Bên ngoài trời chưa tối, dù có tối thì thư viện cũng là nơi ánh sáng luôn rất tốt, nữ sinh trước mặt váy xanh chấm gối, còn có cặp đùi trắng sáng đẹp đẽ, ngồi xuống phía trính diện, đưa tay lấy cuốn sách.
Tô Xán thừa nhận cảnh này có sức công phá cá lớn, thế là y giữ cái tư thế ngồi nhặt sách tới tận 5 giây, mắt nhìn vào chỗ đáng nhẽ không nên nhìn, làm cô gái phía trước mặt như quả táo chín mọng.
– Ừm, đó là cuốn sách thú vị.
Thấy không khí có hơi lúng túng, Tô Xán thuận tay chỉ cuốn sách:
Cô gái giật nhanh cuốn sách lại, kết hợp với hành vi trước đó, lời này của Tô Xán lập tức bị định vị là "dâm ô". Cô nữ sinh cố áp chế cơn giận như dung nham sục sôi trong lòng, đứng bật dậy.
Sách ôm trước ngực, cô gái dùng ánh mắt từ trên hướng xuống, lạnh nhạt nói với Tô Xán:
– Cậu không hiểu, về đóng cửa thủ dâm đi.
Rồi quay ngoắt người bỏ đi, rất có phong phạm, xem ra thuộc hàng yêu tinh tung hoành một phương trong trường.
Đôi chân bước nhanh, váy tung bay, trong lòng còn thoáng qua ý nghĩ giết người bịt miệng " Lần sau tốt nhất đừng để tôi gặp lại."
Tô Xán nhún vai, về ghế sô pha thì đúng là có tên ngồi đung đưa chân ở đó, cuốn sách y đặt chỗ bị ném trên ghế nhìn muốn đau đít ở đó, mất hưng quay trở về KTX, từ xa nhìn thấy Trương Tiểu Kiều và cô gái tham gia vào cuộc đánh nhau của hắn và Tiền Trọng Viễn ở nhà hắn.
Cô gái mắt đỏ hoe, Trương Tiểu Kiểu đầu quay sang một bên, vẻ mặt tuyệt tình, nhưng bàn tay phía dưới nắm chặt hơi run run. Tô Xán vốn định tránh đi, nhưng đợi một lúc đôi oan gia này chẳng biết khi nào mới kết thúc, không thể đứng đần mặt tại chỗ mãi được, đành phải đi tới.
Gật đầu với bọn họ, không hỏi han gì, Tô Xán đi nhanh lên lầu.
Nếu không có nước mắt cùng xích mích thì không phải là thời đại học nữa. Có điều Trương Tiểu Kiều rõ ràng là có tình cảm với cô gái, vậy mà làm tới mức này, phù hợp với tính cách luôn u sầu của hắn.
Vào phòng, Lý Hàn đang dùng dây kéo luyện tập cơ ngực phát triển của hắn, Tiêu Húc thì dùng máy tính của Tô Xán, thấy y về, đẩy mắt kính lên:
– Lão đại, chơi không, ba tên ở phòng bên đang chỉ chiêu cho tôi.
Người chơi Starcarft trong KTX không ít, trước kia Tiêu Húc cho rằng chơi thứ này chẳng bằng ôn luyện tiểu thuyết của Kim đại hiệp. Ở trường cao trung hắn là học sinh hàng top, là nhân vật đại biểu mỗi lần giáo viên chủ nhiệm chọn điển hình chính diện, đối với loại học sinh có chút thời gian là kéo bè kéo lũ ra quán game ngồi rất là khinh bỉ.
Một hôm có tên dùng máy tính của Tô Xán quay sang, đại khái thấy cứ chiếm dụng máy tính của người ta một mình không hay, hỏi tượng trưng:
– Chơi một ván không?
Tiêu Húc đặt cuốn sách xuống, từ đó trở đi phát hiện Starcarft hoàn toàn có thể thay thế thế giới nghĩa hiệp, từ ấy không còn biết xuân hè thu đông là gì, nhưng hiện còn là chim non, bị mấy tên phòng bên bóp.
Tô Xán xua tay, ý bảo mình không dùng máy vi tính, cứ tiếp tục, Tiêu Húc quay sang điều khiển kế hoạch hai trăm lính phối hợp chiến hạm của hắn.
Tô Xán chuyển một cái ghế tới bên cửa sổ, ngồi xuống, đầu ghé vào cảnh cửa, để ý Trương Tiểu Kiều và cô gái phía dưới, tình hình không có gì thay đổi, hai người nói chuyện mà không nhìn vào mặt nhau, y thở dài.
KTX nữ phía đối diện sáng rực, ở trong một phòng dễ thấy nhất, mấy cô gái ăn mặc mát mẻ đang đi đi lại lại, có vẻ có nển tảng nhún nhảy, có cô gái đang tập thể dục nhịp điệu, mắt thi thoảng nhìn sang phía đối diện với vẻ cảnh giác.
Bất giác nhớ lại cuộc sống trước kia, ở cái trường đại học hạng ba đó, y cũng ngồi ở bên cửa sổ, nhưng trước mắt chỉ có bầu trời đêm, có đám đông tụ tập ở căng tin phía dưới, cứ ngồi nhìn ngây ra mà chẳng hiểu mình đang làm cái gì.
Nếu nói thời sơ trung, cao trung dài dằng dặc tưởng chừng như vô tận thì thời đại học nhanh tới chẳng có dấu vết gì ngoài cái nhà bếp quanh năm nóng hầm hập mà y làm tới gần bốn năm.
Đầu thì nghĩ muốn đi làm thêm giảm bớt gánh nặng cho cha mẹ, ở trường lại chìm vào thế giới game, mỗi cuối kỳ tuần cuối cùng học tập nhiều hơn thời gian học cả kỳ.
Dù sao cầm cái bằng này ra đời cũng chẳng có được công tác ra hồn, cùng lắm cũng là cái công việc làm nửa đời không mua nổi nhà, nhưng cũng chẳng tới mức chết đói mà thôi.
Vì vậy thế nào cũng được, thế giới này không 70 % thì 80 % người sống như thế, có làm sao đâu.
Thi thoảng có một ngày kẹt cứng trong dòng xe, tiến không được, lùi không xong, xung quanh sặc cái mùi xăng dầu, trời thì nóng chảy mỡ, đột nhiên như tỉnh giấc mộng, thấy mình không thể sống thế này được.
Phải thay đổi, phải tiến hành thay đổi vận mệnh, ném cái sấp tài liệu vào mặt cái thằng sếp chất cả đống việc lên người mình, mà lương thì còm cõi, tuyên bố "ông mày đ** làm nữa", sau đó tiêu sái phẩy tay bước đi nói "bái bai", cho cái mặt ngu của lão thộn ra.
Nhưng di động vang lên, vội vàng nhận máy, bên kia chỉ nói một câu " không tới ngay thì nghỉ việc đi", thế là gân cổ lên chửi bới bọn ngu xuẩn phía trước làm tắc đường, sốt ruột nhìn đồng hồ liên hồi, chỉ sợ tên sếp béo ú khốn nạn kia đuổi việc thì lúa đời.
Y ba mươi tuổi tới nơi rồi, y muốn thành gia lập thất, nhưng trong tay y chẳng có tiền, cũng chẳng có nhà, chẳng có xe để các em gái chủ động bắt chuyện, vẫn là kẻ vô danh trong công ty, khiến mỗi lần y đi qua phòng bảo vệ quên đeo thẻ nhân viên là lại bị hỏi tới tìm ai.
Ngay cả họp lớp y cũng lấy lý do bận việc mà né tránh, chỉ bởi vì y không chỉ nổi mấy nhân vật có nhà có xe cưới hoa khôi lớp năm xưa, thảo luận về những thứ mà y chỉ có phần ngồi nghe, còn mình lặng lẽ ngồi uống bia cho tới khi say khướt.
Sau đó tất cả mọi người dần dần quên y đi, thậm chí không còn nhớ mình đã từng học với anh chàng đẹp trai như vậy – Phần đẹp trai là y tự nhận, sao nào, con bà nó, bố mày không có gì rồi, yy một chút cũng không được sao? –
Y chẳng làm nổi minh chủ võ lâm, chẳng phải là chưởng môn chấp chưởng một phương, cũng chẳng phải là nhân vật đáng gờm quật khởi.
Vì thế y bị người ta bỏ quên trong giang hồ năm nào.
Y thậm chí chẳng phải là giai tầng thường thường bậc trung lo lắng ngày mai xăng sẽ tăng giá.
Y định sẵn sẽ một mình đi trên cái thế giới chôn vùi y này, nhưng lại chẳng ai chôn cất y, khi cô đơn chết đi ở cái nhà chật hẹp nào đó, rốt cuộc chỉ có nuối tiếc theo cùng, hoặc giả còn có nụ cười giải thoát.
Đùng, ngoài trời có tiếng sấm rền vang, Tô Xán giật mình tỉnh lại, ngẩng đầu lên nhìn đằng xa có tia xét xẹt ra từ đám mây đen.
Đột nhiên Tô Xán rất muốn gọi điện cho rất nhiều người, có điều kiềm chế lại, lúc này những người bạn phân tán khắp nơi ở cái đất nước rộng lớn này chưa chắc có tâm tình giống y.
Cửa phòng mở ra, Trương Tiểu Kiều xác một cái túi bia đi vào, đặt lên bàn, sau đó cũng kéo một cái ghế ngồi cạnh Tô Xán hóng gió đêm.
Lý Hàn và Tiêu Húc sán tới:
– Sao rồi?
– Hết rồi, dứt khoát rõ ràng, sau này phải thế nào sẽ thế đó, chỉ là bạn thôi…
Trương Tiểu Kiều cười, nụ cười buồn thảm đắng chát:
Lúc này nói lời an ủi là vô nghĩa, hãy cứ để thời gian làm công việc của nó, bốn người chia nhau bốn chai bia, cụng một cái rồi im lặng ai trở về chỗ người đó.
Tô Xán nghĩa khí nhường chỗ đẹp nhất phòng cho Trương Tiểu Kiều, chẳng bao lâu nghe thấy hắn ngâm nga hát:
Thượng Hải là nơi tôi trưởng thành
Mang theo tất cả tình cảm của tôi
Lần đầu cụng ly
Lần đầu yêu đương
Trong niên đại mãi mãi hồn nhiên ấy.
Từng mơ tưởng một Hong Kong rực lửa, từng khao khát một miền Tây hoang dã.
Làm ngôi sao, cảm giác không tệ.
Tư vị thành công, chỉ bản thân hiểu.
Cũ không đi, mới chẳng tới.
Thành phố ngày càng cao lên
Có người đi, có người về.
Bạn bè bên cạnh ngày càng ăn mặc thời thượng.
Thượng Hải làm tôi càng nhìn càng yêu.
Cuộc sống tuyệt vời, cuộc đời tuyệt vời.
Tôi ở Thượng Hải, bia Reeb cũng thế…