Mục lục
Đại Niết Bàn - Khảo Ngư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

– Đợi chút.

Lâm Lạc Nhiên đang bận, thậm chí không quay đầu lại, chỉ đưa tay lên vẫy vẫy.

An Uyển cô bạn gái cùng phòng không có thiện cảm mấy với Tô Xán cũng có mặt, có điều hôm nay trang điểm rất tỉ mỉ, thấy Tô Xán liền thì thầm nói gì đó với đám oanh yến bên cạnh, làm một đám nữ sinh mang ánh mắt soi mói khác thường nhìn Tô Xán.

– A, mình nhận ra rồi, là anh chàng lần đó Lạc Nhiên kéo chạy lần Thi Duệ Nhiên tỏ tình, không phải là anh họ xa của Lạc Nhiên à?

– Không phải, nghe nói là bạn trai cũ của Lạc Nhiên rồi sau đó bị đá.

Mấy cô gái bàn tán tới tai vài nam sinh gần đó, thế là Tô Xán được khuyến mãi thêm vài ánh mắt cảnh giác thậm chí thù địch, nhất là nhìn y xách túi lớn đứng đợi, quy kết luôn vào kẻ theo đuổi tới lấy lòng. Trong cái trường học này không thiếu nhân vật kiệt xuất theo đuổi Lâm Lạc Nhiên, ví như Vệ Đinh Đinh và Thi Duệ Nhiên, nhưng tất cả đều tráng chí chưa toại đã bỏ mình trên lưng ngựa.

Đang khi không ít người thầm suy đoán xem anh chàng tội nghiệp này phải đợi bao nhiêu lầu thì Lâm Lạc Nhiên bảo với trợ trí bên cạnh:

– Tiếp theo bố trí ánh sáng anh làm cả đi, trước đó tôi đã nhấn mạnh nhiều lần rồi, những điều đó nhất định phải khắc phục, bảo họ nhớ kỹ, anh theo dõi sát cho tôi, có gì gọi điện thoại, tôi có chút chuyện phải đi trước.

Sau đó nói với An Uyển:

– Tiểu Uyển, diễn tập xong rồi cứ về nhé, không cần đợi mình nữa đâu.

Xách túi của mình lên, Lâm Lạc Nhiên kéo Tô Xán ra khỏi đại lễ đường cách tuyệt ánh mắt của người bên trong, rồi nhận lấy túi sách, mở túi ra xem, toàn nguyên bản hiếm có tiếng Anh, thích thú reo lên:

– Oa, nhiều thế, tôi cũng nhờ bạn mình để ý tìm giúp, nhưng không được đầy đủ thế này, cậu đúng là thần thông quảng đại.

Không biết có phải là hôm nay trời lạnh thấu xương hay là vì vừa rồi nhìn Lâm Lạc Nhiên đứng dưới sân khấu chỉ huy có chút xung đột, Tô Xán cảm giác lúc này Lâm Lạc Nhiên dịu dàng hơn nhiều:

– Làm sao so với bạn được, nghe bọn họ gọi bạn là đạo diễn Lâm, mình giật mình đấy.

Lâm Lạc Nhiên cười quyến rũ:

– Nếu thế bao nhiêu người gọi cậu là chủ tịch Tô, chắc người ta ngất luôn hả?

– Ha ha, chúng ta đều giỏi cả.

– Mặt thật là dày. Cậu mang nhiều sách tới đây như vậy, không biết phải cám ơn thế nào đây.

Lâm Lạc Nhiên hơi giảu môi chăm chú nhìn Tô Xán, lấy ngón út khều sợi tóc bị gió dính vào miệng, hiếm có thể hiện ra một mặt cực kỳ nữ tính, dưới bối cảnh trời mùa đông xám xịt, lác đác lá rụng la đà, giống như bức tranh thủy mặc Giang Nam.

– Không cần khách khí.

Tô Xán rất không quen với sự ôn nhu của Lâm Lạc Nhiên.

Vuốt ve cuốn sách trong tay, Lâm Lạc Nhiên nhỏ nhẹ nói:

– Đôi khi khách khí một chút tốt hơn…

Không khí trở nên yên tĩnh, Tô Xán nhìn ra chút xa xôi trong ánh mắt Lâm Lạc Nhiên, phát hiện ra tựa hồ mình chưa bao giờ cẩn thận tìm hiểu một mặt khác của cô gái này. Lâm Lạc Nhiên lúc nào cũng thoải mái khoáng đạt như con trai, luôn tới lui tự do như làn gió, không thứ gì có thể nắm bắt hay lưu giữ được. Nhưng lúc này đây Lâm Lạc Nhiên thể hiện một mặt nữ sinh, Tô Xán cái gì đó chân thật như có thể nắm được trong tay.

Lâm Lạc Nhiên nhìn Tô Xán tới mấy giây, nở nụ cười rực rỡ:

– Vậy thì, tôi mời cậu ăn kem.

– Lạnh thế này mà lại đi ăn kem..

Tô Xán còn chưa nói xong đã bị Lâm Lạc Nhiên kéo tay chạy đi rồi, mỗi người cầm một cái que kem, chưa ăn được mấy miếng thì trong sân trường gió lạnh ù ù có sấm nổ vang, rồi mưa ném xuống như đạn tiểu liên.

Con mẹ nó trên đời không còn chuyện gì thống khoái hơn nữa rồi.

Hai người vội vàng chạy tới một phòng học tránh mữa, thấy ngoài cửa dán tấm áp phích ghi " Mở rộng tâm linh của bạn", thì ra là hoạt động tọa đàm do khoa tâm lý mở. Lâm Lạc Nhiên không nói một lời, kéo Tô Xán vào trong.

Bên ngoài mưa gió rít gào, đi vào phòng học đóng kín cửa hạ thấp rèm, làm khung cảnh bên trong tối hơn rất nhiều, cũng ấm áp hơn rất nhiều, rất là có không khí, cho nên tiểu tình lữ xung quanh cũng từng đôi từng đôi một ngồi nghiêng đầu tựa vào nhau.

– Nghe một chút, đợi tạnh mưa rồi đi.

Lâm Lạc Nhiên ngồi xuống cởi áo khoác ngoài ra, chái mái tóc hơi dính nước, lúc này đây Tô Xán mới chứng kiến trọn vẹn lực xung kích mạnh mẽ của chiếc váy len trắng mà Lâm Lạc Nhiên mặc, ánh mắt liếc từ đôi chân dài kinh người, tới nửa bắp đùi trắng trẻo, chiếc áo len liền thân cộc tay lúc này không đáng chú ý nữa rồi, nó chỉ là công cụ tôn lên bờ vai êm dịu duyên dáng, cái cổ cao tinh tế, cùng động tác vươn tay sửa tóc khiến bầu ngực thiếu nữ khoe trọn vẹn sự đầy đặn hút hồn của nó.

Trang phục này thiếu nữ đôi mười bình thường mặc khó đẹp được, phù hợp vóc dáng tiểu thiếu phụ 25 – 26 hơn, ví như Vương Thanh, Đường Vũ mặc vào có lẽ khiến người ta cảm thấy gầy gò, nhưng mặc trên người Lâm Lạc Nhiên cực kỳ vừa vặn, đặc biệt đùi trần không đi tất kia, thực sự là "món ăn khoái khẩu" của Tô Xán, làm y không kìm lòng được ném ánh mắt qua cặp đùi đó, lúc này đây Tô Xán thấy Lâm Lạc Nhiên dù mặc váy ngắn hơn chút nữa y cũng không ý kiến gì.

Lâm Lạc Nhiên đợi một lúc không thấy Tô Xán ngồi xuống, ngẩng đầu lên thấy y ngây ngất nhìn mình, chính xác thì là nhìn đùi mình, ánh mắt trở nên sắc bén, giọng lành lạnh:

– Bọn con trai các cậu không quản nổi mắt của mình à?

– Không phải.

Tô Xán lẩm bẩm trong miệng, mà là không muốn quản, nhanh chóng kiếm được cớ nói lảng đi:

– Mặc như vậy không thấy lạnh à?

– Thật là, đồ đầu gỗ làm xấu phong cảnh.

Lâm Lạc Nhiên giọng có chút bất mãn:

– Đây gọi là thời trang có biết không hả?

– Mình nhìn mà thấy lạnh thay cho bạn, dù vì thời trang thì cũng phải nghĩ cho sức khỏe của mình chứ.

Tô Xán còn minh họa bằng một cái rùng mình:

– Lạnh chân không ốm được.

Lâm Lạc Nhiên bĩu môi điêu ngoa nói, đợi Tô Xán ngồi xuống, hơi nghiêng người sang hỏi:

– Nhưng mà đẹp lắm phải không?

Mùi hương trên người Lâm Lạc Nhiên luồn vào mũi, tai ngưa ngứa, Tô Xán nào dám trả lời, đành chuyên tâm chú ý nghe giảng bên trên.

Buổi tọa đàm đã bắt đầu được một lúc rồi, hai người họ phải tập trung một lúc mới đại khái hiểu được diễn giả đang nói tới chướng ngại ngăn cách con người giao tiếp với nhau trong xã hội hiện đại, nguyên nhân bắt nguồn từ hai bên không tin tưởng và đề phòng lẫn nhau. Diễn giả hẳn là sinh viên năm thứ ba hoặc bốn, giọng phổ thông tiêu chuẩn, nắm giữ tiết tấu cao siêu, trong khung cảnh nửa sáng nửa tối, toàn bộ tinh thần mọi người đều bị hắn dẫn dắt.

Chất lượng buổi tọa đàm rất cao, Tô Xán và Lâm Lạc Nhiên liên tục gật đầu, tới gần cuối, diễn giả đột nhiên nói:

– Bây giờ xin mời tất cả mọi người đứng dậy.

Mọi người không hiểu chuyện gì, nhưng vẫn đứng lên theo yêu cầu, diễn giả đợi tất cả ổn định trật tự lại nói:

– Thiếu tin tưởng trong cuộc sống chính là gông xiềng của trái tim, bây giờ chúng ta phải phá vỡ gông xiềng này.. Mời mọi người duối tay ra, hướng lòng bàn tay lên trên, duỗi ra, đúng rồi, nhắm mắt lại, hít sâu, thở nhè nhẹ ra, thả lỏng, thật thả lỏng, loại bỏ ý nghĩ trong đầu…

Vừa nói hắn vừa làm mẫu, mọi người theo tiết tấu của hắn mà đưa tay ra, hít thở theo lời hắn nói.

– Tốt, rất tốt.

Diễn giả mỉm cười, giọng trầm ấm:

– Giờ hãy mở rộng tấm lòng, mở rộng tâm linh, hãy để bản thân thả mình theo cảm giác, bất kể người bên cạnh bạn là ai, bạn bè, người yêu hay là người xa lạ, xin hãy ôm nhau, hãy mở rộng tâm linh, ôm lấy nhau, cảm nhận tâm linh tự do không có bất kỳ phòng bị nào..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK