Trong lúc bàn tay vô hình bao chùm ngày mùa thu nắng rạng rỡ ấy, Tô Xán vẫn vững chắc đặt từng viên đá cơ sở cho sự nghiệp của mình.
Hôm nay quy mô người tới ứng tuyển tới trên 500 người rồi, vượt quá dự đoán, công tác tiếp đãi, lọc hồ sơ, tuyển chọn sẽ cực kỳ nặng nề.
Tô Xán đợi nhân viên an ninh giăng dây khoanh lôi đi tránh ảnh hưởng khách khác của khách sạn, xử lý ổn thỏa mọi việc rồi từ dưới lầu đi lên, nhận trong tay cô gái phụ trách tiếp đãi mấy phong bì, bên trong đều là giấy giới thiệu viết tay của người có bối cảnh, muốn an bài vào Facebook TQ.
– Tôi biết rồi, chị đi đi.
Cô gái tiếp đãi chú ý thấy Tô Xán chỉ mở tấm phong bì đầu tiên, đọc lướt qua rồi thản nhiên bỏ vào, không xem tiếp nữa, xem chừng không có ý mở cửa sau, chỉ lo đắc tội với một số người.
Tô Xán vào hội trường bằng lối đi riêng, nơi tuyển dụng cách tuyệt hoàn toàn với bên ngoài, phỏng vấn đã bắt đầu, Kiều Thụ Hâm đang đưa ra câu hỏi:
– Có bốn gian phòng, ba phòng có bóng đèn, một phong có công tắc, điều khiển đèm ba cái phòng kia, cậu chỉ được vào phòng điều khiển một lần, làm sao có thể biết cái đèn nào do công tắc nào điều khiển?
Đây là kiểu câu hỏi kiểm tra tính cực hạn của tư duy của con người, khi được nhận vào ĐH Stanford, hắn được bên trường học đặt ra câu hỏi tương tự, phía Stanford nói rõ ràng với hắn, trong mắt họ, sinh viên hợp cách phải có tính sáng tạo, sở thích rộng cùng với năng lực tư duy cao, không thể thiếu cái nào.
Những trường như Stanford tuyển sinh viên chia ra nhiều tiêu chí giá trị, điểm thi chỉ là một phần, còn có yêu cầu về nghiên cứu, kỹ thuật, nghệ thuật. Điều này khiến học sinh theo quan niệm truyền thông là "dốt", có thể phát huy tiềm năng ở phương diện khác, vào đại học học tập phát huy hết tiềm năng ấy, bởi vậy nước Mỹ mới vơ vét được đủ thứ thiên tài quái tài.
Tô Xán đánh giá cao đặc điểm này của nước Mỹ, nó có thể phát huy được tiềm lực của mỗi cá nhân, ưu điểm này được y học tập, cho nên y cũng hi vọng các thành viên của Facebook TQ sẽ giống như ở bên Mỹ, có thể tới nơi phát huy được tiềm năng mỗi người. Cho nên những thứ như điểm học phần, hồ sơ trình bày có đẹp không, hay chẳng may viết sai vài lỗi chính tả chỉ là thứ yếu.
Đương nhiên không phải máy móc học theo là được, đưa ra câu hỏi mà không đủ kiến thức đánh giá câu trả lời thì vô nghĩa.
Tô Xán sẽ cùng Kiều Thụ Hâm quyết định ai là người trúng tuyển, nhưng việc phỏng vấn hoàn toàn do hắn tiến hành, Tô Xán cùng Lâm Quang Đống đã tới được một lúc ngồi ở góc phòng, chỉ lặng lẽ cầm sổ tay ghi chép.
Nửa chừng cuộc phỏng vấn thì gặp phải vấn đề, hành lang có tiếng náo động cãi vã, khiến người ứng tuyền bên trong cũng đứng ngồi không yên, cô gái tiếp đãi vội vàng chạy tới thì thầm bên tai Lâm Quang Đống, Lâm Quang Đông lại nói cho Tô Xán:
– Bên ngoài có hai người ứng tuyển vì vấn đề xếp hàng mà nảy sinh va chạm, khả năng sắp đánh nhau rồi.
Tô Xán nhíu mày, ra hiệu cho Kiều Thụ Hâm tiếp tục, y và Lâm Quang Đống đi ra, từ xa đã thấy đám đông những người tới tham gia ứng tuyển dạt sang một bên, hai nhóm người tụm lại vào một chỗ đánh nhau.
Không ngờ một bên là thằng cháu của Cung Diệu Huy mà Tô Xán gặp lúc nãy, lúc này đã bị bảo vệ nhanh chóng khống chế.
– Ai nói tôi muốn chen hàng, con mẹ nó, thèm vào ấy.
Bị bảo vệ tới kéo ra, tên nam tử lúc nãy đưa giấy giới thiệu cho Tô Xán đỏ mặt tía tai chửi bới, đám nữa sinh hai bên cũng chửi nhau chí chóe.
Một bên có ba cô gái nhưng có vẻ không giỏi chửi nhau lắm, bên kia chỉ có một cô gái nhưng chua ngoa đanh đá, hai bên nhất thời không phân cao thấp.
Vương Bưu đưa giấy giới thiệu cho Tô Xán, nhưng đợi mãi mà không thấy có đáp lại, thế là tách hàng đi tới ngó nghiêng kiếm người, kết quả bị người ta cho rằng muốn chen ngang, kết quả là cãi vã rồi đánh nhau.
