– Linh San, bạn của em à?
Chàng trai đi bên cạnh Trần Linh San lúc này nói xen vào.
Nam tử này không đẹp trai, cao trên 1m8, mặt dài, trán rộng, gò má hơi xương xương, mày kiếm, làm Tô Xán liên tưởng tới miêu tả về Sherlock Holmes.
Trần Linh San mỉm cười:
– Đúng thế là bạn cùng lớp thời cao trung, lâu rồi không gặp.
Không giới thiệu hai bên với nhau.
Trán Rộng đưa tay ra:
– Cậu là thành viên của Feec?
Tô Xán bắt tay hắn, chỉ gật đầu không đáp.
Ánh mắt Trán Rộng thoáng qua vẻ ngạc nhiên:
– Ồ Feec là câu lạc bộ không tệ, có ít nhân tài sáng nghiệp đó là tài nguyên quý giá, kiên trì ở trong đó, tin rằng sẽ có tiền đồ không tệ.
Trần Linh San nhìn thấy người bên Đh Thượng Hải đang đứng đợi, đại khái vì thuộc hai phe khác nhau, cô không muốn Tô Xán và Trán Rộng nói chuyện sâu hơn, cười hì hì nói:
– Được rồi, bạn cậu đang đợi đó, cậu đi trước đi, lát nữa chúng ta vào lại nói chuyện.
Tô Xán đi rồi, Trán Rộng hỏi Trần Linh San:
– Cậu ta là bạn cùng lớp em, vậy mới là năm thứ nhất thôi, vậy mà đã gia nhập FeeC rồi? .
Truyện đề cử: Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi!
– Em không biết, có điều từ thời cao trung cậu ấy đã rất xuất chúng.
Trần Linh San hít sâu một hơi:
– Vương Thiết, em muốn nhờ anh giúp một việc nhỏ.
………..
Tô Xán và người của Feec đi vào bên trong đại sảnh, ở chính giữa có một tấm thảm đỏ dài mười mấy mét, phía cuối tấm thảm đèn chiếu lên chiếc Porche đời mới nhất, hên bên là các loại tượng điêu khắc, khu xa xỉ phẩm, khu triển lãm trang sức, có mấy hành lang dẫn tới các khu vực khác nhau.
Trần Quảng lúc này vừa đi vừa nói với Trương Á Kỳ:
– Quay về bên cậu bố trí một chút, tôi đầu tư tổ chức cuộc hành trình khảo sát cơ sở TV kỹ thuật số, không nhất định là người có ý hướng ở phương diện này tham gia, quan trọng là tìm hiểu, tăng cường giao lưu, sản nghiệp kỹ thuật số là xu hướng sau này. Phía TEG có nhiều người tham dự vào ngành này rồi. Mọi người có thể giao lưu chút kinh nghiệm quản lý…
– Nghe nói mấy người bọn họ được Hồng Sam đầu tư, đồng thời còn hợp tác thương hội Á Mỹ, khá thuận lợi.
Ninh Linh cứ như trời sinh ra khuôn mặt khó đăm đăm:
– Hiện giờ chạy hết tới Thượng Hải tranh thịt với chúng ta à? Cái lũ chệt tiệt này khinh người quá đáng rồi.
Cha Ninh Linh xuất thân nông dân, vất vả nửa đời người mới có gia sản bây giờ, dù ở nhà hay công ty cũng quen tính quát tháo, thậm chí là chửi bậy, Ninh Linh kế thừa tác phong của cha, mọi người cũng quen rồi.
Nếu hôm nay TEG tác chiến đất khách, thu hút hết nhà đầu tư thiên sứ, mạo hiểm, uống hết canh còn không nhả xương, huy động vốn đại thành công, vậy phương diện bọn họ để thể diện vào đâu?
Thế nhưng tiếc rằng hội viên Feec chú trọng nhiều lĩnh vực, bọn họ có nhân tài mặt nghiên cứu, lý luận, học thuật, từ đó hình thành sức mạnh tổng hợp, nhưng ở mặt thương nghiệp, người hình thành xí nghiệp thành thục hôm nay tới không nhiều. Nếu có thì lại như Ninh Linh, ở lĩnh vực truyền thống, làm sao thu hút được nhà đầu tư, bình thường TEG có vênh váo cũng kệ đi, chưa biết mèo nào cắn mỉu nào, nhưng ở hội nghị thế này, người ngoài nhìn vào chỉ thấy TEG lấy hết đầu tư thì Feec mất mặt.
– Hiện giờ tình hình không tốt, nhà đầu tư cẩn thận lắm, không nắm chắc thì không tùy tiện ra tay, đây không phải chuyện dựa vào cái mồm có thể thành công, cùng lắm chỉ có ý hướng thôi, không thể quyết định trong ba ngày, mọi người đừng quá nặng nề.
Trần Quảng nói thế nhưng rõ ràng không tin tưởng bên mình, ý hắn là nếu bên kia có giành được đầu tư cũng phải trong ngày là định đoạt được, hết hội nghị rồi hợp đồng ký nơi khác cũng không đến nỗi quá mất mặt.
– Vũ khí bí mật, đã hiểu trách nhiệm chưa?
Trương Á Kỳ nói nhỏ với Tô Xán, giữ được thể diện chắc chỉ còn Tô Xán:
– Nói thế thôi không phải gây áp lực với cậu đâu.
Hắn đúng là kỳ vọng cao vào Tô Xán, nhưng cũng có mối lo nho nhỏ, vì văn hóa Trung Quốc và Mỹ cách nhau quá xa, Tô Xán thành công ở Mỹ, nhưng ở Trung Quốc, biết bao nhiêu thương hiệu có tiếng nước ngoài vấp ngã ở đất nước có luật chơi khác này rồi.
Vả lại Tô Xán trước giờ cứ lờ đờ, đấu chí có vẻ không cao, mới vào clb nên cảm giác gắn bó vinh nhục chưa lớn.
Tô Xán cười gượng lúc này điều y muốn nhất là đi về.
– Tô Xán, chị đợi ở đây lâu lắm rồi, sao bây giờ mới tới?
Đột nhiên có tiếng nữ sinh lanh lảnh gọi:
Tô Xán giật mình quay lại nhìn, chỉ thấy Diệp Huy Thường đứng cách đó không xa, toàn thân váy đầm xanh ngọc bích, kiểu lệch vai, vai bên trái hoàn toàn để trần, tóc nhuộm màu cà phê, trông có phần dịu dàng hơn khi gặp ở Mỹ, khi một cô gái thuộc vị "cay" bọc ngoài bởi vị "ngọt", đó là sát thủ thiếu nam.
– Tắc đường nên phải đi bộ vào.
Tô Xán định đi lên chào thôi, bị Diệp Huy Thường thân mật ôm một cái, cảm giác được rõ ràng hai bầu ngực nảy nở dán lên ngực:
– Chị biết tôi tham gia hội nghị này sao?
Gần đây nhất liên hệ với Diệp Huy Thường là tin nhắn gửi theo nhóm trên Facebook cho y biết đã tới Thượng Hải, không biết tới làm gì, gặp ai, ở đâu? Đó là trước thời điểm Tô Xán biết tin về hội nghị này.
– Cậu ngốc thật, gọi điện cho Uy Uy nghe cậu ta nói chứ sao?
Diệp Huy Thường thân mật tự nhiên khác tay Tô Xán:
– Có điều tôi không lấy số điện thoại của cậu, tôi nghĩ, nếu không gặp được thì thôi, nếu gặp được thì chứng tỏ chứng ta có duyên.
Trương Á Kỳ nhìn cảnh này bị rượu làm sặc ở cổ, lòng dâng lên cảm giác bất bình, tên nhóc này sao đi đâu cũng quen biết mỹ nữ, ở trường đã khiến người ta ghen tỵ chết thôi rồi.
– Chị Huy Thường, Uy Uy giết tôi đấy, nơi này có nhiều người từ Bắc Kinh tới lắm.
Tô Xán khéo léo rút tay ra:
Diệp Huy Thường cười khanh khách:
– Tôi và Uy Uy chưa có gì cả, mọi người cứ nói mãi.
– Nhưng mà hắn có, chuyện này không đùa được.
Quan hệ hai bọn họ ở trên mạng có thể nói là rất tốt, thực tế cuộc sống mới chỉ gặp nhau lần thứ ba thôi, trong đó một lần có thể nói không vui vẻ gì.
– Hừ, chuyện Đào Tử đó, tôi lo bọn họ chiếm cứ địa lợi sẽ gây bất lợi cho cậu, nên muốn giúp, không ngờ bị cậu từ chối, cậu đi nghe ngóng xem, đó là lần đầu bản cô nương ra tay giúp người ngoài vòng tròn đó, thế mà bị cậu từ chối, cậu muốn làm tôi tức chết à?
Diệp Huy Thường đột nhiên không cười nữa, thấp giọng nói:
Chuyện này kể ra rất phức tạp, và lại lúc đó Tô Xán chẳng nghĩ tới hòa giải, chỉ đành nói:
– Xin lỗi.
– Bỏ đi, mặc dù mấy ngày liền tôi không thèm để ý tới cậu, nhưng bây giờ không giận nữa rồi. Có điều…
Diệp Huy Thường mắt mở to:
– Nghe nói sau này Đào Tử còn bắt Đào Chử Hồng học tập cậu, làm sao cậu làm được thế?
– Chắc là do mị lực nhân cách.
Tô Xán chỉ đáp qua loa, ánh mắt dừng ở trên mặt một nam tử tóc dài dáng vẻ nghệ sĩ phía trước, nam tử đó trông quen lắm, nhưng Tô Xán lại không nhớ ra là ai, có điều cảm giác rất kỳ lạ.
Đại sảnh đông thế này danh nhân minh tinh qua lại không ít, Tô Xán nhận ra vài người, nhưng không ai khiến y có cảm giác gì cả, chỉ nhân vật này không hiểu sao làm Tô Xán hứng thú.
– Đó là Lưu Chấn Sinh của đầu tư Tái Phú, tổng giám đốc đầu tư khu Trung Quốc, danh nhân có tiếng ở Thượng Hải, tôi và nhà họ có quen biết, cậu muốn làm quen không?
Diệp Huy Thường thấy vẻ mặt Tô Xán, nhìn theo hướng đó, hiểu lầm rằng Tô Xán có hứng thú với người kia.
Nói là làm, Tô Xán còn chưa phản ứng thì Diệp Huy Thường kéo y tới bên khu nghỉ ngơi, bao quanh mấy chậu cảnh, một nam tử trên ba mươi bề ngoài lịch thiệp đeo kính đang ngồi trên ghế sô pha nói chuyện với một nam tử khác phì phèo thuốc lá, vắt chân chữ ngũ, tư thái có phần trịch thượng.