Mục lục
Đại Niết Bàn - Khảo Ngư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Xe hơi đen bóng của Lưu Lam và tổ đốc sát nối nhau đi vào cửa bệnh viện, nhìn học sinh vây kín xung quanh, Lưu Lam nhíu mày, có điều bên cạnh là Dương Đình Thịnh người đứng đầu tổ đốc sát tỉnh, nên không nói gì cả.

Trước khi lên lầu ông ta không quên nhìn cây hương chương ngoài cửa, năm ngoái ông ta tới đây thăm hỏi một vị bí thư già, vị bí thư già đó không lau sau qua đời, nhớ khi ấy cả đám đông xúm xít quanh mình phong quan vô hạn, vị bí thư già là người một tay nâng ông ta lên, lúc đó cũng rất vui mừng. Từ khi chấp chính ở Hạ Hải tới nay, tuy có lúc quá độc đoán, nhưng cũng sáng tạo ra không ít chính tích thực sự.

Có điều vì thủ đoạn quá cứng rắn mà sau lưng không ít người ngứa mắt, ai lên tới bước này cũng cảm giác được loại khoái cảm do quyền thế mang tới, khoái cảm này không phải là hoàn toàn vì dục vọng cá nhân, chỉ cần lý tưởng, hoài bão của mình được thực hiện, cũng làm người ta nghiện tư vị này.

Chỉ tiếc rằng tình thế xoay chuyển quá nhanh, ông ta vẫn biết Hồng Tiểu Thiên là con mãnh hổ ẩn bên cạnh mình, nhưng ông ta cho rằng mình có tài hàng long phục hổ, kẻ nào muốn gây chuyện, ông ta chỉ cần úp tay xuống một cái là đè chết. Lần đầu tiên ông ta có cảm giác lực bất tòng tâm này.

Mình nhận được tin Nhất Trung xảy ra chuyện không lâu thì phía tổ đốc sát cũng nghe được phong thanh, trường trọng điểm cấp quốc gia xảy ra chuyện này, toàn thể Hạ Hải bị bôi nhọ, vậy mà Hồng Tiểu Thiên còn lợi dụng cá chết lưới rách, Lưu Lam sởn gai ốc, thấy mình đánh giá quá thấp Hồng Tiểu Thiên rồi, vị thị trưởng tới từ Giang Chiết này có dã tâm không kém lang tộc phương bắc.

Đoán người viện trưởng bệnh viện đã xép hàng đợi từ lâu, Đinh Tuấn Đào cũng vừa mới tới, mồ hô mồ kê nhễ nhại, thiếu chút nữa hư thoát, ở bên là thư ký Tiểu Vương.

Lưu Lam dù gì cũng là người trải qua sóng gió, trấn tĩnh lại rất nhanh, hỏi: – Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

– Chúng tôi hỏi giáo viên đưa người tới, song bọn họ cũng không quá rõ, người chứng kiến sự việc đa phần còn ở trường học, tình hình đang được cơ quan công an tiến hành xác minh, chỉ biết nguyên nhân do học sinh đánh nhau gây ra. Thư ký Tiểu Vương đáp thay:

Lưu Lam không nói nữa, dẫn mọi người đi tới tầng hai, hành làng không chỉ tràn ngập mùi thuốc sát trùng, còn cả sự áp ức vô hình.

Nhìn thấy cả hệ Hồng Tiểu Thiên đều có mặt, dù đã chuẩn bị tâm lý, Lưu Lam vẫn không thể tỏ ra hoàn toàn bình thường, Vương Kim Vinh chân run run, hết hi vọng rồi, xem ra chuyến này Hồng Tiểu Thiên quyết tâm làm lớn, không cho cơ hội điều đình nào hết.

Chỉ trách thằng cháu của mình, Vương Kim Vinh căm hận nghĩ, nhưng cha mẹ nó chỉ biết tối mắt lo kiếm tiền, từ nhỏ đã bỏ mặc nó, làm sao trách trẻ con được? Trong lòng cay đắng, song vẫn ôm một tia hi vọng, chưa chắc là thằng nhóc Vương Hạo Nhiên đó, dù nó ngông nghênh một chút, có điều đâu tới mức dùng dao đâm người?

Cơ quan công an còn chưa có kết quả, có điều chắc cháu mình vào đồn rồi, Vương Kim Vinh muốn gọi điện đòi người, song dưới tình huống tổ đốc sát đã biết chuyện, liền không dám.

Tằng Toàn Minh nhìn Vương Kim Vinh mặt tái nhợt, đi cũng run run, lòng trầm xuống, hết rồi, chuyện lo lắng nhất đã diễn ra, đứa học sinh xung đột với Tô Xán là cháu Vương Kim Vinh rồi.

Phải biết rằng Vương Kim Vinh không có con cái, đứa con đầu tiên sinh ra chưa bao lâu thì chết non, về sau vợ mang thai lần nữa, chưa ra đời đã chết, vợ ông ta sau đó không dám sinh con nữa, còn tình nguyện ly hôn để chồng lấy vợ khác. Vương Kim Vinh dứt khoát không chịu chia tay người vợ cùng chung gian khó, thành câu chuyện đẹp trong cơ quan. Vì không có con, nên Vương Kim Vinh cưng chiều Vương Hạo Nhiên như con mình, còn tuyên bố di sản hai vợ chồng họ khi về già sẽ hoàn toàn thuộc về Vương Hạo Nhiên.

– Thị trưởng Hồng! Lưu Lam đi tới bắt tay Hồng Tiểu Thiên, giống như bình thường, chẳng hề nhìn ra hai người đã tới mức ngươi sống thì ta chết.