Hai bên bị bảo vệ khống chế rồi, Lâm Quang Đống đi tới hỏi:
– Có chuyện gì thế này?
– Là Tô Xán đấy.
– Tô Xán? Đúng là quá trẻ, không tin được.
Anh chàng lúc nãy lên mặt dạy bảo Tô Xán thì giật mình rụt cổ lại, chỉ mong Tô Xán không nhớ mặt mình.
Tới đây tuyển dụng đều là sinh viên sắp tốt nghiệp, vì thế cho dù là sinh viên ĐH Thượng Hải có biết tiếng Tô Xán cũng không phải là ai cũng nhớ mặt, xem ảnh trên mạng không tác dụng, thực sự khuôn mặt Tô Xán không có đặc trưng nhận dạng nào rõ ràng cả.
Vì thế giờ mới có một vài người nhận ra Tô Xán, cái tên này gọi ra, xung quanh yên tĩnh hẳn, đều nhìn về chàng trai được gọi là tỷ phú trẻ nhất này.
Bởi thế cho nên tuy Lâm Quang Đống mặc âu phục chính trang đàng hoàng, luận tuổi tác khí thế trông rất giống giám đốc hơn, nhưng Tô Xán mới là người thu hút toàn bộ chú ý.
Vương Bưu nhìn thấy Tô Xán, nghe tiếng bàn tán, mới đầu thấy Tô Xán ăn mặc bình thường, bề ngoài bình thường, ánh mắt nửa tin nửa ngờ, nhưng từ phản ứng xung quanh cho thấy đây đúng là một trong hai người sáng lập Facebook trung tuyền thuyết.
Có điều Vương Bưu không ngưỡng mộ hay thán phục hâm mộ ghen tỵ gì cả, nghĩ lúc nãy mình đưa giấy giới thiệu cho Tô Xán, vậy mà không có phản hồi, rõ ràng người ta không nể mặt rồi, thêm vào vừa rồi ăn vài cú đấm, có chút thẹn quá hóa giận, quát ầm lên:
– Các người có ý gì đây, vì sao lúc nãy có người dựa vào quan hệ được vào trước mà chúng tôi không vào được?
Lâm Quang Đông nhìn Vương Bưu, lại nhìn đôi nam nữ bên cạnh, cơ bản có đánh giá bối cảnh những người này rồi, bình tĩnh nói:
– Nơi này là chỗ tuyển dụng, không phải nơi đánh nhau, có chuyện gì mọi người bàn bạc giải quyết.
Cho rằng hôm nay mình không còn cơ hội nữa, mang tư tưởng không ăn được thì đạp đổ, Vương Bưu hùng hổ nói:
– Bàn bạc cái rắm, vừa rồi có người mang giấy tới, thế là được vào ngay, sao tôi không được vào, cố ý nhắm vào tôi phải không?
Quát bảo vệ:
– Buông tôi ra, các người giữ tôi thế này bị thương tích gì, các người chịu trách nhiệm.
Thấy Tô Xán gật đầu, bảo vệ buông Vương Bưu ra, chia ra hai người đứng bên cạnh Tô Xán bảo vệ, mấy người khác thì chia ra ngăn cản đề phòng hai bên xung đột lại đánh nhau.
Vừa rồi đúng là có người gửi giấy giới thiệu vào, nhưng người ta thông qua xếp hàng đàng hoàng, cho nên Vương Bưu mới chen lên cửa xem, kết quả sinh va chạm.
Tô Xán nghiêm mặt nói:
– Người vừa nãy xếp hàng đi vào phỏng vấn đúng thứ tự, những xếp hàng bên trên có thể làm chứng, chúng tôi không thiên vị ai cả. Anh đừng ăn nói hàm hồ.
– Đúng thế, trước đó ai cũng xếp hàng đàng hoàng, chỉ có mấy cậu phá quấy thôi.
Không ít người bên trên xác nhận lời Tô Xán.
– Thôi đi, các người không cần giải thích gì nữa, bạn tôi bị trúng mấy cú đá, vừa xong tôi đã báo cảnh sát rồi, đợi cảnh sát tới các người giải thích…
Đứa con gái đanh đá chửi nhau một chọi ba vừa rồi tên là Lý Huyên, trong nhà có quan hệ không nhỏ với chi cục cảnh sát khu, vừa rồi đã gọi điện thoại cho cục trưởng chi cục, thu cái di động màu đỏ lại, nhìn Tô Xán với vẻ thị uy:
– Vậy thì đợi cảnh sát tới nói chuyện.
Tô Xán khó chịu rồi, tình hình thế này có lẽ phải gọi điện cho Trương Á Kỳ, thực sự không phải bất đắc dĩ Tô Xán không muốn dùng tới mối quan hệ của Feec:
– Bây giờ mời các cậu đứng sang bên tránh ảnh hưởng tới người phỏng vấn.
Rồi trấn an nhóm xung đột với đám Vương Bưu:
– Mọi người không cần lo, hôm nay nếu không thể tham gia phỏng vấn thì sẽ còn ngày mai, tình hình này chúng tôi sẽ kéo dài thêm đợt tuyển dụng, chuyện hôm nay không ảnh hưởng tới đánh giá của chúng tôi giành cho các bạn, cứ yên tâm.
– Không đi, các người định xóa bỏ hiện trường à, tất cả không ai được đi đâu hết.
Vương Bưu hung hăng như gà chọi: