Ba người Tô Xán đi lâu rồi Điền Phong ngồi trong văn phòng một hồi, cơn giận dần lắng xuống, không thấy ai vào nữa, ra cửa nhìn, thấy lúc nãy còn cả hàng người giờ vắng tanh vắng ngắt, cơn giận lại bùng lên:
– Nó đừng hòng qua được cái cổng Nhất Trung! Sao nào, xem Tằng Toàn Minh ông làm được cái gì, một tên chủ nhiệm là cái thá gì?
….
Cả nhà ngồi ăn cơm ở Trúc Hiên Cư trong không khí trầm lắng, Tằng Toàn Minh là vậy có chuyện không vui là gọi mọi người tới ăn uống, cầm chén rượu lên mời Tô Lý Thành và Tằng Triệu Đinh:
– Nào, mọi người uống một chén.
Đợi mọi người đặt chén xuống, Tằng Toàn Minh mới nhìn Tô Xán:
– Chuyện của Tô Xán nhất định tôi sẽ giải quyết, một tên chủ nhiệm giáo dục thôi, vênh váo cái gì, Nhất Trung thì ghê gớm lắm à?
Mọi người đều cười khổ, lời này của cậu cả quá mâu thuẫn, vừa nói Nhất Trung không ra gì, thế nhưng Tô Xán chẳng phải đâm đầu vào sao?
Thực ra Tằng Toàn Minh cũng đang tính toán, ông ta không tiện ra mặt nữa, tất nhiên phải nhờ vả quan hệ, có điều ông ta không thể bỏ thể diện xuống được, vả lại dù xong việc, cuối cùng vẫn phải hòa giải, làm ông ta có chút ấm ức.
Mà bàn bên lại truyền tới tiếng reo hò huyên náo, làm ông ta chỉ muốn sang chửi cho một trận.
Đó là một gian phòng lớn, vì nguyên nhân lúc xây dựng, không tiện chia ra, nên dùng bình phong ngăn cách, trông rất có phong cách, gian kế bên hiển nhiên chủ khách vừa lục tục ngồi xuống, bữa cơm mới bắt đầu.
– Ha ha ha, con gái chủ nhiệm Tiêu càng ngày càng xinh đẹp, Vân Vân, đã có bạn trai chưa vậy?
Một giọng nói khá ôn hòa truyền qua:
– Còn chưa ạ.
Giọng nữ thẹn thùng đáp:
– Ài, thị trưởng Dư, trẻ con thôi, bạn trai bạn gái cái gì. Có điều bọn trẻ bây giờ càng ngày càng trưởng thành sớm. Ngôn Tình Xuyên Không
Bàn bên nhà Tô Xán đưa mặt nhìn nhau, đúng là oan gia ngõ hẹp, nhà Tiêu Phi cũng tụ hội ở cách bên, còn có cả phó thị trưởng Dư Thu Thu.
– Hôm nay mời được thị trưởng Dư quang lâm tiệc mừng công của con gái tôi, thực sự là vinh hạnh của Tiêu Phi. Đương nhiên, nhân vật chính của chúng ta hôm nay là phóng viên Trương của Tân Hoa Xã, tới Hạ Hải phỏng vấn công tác chống lũ cứu nạn, đây là sự quan tâm của ban ngành tin tức cấp trên quan tâm tới chúng ta.
Tiếp đó là giọng phổ thông tiêu chuẩn:
– Tôi chỉ tiến hành điều tra chuyên đề thôi, phỏng ván dân ý hậu phương chiến lược ở khu thiên tai nhẹ, là hạng mục nhỏ trong công tác lớn của quốc gia. Tôi và đồng nghiệp quấy nhiễu mọi người rồi.
– Phóng viên Trương tuy chỉ làm việc nhỏ, thế nhưng lại có ý nghĩa lớn, nhờ những nhỏ công việc vất vả mới tạo nên loạt báo cáo chân thực cho cấp trên.
Phó thị trưởng Dư có hơi phiêu phiêu, phóng viên TW xuống, có thể tuyên truyền lớn một hồi, vì toàn quốc chống lũ cứu nạn đã thành chiến lược lớn, thành phố Hạ Hải chỉnh đốn công trình thủy lợi, khai thông cống rãnh, kênh mương. Trong đó phát hiện ra một số vấn đề lớn, cục trưởng cục kiến thiết hiềm nghi không làm tròn trách nhiệm, hiện bị ban giám sát thành ủy xử lý, mặc dù này liên quan thể diện thành ủy, nhưng phát hiện ra trước khi phóng viên TW tới và sau khi có khác biệt lớn.
Nếu đợi sau khi phóng viên TW tới mới phát sinh vấn đề, chắc chắn cả thành phố Hạ Hải đều bị bôi tro trát chấu, còn trước đó, chứng mình Hạ Hải chỉnh đốn kịp thời, chặn đứng ẩn họa, moi ra nhân viên thiếu trách nhiệm, dựng lên hình tượng chấp pháp công chính không dung tình của ban bệ cơ quan, có lợi lớn cho tuyên truyền.
Quan trường nó ngoắt ngoéo thế đấy, một chuyện xấu có thể thành tốt, một chuyện tốt có thể thành xấu, tùy xem thao tác của anh thế nào, tất nhiên cả vận khí nữa.
Hiện giờ nội bộ cục kiến thiết đang hỗn loạn, hiển nhiên cục trưởng xảy ra vấn đề thì phía dưới cũng ảnh hưởng, Tiêu Phi đi khắp nơi nhờ vả, lôi kéo quan hệ. Tiếng tăm cục kiến thiết trong lòng dân tụt mạnh, trong mắt đồng sự cơ quan cũng hạ xuống một bậc, chẳng trách Điền Phong dám lớn lối với Tằng Toàn Minh.
– Chúng ta ăn đi, kệ họ.
Tằng Toàn Minh cũng chẳng muốn tham gia vào vòng tròn sát bên, huống hồ ông ta đang đau đáu về chuyện Tô Xán vào Nhất Trung, Tiêu Phi đã ăn mừng con gái vào Nhất Trung, không khác nào cố ý cười nhạo ông ta.
Bên bàn nhà Tô Xán chẳng ai muốn nói chuyện, im lặng ăn cơm, không ngờ Tiêu Phi rời bàn đi nhà vệ sinh, trên đường về đi ngang qua vô tình nhìn thấy cả nhà Tô Xán, hơn ngạc nhiên, tức thì cười ha hả đi tới.
– Ồ, chủ nhiệm Tằng, ái chà chà, đúng là không ngờ anh ở ngay bên cạnh, chúng tôi cũng ăn ở bàn bên, ài sao không nói một tiếng, có cả thị trưởng Dư và các đồng chí, thật là khéo.
Tiêu Phi nhìn bàn nhà Tô Xán im ắng, đoán ngay ra chuyện gì, không đợi hỏi ý Tằng Toàn Minh, đã gọi:
– Phục vụ đâu, bỏ bình phong đi cho tôi.
Tiêu Vân Vân hôm nay mặc chiếc váy gấp nếp mới mua vàng nhạt, bên trên là chiếc áo đen liền mũ, đi chiếc giày da nhỏ nhắn, trông hết sức thoải mái mà tràn ngập sức sống thanh xuân, vừa mới nhìn thấy Tô Xán đôi mắt cong vút lên, nở nụ cười rực rỡ, cực kỳ động lòng người.
Từ nhỏ Tiêu Vân Vân đã thích Tô Xán rồi, hiện giờ tất nhiên dùng tư thái cao đối diện với y, để y nhìn thấy mặt xinh đẹp nhất của mình.
Không hề có ý xấu, đơn thuần là tâm tính thiếu nữ, mỹ nữ có kiêu ngạo của mỹ nữ, Tiêu Vân Vân có không ít người theo đuổi, cũng đã có đối tượng trong lòng rồi, tất nhiên không còn động lòng với Tô Xan thân phận địa vị thấp hơn mình một bậc, lại còn học Tam Trung, ngược lại Tô Xán không chủ động theo đuổi cô, Tiêu Vân Vân muốn để lại cho y ấn tượng khó quên, để nó thành nuối tiếc cả đời của Tô Xán vì đã bỏ qua mình.
Tấm bình phong bỏ đi, hai bên liền giới thiệu lẫn nhau.
– Vân Vân vào Nhất Trung, ài, làm cha mẹ chúng tôi thật vui mừng, cả đời chẳng phải là vì nó sao?!
Tiêu Phi nhìn có vẻ nói lời khách sáo, thực chất lòng thầm đắc ý không để đâu cho hết, nhất là nhìn Tô Xán mặt mày u ám, ẩn ý của câu này càng rõ ràng. Con gái tôi là học sinh ưu tú của Nhất Trung, còn Tô Xán của các ngươi thế nào? Có vào được Tam Trung không? Tiêu Phi muốn nói ra câu đấy lắm, ông ta chưa bao giờ cảm thấy bữa cơm nào ăn khoan khoái thế này, ông ta muốn thong thả thưởng thức cảm giác này, xỉ nhục Tằng Toàn Minh từng chút từng chút một.
– Nào, tôi giới thiệu cho mọi người, vị này là phóng viên Tân Hoa Xã, tên là Trương Triêu Dương.
Trương Triêu Dương chừng ba mươi, trông qua mang dáng vẻ điển hình của hán tử phương bắc, mặt vuông vai rộng, bắt tay với Tằng Toàn Minh, rất chân thành, không có loại khách sáo của đám quan liêu.
Ngoài phó thị trưởng Dư Thu Thu còn có lãnh đạo cơ cấu văn hóa, cơ cấu giám sát, nhìn bố trí chủ khách là biết, tuy nói là tiệc mừng công cho Tiêu Vân Vân, thế nhưng vị phóng viên từ Tân Hoa Xã kia mới là khách chính, nếu không Tiêu Phi sao dễ dàng mời được Dư Thu Thu tham gia loại bữa tiệc này, khẳng định là ông ta có tính toán trước, nhiệt tình mời Trương Triêu Dương tới có cớ mời một đám nhân vật có vai vế ở thành phố.
Tằng Toàn Minh rất phản cảm với cái trò này của Tiêu Phi, có điều ngại hiện trường có nhiều lãnh đạo, đành nín nhịn.
Qua vài tuần rượu, Tiêu Phi rất biết làm người, Dư Thu Thu nhìn Tiêu Phi càng thêm vừa mắt, Trương Triêu Dương xuống, cả thị trưởng và bí thư thành ủy đều căn dặn phải đón tiếp chu đáo, ông ta đang nghĩ cách tiếp cận Trương Triêu Dương, mà Trương Triêu Dương cũng rất kỷ luật, không tùy tiện tham gia bữa tiệc của lãnh đạo địa phương, Tiêu Phi lấy lý do tiệc mừng cho con gái, thành công kéo được Trương Triêu Dương lên bàn tiệc, làm tâm tình ông ta rất tốt.