Cho dù vô số học sinh mơ tưởng phải làm sao để nửa cuối năm thứ ba trải qua sôi động đáng nhớ, để đoạn thời gian có ý nghĩa nhất cũng khó quên nhất trong cuộc đời này trôi qua thật chậm, hoặc là có sự kiện nào đó khiến sau này vẫn hồi tưởng mãi thì đa phần nó chỉ diễn ra trong những cái đầu yy mà thôi.
Cuộc sống là cuộc sống, chẳng có nhiều chuyện kinh tâm động phách như vậy – Tất nhiên trừ kẻ nào đó.
Tất cả áo tưởng đó đều bị hàm số khó nhằn, định lý lằng nhằng, đuổi ra khỏi đầu, tạm thời phải gác sang một bên, chuẩn bị cùng toàn thế giới tham gia vào cuộc thánh chiến chống phát xít ở Normandy.
Thời gian đã nhảy tới ba mươi ngày cuối cùng, trong lớp xuất hiện tình trạng trốn tiết quy mô lớn, đôi khi một lớp 70 học sinh chỉ còn có 20 – 30 học sinh, những giáo viên lâu năm đã tiễn chân nhiều khóa học sinh lên đường luyện tới trình độ sắc tức thì không, không tức thì sắc rồi, mặt không đổi sắc tim không đổi nhịp, tiếp tục truyền thụ kiến thức trước tấm bảng đen.
Thậm chí trong lòng còn có người nghĩ, khóa này khá hơn khóa trước rồi.
Uy tin của chủ nhiệm lớp tới gần tốt nghiệp bị mài mòn suy giảm, tương ứng là quy chế quản lý cứng cũng được thả lỏng nhiều, thường ngày các chủ nhiệm lớp tương đối nghiêm khắc lúc này cũng chỉ mắt nhắm mắt mở, thi thoảng lắm mới ra ngoài, xao sơn chấn hổ một chút để đám học sinh vô chính phủ biết đây vẫn còn là cái lớp học.
Hoàng hôn lờ mờ, không giống ở Hạ Hải, Dung Thành thi thoảng lại có mưa, ngay cả không thích mưa như Tô Xán cũng cùng đám học sinh trong lớp reo hò, trời quá nóng.
Vương Quý Văn mặt âm trầm hơn cả bầu trời bên ngoài, mắt quét qua toàn lớp, cuối cùng dừng ở Tô Xán:
– Tô Xán, em không nghe thấy tôi gọi hay là cố ý vờ như không nghe thấy?
Ngày hôm qua tiết ôn tập tối Vương Quý Văn tới lớp, vừa lên tới tầng hai thì nhìn thấy Tô Xán đeo cặp sách trốn học, đương nhiên không chỉ có một mình Tô Xán trốn học, chạy phía trước còn có Lâm Lạc Nhiên và Lâm Trứu Vũ.
Nhưng trong mắt Vương Quý Văn chỉ có Tô Xán bắt mắt nhất, nên dù trời tối đèn mờ ông ta vẫn nhìn cái là phát hiện ra thằng học sinh trời đánh, gọi mà không gọi được, Vương Quý Văn giận sôi gan, thằng nhóc này không biết đánh giá tốt nghiệp nắm trong tay mình sao?
Vương Quý Văn không biết rằng bao năm dạy học, đe dọa đánh giá xấu về học sinh không biết bao nhiêu mà kể, nhưng chưa bao giờ thực thi, học sinh lên năm thứ ba cơ bản thành tinh, mò thấu tính cách của ông ta rồi.
Buổi sáng tiết thứ nhất đương nhiên là không thể có học sinh trốn học, trừ những học sinh đã chuẩn bị du học, hoặc là học sinh được tiến cử thì đã ở nhà luôn, lớp học cơ bản vẫn đầy đủ. Muốn trốn học cũng phải đợi tiết thứ hai tiết thứ ba.
Đánh chết Tô Xán cũng không nhận tội, đứng lên áy náy nói:
– Em thực sự không nghe thấy, xin lỗi thầy. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Bạch Tiên Sinh, Tôi Muốn Ly Hôn
2. Thượng Tiên
3. Lòng Này Người Có Hay
4. Dấu Chân Thời Gian
=====================================
Kể từ sau khi Đường Vũ sửa nguyện vọng vào cùng trường, Tô Xán ngày càng buông thả chuyện bài vờ, tất nhiên y có thể ở nhà luôn, nhưng tới lớp rồi trốn học nó mới thú.
Tiêu Vân Vân, Ngô Thì Nhuế quay sang làm mặt quỷ với Tô Xán, nói "đáng đời", hôm qua hai cô gái này cũng rủ nhau trốn học.
Ai cũng biết Vương Quý Văn trong nữ khinh nam, tin đồn liên quan tới quá khứ của ông ta.
Trước khi điều tới Nhị Thập Thất Trung, Vương Quý Văn là giáo viên một trường hạng ba, học sinh nơi đó rất khó quản thúc, ông ta lại là người trọng thể diện, lúc đó còn trẻ, tính khí cũng thô bạo hơn, nên quan hệ với một số nam sinh trong lớp cực kỳ căng thẳng. Ông ta có thói quen uống trà, chẳng biết cho gì vào trà của ông ta, làm Vương Quý Văn gần như ôm lấy mông chạy vào nhà vệ sinh, đáng tiếc nơi vẫn không kịp… Từ kinh nghiệm đau thương đó ông ta cực ghét nam sinh, chẳng khi nào có thái độ hiền hòa với nam sinh cả.
Dù thế Vương Quý Văn vẫn rất công bằng, là giáo viên có trách nhiệm, có kiến thức, uy tín trong trường rất cao, được học sinh yêu quý – Không phải nam sinh –
Thôi thì ít nhất nó còn tới lớp chứ không nằm khoèo ở nhà là chứng tỏ ít nhiều để lời mình vào tai, tự an ủi như thế, Vương Quý Văn gật đầu:
– Ngồi xuống đi, không được có lần sau.
Vì thế Tô Xán quyết định làm học sinh ngoan một ngày không theo đám Vương Uy Uy trốn học nữa, thế nhưng tới chiều Lâm Trứu Vũ mặt như bánh bao nhúng nước về lớp.
Hỏi rõ tình hình mới biết quán nét gần trường gần đây luôn trong tình trạng quá tải, nhưng vì đám Lâm Trứu Vũ là khách quen, hơn nữa túi tiền rủng rỉnh, thế nên sáng sớm đã đặt máy ở đấy rồi, chỉ cần đợi thời cơ là trốn học đi chơi.
Như mọi khi hôm nay bọn họ cũng trốn tiết chơi game, kết quả bị đánh bại, Tô Xán biết bản mặt khó ưa của đám này khi chơi game rồi, nên không nghe lý do Lâm Trứu Vũ nói, điều duy nhất Tô Xán nghe lọt tai là Lâm Trứu Vũ bị đánh bại bởi một đám con gái.
Cảm thấy làm học sinh ngoan như vậy là đủ rồi, kéo Lâm Trứu Vũ quay trở lại cái quán nét kia, thấy đám con gái Lâm Trứu Vũ kể, là học sinh Dục Đức.
Chưa tới thời sau này nữ sinh vác súng bắn giết bốn phương, ngây bây giờ đã có nhóm nữ đấu Star Craft, toàn bộ là nữ sinh, từ trường học danh giá đi ra mà còn thích chơi game, khỏi phải nói cũng biết là thế hệ 8X phản nghịch rồi, nhưng trong sáu cô gái ít nhất có ba là học sinh ngoan trong mắt giáo viên phụ huynh.
Trang Chí Vũ, Trương Hiền quen hai cô gái trong số đó.
Một là con phó viện trưởng quân y viện Dung Thành, dò hỏi xung quanh mới biết người ta mò tới là vì đám Vương Uy Uy quá mức vênh váo, không coi ai ra gì, Tô Xán chẳng lạ gì nữa.
Đừng có nghĩ con gái không chơi game, những cô gái trong nhà có máy vi tính tiếp xúc với Tiên Kiếm Kỳ Hiệp chẳng hề muộn hơn nam sinh là bao, có điều đa phần chơi game không mang tính ăn thua nhiều, ví như Harvest Moon, hay The Sims cực hót một thời.
Tất nhiên cái gì cũng có ngoại lệ, vì như mấy cô gái vừa đánh bại Vương Uy Uy, hất hàm nói:
– Sao, các cậu to mồm lắm cơ mà, cám ơn tiền cược nhé, hôm nay bọn này đi ăn Mc Donald chúc mừng.
Hôm nay cái quán nét này còn náo nhiệt hơn mọi ngày, chẳng có gì lạ, nữ sinh ra quán chơi game luôn là đồ hiếm, mà thứ hiếm thì luôn quý.
– A, lại còn gọi thêm viện binh nữa, liệu có được không đấy, hi vọng có thể làm bọn này chơi thoải mái, nãy giờ chơi chưa đã.
Một cô gái chanh chua nói:
Lúc này thấy Lâm Trứu Vũ đãn Tô Xán tới nơi, hiển nhiên hiểu lầm y là viện binh, thực chất Tô Xán tới đây để cười vào cái bản mặt Vương Uy Uy vì cái tội hôm nọ cười nhạo y bị ba cô gái bắt nạt, không ngờ bị lôi vào cuộc.
Lâm Trứu Vũ thua người không thua chận, miệng lưỡi còn vô sỉ, giơ tay Tô Xán lên nói:
– Yên tâm, người anh em này của tôi không chỉ cơ bắp chắc chắn, còn rất dẻo dai, đảm bảo làm mấy vị tiểu thư thoải mái.
Đám nam sinh xung quanh cười hô hố cực kỳ thô bỉ, mấy cô nữ sinh càng đỏ mặt tía tai tuôn ra mấy lời khó nghe, trên đời không thiếu kẻ đứng ngoài khích bác đá đểu, thế là Tô Xán bỗng dưng bị cuốn vào, bị đẩy xuống một cái máy.
Chơi thì chơi, sợ gì ai, thua thì coi như anh em chỉa ngọt sẻ bùi.
Chọn máp The hunters nhiều mỏ, 8 người, 4 vs 4.
Thi đấu sân khách với mấy nữ sinh mà nói thế nào cũng ở thế yếu tâm lý, Tô Xán lại sở trường đánh lén vô sỉ, càng giỏi đả kích tâm lý đối phương.
Không kịp đề phòng, mấy nữ sinh biến thành vật phẩm hi sinh trong ma trảo của y, bốn cô nữ sinh phối hợp với nhau có thể nói là kiểu mẫu, đoán chừng nghiên cứu chiến thuật phối hợp trên mạng không ít, nếu đấu đơn thì Tô Xán không sợ ai, nhưng bốn người bọn họ Vương Uy Uy, Lâm Trứu Vũ với cả Trang Chí Vũ là tổ hợp lắp ghép tạm thời, không thể so được.