– Tổ trưởng Dương! Hồng Tiểu Thiên lại bắt tay với Dương Đỉnh Thịnh.

Dương Đỉnh Thịnh gật đầu, hỏi thăm đại khái tình huống, nhưng phía bên Tằng Toàn Minh cũng chẳng biết nhiều hơn bọn họ, chỉ được biết một đang phẫu thuật, còn một thoát ly nguy hiểm.

Vương Hạo Nhiên đâm những hai đứa? Vương Kim Vinh thấy váng đầu không còn phân biệt được đông tây nam bắc nữa rồi.

Ai nấy mặt đanh lại, xem chừng tin Nhất Trung xảy ra án mạng là thật rồi, không biết người trong phòng cấp cứu ra sao, nếu như thực sự để chết người thì đừng hòng có ai áp xuống được. Dương Đỉnh Thịnh nhìn ban bệ lãnh đạo Hạ Hải trước mắt, vẻ mặt nghiêm trọng, lúc ông ta tới đây nhìn thấy phóng viên truyền thông bị cảnh sát chặn ngoài bệnh viện, nhưng chỉ che giấu được nhất thời thôi, phải có người đứng ra chịu trách nhiệm cho bão tố này.

– Là trách nhiệm của tôi, tôi xin gánh chịu, vì không quản giáo được thân thích của mình, lơ là giáo dục. Xảy ra chuyện như vậy làm tôi hết sức đau lòng, xin kiểm điểm trước các vị lãnh đạo, đồng thời xin lỗi bí thư Vương, anh, anh rắn rỏi lên một chút.

Tằng Toàn Minh lên tiếng chủ động ôm trách nhiệm vào mình, một là để tránh cho sự việc đẩy lên tâm cao hơn ảnh hưởng tới Hồng Tiểu Thiên, hai cũng là tranh thủ được ấn tượng tốt, khi xử lý cũng có chỗ mà xoay chuyển.

Lưu Lam thì thầm cười lạnh, không nhịn được ra tay rồi sao, Tằng Toàn Minh ơi là Tằng Toàn Minh, thực sự không nhìn ra ông thâm hiểm như vậy. Xem chừng quá nửa cháu Tằng Toàn Minh là người bị hại rồi, ông ta còn nhận trách nhiệm trước mà không lên tiếng chửi bới Vương Kim Vinh, gây ấn tượng tốt với tổ đốc sát, cũng khiến người ta không cách nào xử nhẹ người gây ra sự việc được, nước cờ hay đấy.

Vương Kim Vinh mặt tái nhợt tái nhạt, vốn ông ta còn ôm chút hi vọng ít ỏi, nay Tằng Toàn Minh nói thế, vậy đúng là thằng cháu chết tiệt của mình đâm người mất rồi. Nếu không thì làm sao Hồng Tiểu Thiên, Tằng Toàn Minh làm lớn chuyện đến thế.

Loạn choạng lùi lại, máu xộc lên đầu, Vương Kim Vinh thấy trời đất chao đảo, may nhờ bên cạnh có Dương Đỉnh Thịnh đỡ lấy, nếu không lại có thêm một người phải nhập viện.

Nhìn Vương Kim Vinh như thế, Lưu Lam không nhịn nổi nữa, không nói ra thì sợ rằng lòng nổ tung mất: – Giỏi, giỏi lắm! Các người thủ đoạn cao lắm, rốt cuộc các ngươi còn muốn gì nữa đây, Hồng Tiểu Thiên, đối xử với đồng chí của mình mà ông dùng tới thủ đoạn này à? Đây là thủ đoạn đấu tranh giai cấp không thể điều hòa đấy! Tính Đảng của ông ở đâu?

Lọt vào mắt đám người Hồng Tiểu Thiên thì lão Lưu Lam này không đi làm diễn viên quá lãng phí tài năng, lại còn nên chuyên môn đóng vai đại gian nịnh tiếng thối vạn năm quyền khuynh triều đình, cái điệu bộ giả vờ giả vịt chất vấn kia, phối hợp với Vương Kim Vinh thật kín kẽ, làm ai nhìn vào cũng thấy họ là kẻ yếu bị áp bức, còn bên mình một tay che trời.

Hồng Tiểu Thiên cũng vứt cái gọi là phong độ, ổn định đoàn kết, xã hội hài hòa gì đó đi, mặt hầm hầm chỉ Lưu Lam: – Bí thư Lưu, ông có cần đẩy vấn đề lên cao như vậy không? Chẳng qua là chuyện va chạm giữa học sinh, chúng ta nên rút kinh nghiệm mà sửa chữa, chứ không phải lợi dụng nó làm công cụ đấu tranh, bây giờ vẫn còn một em học sinh đang cấp cứu kia kìa, ông không còn liêm xỉ nữa sao?

Thế là hai vị lãnh đạo đứng đầu thành phố vứt hết hình tượng chửi nhau như hàng tôm hàng cá, đoán chừng Dương Đỉnh Thịnh lần đầu được chứng kiến chuyện thế này, hai tay bóp chặt, gân xanh nổi đầy mặt mà không biết làm thế nào.

Cửa phòng mổ “cạch” một cái mở ra, hai bên sắp đánh nhau tới nơi im phăng phắc, thời khắc tuyên án đã tới.

Y tá cầm hồ sơ bệnh án thấy một đám đông mặc véc tây trang trọng đứng đó thì ngớ người, ngơ ngác hỏi: – Các vị là gia quyến của Mậu Tiểu Thì à?

Không ai trả lời hết, cả đám nhìn nhau, Mậu Tiểu Thì là ai?

**

Không có cái di động 3G nó thế đấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK