Tiếp theo đó mấy ngày cha mẹ đi liên hệ với nhà cậu cả, cậu cả rất ngạc nhiên với quyết định ra ngoài làm ăn của mẹ, Tằng Toàn Minh không vì quyết định dũng cảm của em gái mà có cái nhìn mới, nhưng Tô Lý Thành cũng tán đồng ý kiến này mới khiến ông chú ý.
Trong số ba anh chị em, Tằng Toàn Minh rất yêu quý em gái mình, luôn cho rằng em gái mình có tiền đồ nhất, thông minh, xinh đẹp, lại có ý chí phấn đấu. Không ngờ sau khi kết hôn với Tô Lý Thành thì càng ngày càng đi xuống, ông tất nhiên quy kết Tô Lý Thành níu kéo em gái mình, giận Tô Lý Thành rồi giận lây luôn cả em gái.
Tô Xán không ngờ rằng lực cản đầu tiên trong tương lai tới từ mợ cả và chị hai vốn rất ủng hộ mẹ.
– Em vay tới 50.000, mà phía chị cũng đang eo hẹp, Na Na năm sau vào đại học rồi, cần tiền. Mà công tác của em đang tốt, sao không làm nữa chứ?
Doãn Thục Anh nhíu mày nói, trên cái bàn tròn trước mặt đặt các loại hoa quả, cùng đồ ăn thơm phưng phức.
Thằng nhóc Tằng Viên béo tròn ăn say xưa, nếu là trước kia Tô Xán cũng chẳng khác gì, thức ăn trước mặt dù ông trời tới cũng chẳng làm y ngẩng đầu lên, thế nhưng hiện giờ Tô Xán càng chú ý tới cuộc thảo luận liên quan tới vận mệnh gia đình.
Tằng Na thấy Tô Xán không tham dự cuộc chiến đồ ăn với Tằng Viên thì hơi bất ngờ, cô ghét đứa em trai này cũng là cũng một phần nguyên nhân là thế, đã không đáng yêu như Tằng Viên lại cả đống tật xấu, ví như Tằng Viên lúc này dùng cả hai tay cho đồ ăn vào mồm thật đáng yêu, nếu Tô Xán làm thế thì Tăng Na chỉ thấy ghét.
Tô Xán chú ý tới ánh mắt Tằng Na, quay sang nhe răng cười tươi.
Không thèm để ý tới hành động trẻ con của Tô Xán, Tằng Na quay đầu đi, muốn thể hiện mình là người khác khác với y, nên tiếp lời của mẹ:
– Mà nếu cô dùng hết tiền vào chuyện làm ăn, chẳng may Tô Xán không thi được vào cao trung, sẽ phải nộp một khoản tiền lớn, lúc đó lấy đâu ra tiền?
Thế là mọi người nhìn cả sang Tô Xán.
Tằng Viên cũng nói chen vào:
– Đúng đó, anh, em đoán anh sẽ trượt thôi. Dù sao em chẳng ôm quá nhiều hi vọng vào anh.
Cái bộ dạng đóng giả người lớn nói chuyện của nó làm người ta dở khóc dở cười.
"Bốp!" Tằng Viên bị cha nó Tằng Triệu Đinh bợp gáy cho một phát, nghiêm mặt nói:
– Thằng nhóc này, bỏ trò đóng vai người lớn đi, anh trai con có thi được hay không chưa tới lượt con nói.
Rồi quay sang Tằng Kha:
– Chị à, con bé Na Na nói đúng đấy, chị không giống bọn em động cái là kiếm được mấy trăm nghìn, chị bỏ hết tiền vào chuyện làm ăn rồi, cần tiền thì phải làm sao, trình độ Tô Xán thế nào chúng ta đều rõ. Nó thi không đỗ thì lấy đâu ra tiền?
Tằng Triệu Đinh xưa nay luôn có thành kiến với Tô Xán, cũng rất ghét y, nguyên nhân vì Tằng Viên làm chuyện trộm gà bắt chó gì cũng vu oan cho Tô Xán, nói là Tô Xán dạy nó. Nhiều lần Tô Xán không giải thích được, khiến cho thành kiến của Tằng Triệu Đinh với Tô Xán ngày càng sâu, tới mức nhìn thấy y là ghét, có cơ hội đả kích y, tất nhiên không bỏ qua.
Dù sao cũng là nói con trai mình, Tằng Kha không chịu:
– Tô Xán nó thay đổi rồi, cậu nói động chút kiếm mấy chục vạn mà, tới khi đó vay tiền cậu chứ sao, tôi kiếm được tiền rồi sẽ trả lại.
Tằng Triệu Đinh ấp úng:
-… Đó là tiền xoay vòng… Không dùng được…
Tằng Kha ngần ngừ quay sang hỏi ý anh trai:
– Nếu không em chỉ vay 20.000, em đã tính rồi, xin nghỉ việc em được kết toán 34.000 đồng, trong nhà em còn có 6.000 đồng, vậy là 40.000, tổng cộng có 60.000, thuê cửa hiệu, chi phí, nhập hàng, vậy cũng đủ…
Nghe Tằng Kha nói đâu ra đó, chứ không phải kích động lên quyết định, Doãn Thục Anh cũng hơi động lòng.
– Vậy Tô Xán cần dùng tiền thì làm sao?
Tằng Toàn Minh quay lại vấn đề cốt lõi:
Tằng Kha hơi do dự, đây đúng là một vấn đề. Tô Xán lên tiếng:
– Cháu tin chắc mình sẽ đỗ vào cao trung, không cần cha mẹ cháu phải tiêu một đồng nào.
Tằng Viên vừa nghe xong đã cười phì, câu này anh em nó nói nát rồi, bị Tô Xán trừng mắt lên, vội ngậm miệng.
– Thôi đi.
Tằng Triệt Đinh ngọt nhạt nói:
– Tằng Viên lần nào cũng nói thế, cuối cùng thế nào, lúc tiểu học cháu cũng nói thế, cuối cùng thế nào.. Không phải cậu chê cháu, mỗi người có một khả năng, phải tự lượng sức mà làm, đừng đem chuyện mình không làm được ra khoe khoang…
Phát hiện sắc mặt Tô Lý Thành và Tô Xán đều khó coi, lời cuối cùng không nói ra nữa, duy trì không khí không tới mức cãi nhau.
– Tôi tin.
Tằng Kha nhìn sang con trai, mỉm cười tự tin:
– Tôi tin Tô Xán nhà tôi lần này có thể thi vào Tam Trung.
Tô Xán cảm thấy mũi nghèn nghẹn, trong ký ức sau khi y thi xong, mẹ cũng nói những lời này, nhưng về sau kết quả chứng thực Tô Xán làm tất cả mọi người thất vọng. Nhưng lần này Tô Xán biết mình sẽ không làm mẹ lại lần nữa phải thất vọng, không phụ sự tín nhiệm của mẹ.
– Hay là đợi kết quả Tô Xán xem thế nào, cũng không gấp.
– Chị, có phải chuyện ngày một ngày hai đâu, còn phải liên hệ nguồn hàng, bố trí hàng hóa, trang chí cửa hiệu, còn phải làm chút tuyên truyền cho người khác biết. Nếu đợi lúc biết kết quả thì qua thời gian khai giảng, không tốt, khai trương mà, cầu đầu xuôi đuôi lọt.
Thấy mẹ kiên quyết như thế, mợ cả cuối cùng đồng ý cho nhà Tô Xán vay 20.000, gom được 60.000, tài chính khởi động như vậy là đủ rồi, tiếp theo là vấn đề đề chọn địa điểm. Theo kinh nghiệm của Tô Xán, tầng một tòa nhà văn phòng chính phủ thành phố có cửa hiệu mặt phố, cái nhà thân thích chỉ biết tới tiền kia thuê chính là cái hiệu đó, làm ăn cực tốt, sau con phố đó có hai cái trường học, lại ở cửa một số cơ cấu chính phủ, kinh doanh thứ khác chưa chắc đắt khách, chỉ có văn phòng phẩm là thích hợp.
Tằng Kha vừa mới nói ra địa điểm, Doãn Thục Anh ngạc nhiên nói:
– Mai Lan và Cố Chính mấy ngày trước cũng tới tìm chị, muốn thuê cửa hiệu đó, nhớ chỉ ra mặt. Mai Lan chê tiền lương thấp, chuẩn bị tự kinh doanh, có phải mọi người thương lượng với nhau không?
Không thể nào, rõ ràng là Mai Lan và Cổ Chính phải một năm sau, hoặc lâu hơn nữa mới mở cửa hiệu ở đó, vì sao đột nhiên cấp bách như thế, lại còn có thể nhanh hơn cả y, đã tìm mợ cả nói từ mấy ngày trước. Nếu để hai vợ chồng bà ta đoạt tiên cơ, chẳng phải lịch sử sẽ lặp lại?
Tô Xán đã biết mình quay trở lại sẽ gây là một loạt tác dụng phụ, nhưng không nghĩ tác dụng phụ này khó giải quyết như vậy.
Tằng Kha và Tô Lý Thành cũng bất ngờ, không nghĩ vợ chồng Mai Lan cũng nhìn trúng chỗ đất đó, thật là trùng hợp, song không nghĩ nhiều như Tô Xán, song ý kiến của con trai lại giống với ý kiến hai người trưởng thành khác, làm họ càng thêm tin tưởng.
– Như vậy đi…
Doãn Thục Anh hơi do dự:
– Dù sao bên phía Mai Lan tới tìm chị trước, để chị tới xác nhận, xem xem họ đã quyết chưa, nếu họ nhất định muốn cửa hiệu ấy, thì em chọn cửa hiệu nhỏ bên cạnh. Chị thấy họ chưa chắc đâu… Mai Lan còn chưa nghĩ định mở cửa hàng gì…
Tô Xán toát mồ hôi lạnh, bây giờ mợ cả còn chưa biết bộ mặt thật của vợ chồng Mai Lan và Cổ Chính, nếu như đem tin tức mẹ mình muốn mở cửa hiệu văn phòng phẩm cho bọn họ, nhất định bọn họ cũng sẽ mở hiệu văn phòng phẩm, tới khi đó mẹ mình chỉ có thể lấy cửa hiệu nhỏ, tài chính lại không sung túc bằng họ, cạnh tranh với nhau thua là cái chắc.
Làm sao bây giờ? Lại chẳng thể vạch trần bản chất vợ chồng Mai Lan, như thế là lún vào vũng bùn ngay, mà mợ cả thì miệng rộng, khó tránh khỏi nói lộ ra gì đó…