô Xán trải qua một ngày đáng nhớ ở nhà Đường Vũ, phong ba ở tiệc Giáng sinh cũng bị sát thủ thi cuối kỳ làm phai nhạt, Tô Xán và Đường Vũ tiến hành ôn tập lần cuối với các môn ( thống kê), ( quản lý tài vụ), ( kinh tế), (marketing)…v..v..v…
Cho dù rất nhiều người sứt đầu mẻ trán, thậm chí học kỳ sau phải học lại, thì kỷ nghỉ vẫn làm người ta mơ ước.
Đi dưới cây ngô đồng thưa thớt lá mùa đông, Tô Xán bỗng nhiên nhận được tin nhắn của Lâm Lạc Nhiên.
"Kỳ nghỉ đông cậu có về Dung Thành không?"
Tô Xán mừng rỡ vội trả lời:" Đương nhiên, mình ở Dung Thành đợi mọi người." Thầm thở phào, cuối cùng thì mọi chuyện cũng qua.
"Vậy cậu đợi anh tôi và Uy Uy là được, tôi không về đâu." Đáp lại Tô Xán lại là một câu khiến y có kích động muốn tìm nha đầu này đánh đòn.
Chuyện Lâm Lạc Nhiên, chuyện thi cử, lại không thể không để ý tới tờ tạp chí non trẻ, cũng may Tạp chí Văn hóa thời thượng phát triển rất thuận lợi làm Tô Xán bớt lo nhiều, qua hai lần tạo thế, rất nhiều nhà đầu tư có ý hướng hợp tác thông qua nhiều phương diện liên hệ với Lâm Quang Đống.
Người muốn đầu tư, người muốn quảng cáo, cho dù bữa cơm ba tiếng với Chiêm Hóa tạo ra những bình luận trái ngược thế nào, nhưng nó đúng là mang tới cho Văn hóa thời thượng không gian phát triển rất lớn.
Khu Tam giác Trường Giang và Kinh Thượng xưa nay nổi tiếng khó tính, nơi này có nhiều thương hiệu lâu năm chiếm giữ, hiện giờ bị Truyền thông Ba La mở toang cửa, riêng lượng tiêu thụ chưa tính đặt hàng đã khiến khối tạp chí hít khói, mới 2 tháng phát hành đã khiến người ta không thể coi nó là tờ tạp chí mới nữa.
Theo như Lâm Quang Đống nói, một số tạp chí tiêu phí ném tạp chí của bọn họ trước mặt các bộ phận trong cuộc họp, bảo bọn họ phải nghiên cứu thật kỹ, thậm chí có chủ biết còn hạ lệnh mô phỏng theo phong cách của bọn họ.
Đó là tệ nạn của rất nhiều tạp chí tiêu phí trong nghề hiện giờ, thiếu sáng tạo, mô phỏng vụng về, làm gần như chẳng cái nào vượt qua được thời kỳ bồi dưỡng thị trường, chuyện thiếu nợ tiền công xảy ra như cơm bữa. Cho nên trừ một số tạp chí thực sự tạo dựng lên thương hiệu, có quy tắc riêng, đại bộ phận tạp chí đuổi theo con đường đăng tin bài giật gân thu hút tầm mắt, càng ngày càng loạn.
– Trong tay tôi có một thiếp mời dự bữa tiệc hàng năm giới thương nhân Thượng Hải vào ngày kia trên du thuyền "ngày nghỉ", cậu có hứng thú tham gia không?
Lâm Quang Đống gọi điện thoại cho Tô Xán, bây giờ hắn nhiễm phải tính xấu, hay dụ dỗ Tô Xán.
Chiếc du thuyền Ngày Nghỉ này thuộc công ty hữu hạn Trung Đạt Thâm Quyến, có 131 phòng khách, đồng thời có KTV, rạp chiếu phim, quán bar, sàn nhảy, nhà hàng, trung tâm mua sắm, khả năng dung nạp 300 khách, hiện là chiếc du thuyền cao cấp nhất Thượng Hải, thậm chí cả nước.
Chiếc du thuyền này năm 1999 đưa vào sử dụng, thường được tổ chức hoạt động thương nghiệp cỡ lớn, cuộc thi người mẫu, hoặc lễ công bố sản phẩm của những thương hiệu lớn trong nước.
Được mời tham gia lễ thương nghiệp hàng năm, cho thấy tạp chí văn hóa thời thượng đã đi vào chủ lưu xã hội.
– Theo tin tức nội bộ của tôi, lần này bên tổ chức tuyển người phục vụ toàn bộ là mỹ nữ các trường đại học, đồng phúc toàn bộ váy ngắn tất lưới, rất hợp khẩu vị chủ tịch Tô đấy.
Tô Xán kệ tiếng cười gian manh của Lâm Quang Đống, hỏi:
– Anh thấy sao? Thiếp mời này thực sự là không có ý đồ gì?
– Cậu bây giờ còn nhiễm tính đa nghi.
Lâm Quang Đống không cười nữa:
– Truyền thông có đào bới sâu tới mấy cũng chỉ tới tầng cấp của tôi thôi, ai cũng biết Lâm Quang Đống này là tổng giám đốc của Văn hóa thời thượng, dùng từ hiện đại hơn là CEO, chủ biên là Kerry Trần, thúc đẩy đằng sau là tập đoàn báo tỉnh.
– Tất nhiên rồi, trong mắt giới truyền thông chúng ta còn chưa là gì, thực lực không đủ, chỉ là cái tin giá trị nhất thời thôi.
Lâm Quang Đống tán đồng:
– Tôi cũng thấy thế, không đi cũng được, đi rồi thỏa mãn tò mò hiếu kỳ thứ mới lạ mà thôi.
Đây là dư nhiệt của bữa cơm với Chiêm Hóa, Tô Xán không hứng thú với dư danh phù phiếm, không phải Tô Xán thanh cao tới mức không cần danh tiếng, đơn giản y thích cuộc sống bình dị hơn.
– Nói thì nói thế, nhưng mà chúng ta không cần để ý tới bọn họ là đủ, bữa tiệc này không đi thì phí lắm, có nửa buổi thôi mà, không ảnh hưởng tới chuyện thi cử của cậu đâu.
– Thật là, anh có đúng là trước kia làm thầy giáo không đấy, xúi học sinh đi chơi trước kỳ thi à?
Tô Xán đùa đùa thật thật nói:
– Nói cho anh biết, chị Vương Thanh trông vậy nhưng mà khá nghiêm túc đấy, trước mặt chị ấy nên giữ gìn hình tượng một chút.
Đầu kia điện thoại Lâm Quang Đống ngừng lại một chút:
– Tôi và cô ấy không có gì cả, thực ra chưa bắt đầu đã kết thúc rồi.
– Vì sao?
Tô Xán nhíu mày, với chuyện riêng tư kiểu này Tô Xán không hay tò mò, nhưng liên quan tới Vương Thanh, không thể không hỏi, hơn nữa cảm giác giọng Lâm Quang Đông có cái gì đó không bình thường.
– Đúng là tôi có ý với cô ấy, một người con gái như Vương Thanh, không nam nhân nào tiếp xúc lại không có xem có thể tiến xa hơn không?
Lâm Quang Đông thở dài, giọng trầm ngâm:
– Lúc đầu chúng tôi rất hợp ý vui vẻ, nhưng khi tôi vừa thể hiện tình cảm một chút là cô ấy né tránh ngay, sau đó lạnh nhạt, nhìn tôi có phần cảnh giác đề phòng … thậm chí, tôi còn có cảm giác trước kia cô ấy có tổn thương nào đó …
Tô Xán không ngờ chuyện là như vậy, về chuyện tình cảm thì Lâm Quang Đống từng trải cái nhìn chắc chính xác hơn mình, trước nay Tô Xán không thấy Vương Thanh có gì lạ, ở Hạ Hải chẳng phải rất thích trêu ghẹo mình à? Thậm chí có lúc cho rằng Vương Thanh vì cảm kích mà thích mình nữa …
Chuyện này chưa qua chuyện khác lại tới, Tô Xán cúp điện thoại chưa lâu, đang bần thần thì lại nhận được điện thoại từ Lâm Trứu Vũ, vừa mới nhấc điện thoại lên bị nghe chửi:
– Tô Xán, làm sao cậu chọc giận em gái tôi, tôi nhờ cậu trông nom nó, cậu trông nom kiểu đó à?
Tô Xán không biết trả lời ra sao thì Lâm Trứu Vũ quay ngoắt 180 độ:
– Thôi kệ, tôi ở trường chán tới vãi đãi rồi đây, kỳ nghỉ đông này phải chơi cho náo nhiệt một chút, rất nhiều người sẽ tới, tên nhãi cậu tắm rửa sạch sẽ đợi bị xẻo đi.
Tô Xán quên mất Lâm Trứu Vũ là tên không thể dùng lý bình thường mà suy đoán được, cả hai anh em này đều thế.
Hai bên cười đùa chửi nhau bát nháo một hồi, Lâm Trứu Vũ nhỏ giọng nói:
– Tô Xán, ở chuyện Vệ Đinh Đinh, chúng tôi đứng về phía cậu… Nhưng đừng nói cho em tôi biết.
Tô Xán đột nhiên muốn học Lâm Lạc Nhiên dày vò cái mặt béo tròn của Lâm Trứu Vũ.
Sau khi cúp máy, Tô Xán gọi điện cho Vương Uy Uy.
– Lâm Lạc Nhiên không dễ đối phó… Nữ nhân đều không dễ đối phó.
Tô Xán không hiểu Vương Uy Uy nói gì, đành chờ đợi hắn tiếp tục.
– Cậu nhờ tôi hỏi thăm Lưu Hiểu Tĩnh, tôi tìm hiểu được rồi, đó là con gái của chủ tịch tập đoàn Đại Vũ, rất ghê gớm, không phải ở thương trường, mà là rất nhiều thủ đoạn, ai đắc tội với cô ta, cô ta sẽ trả thù cho khốn đốn, sao cậu lại trêu chọc vào?… Cái này không phải tôi nói đâu, mà là do một cô gái từng là bạn rất thân của cô ta nói. Có điều chuyện của cậu làm tôi bất ngờ, cũng thấy tiếc, Vệ Đinh Đinh trước kia tôi biết không phải là người như vậy.
Tô Xán trầm mặc, vậy mà y còn tưởng Lưu Hiểu Tĩnh là cô người mẫu bình thường, xem ra sản nghiệp của Phạm Chi Lương hẳn có liên quan tới cô ta, lần sau còn tiếp xúc nhất định phải cẩn thận:
– Cám ơn cậu, thi tốt nhé, hẹn gặp lại ở Dung Thành.