Mục lục
Đại Niết Bàn - Khảo Ngư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chiếc xe kia đã phóng đi mất hút từ bao giờ, đợi thêm mấy phút cho Tô Xán hoàn toàn ổn định trở lại, mọi người tiếp tục lên đường, ai nấy tức tối nguyền rủa, nói nếu gặp lại chiếc xe kia, sẽ cho bọn chúng biết tay.

Cứ như chứng minh lời nguyền có hiệu quả, đi được mười lăm phút thì thấy chiếc xe kia dừng lại bên đường, xem ra gặp sự cố xe rồi.

Mấy tên thanh niên đứng bên đường vẫy xe, không ngờ chính là cái nhóm cực kỳ ngang ngược phá phách, đến giáo viên hướng dẫn cũng bị chúng làm tức giận đòi hiệu trưởng cho đổi người. Bốn nam hai nữ, đám con trai ăn mặc theo kiểu bọn chúng cho là rất ngầu nhưng người ngoài nhìn vào sẽ lẩm bẩm "lưu manh", hai cô gái kia trông khá xinh xắn, nhưng trang điểm kẻ vẽ hơi nhiều, uổng phí nét thanh xuân, mặc váy ngắn có lẽ bước lên cầu thang là nhìn thấy ngay quần lót bên trong.

Có một tên đang đá vào lốp xe chửi ỏm tỏi, không ngờ giữa nơi hoang vu thế này lại bị hỏng máy.

Xe của nhóm Tô Xán dừng lại, mấy thằng thanh niên vừa nhìn thấy Lâm Lạc Nhiên và Đường Vũ lập tức sáng mắt lên, nhìn ngắm hai cô gái rất thô thiển, một tên ghé vào cửa xe nói:

– Xe bọn này có vấn đề rồi, ngồi nhích vào một chút cho bọn này đi ké về trường với.

Nói xong vỗ vỏ xe, vẫy đồng bọn chuẩn bị lên xe.

Đột nhiên có tiếng động cơ bật máy, Lâm Lạc Nhiên cười hì hì:

– Các người nằm mơ đi.

Vương Uy Uy đạp chân ga lái xe đi, bọn họ không xuống dạy bảo cho đám thanh niên đó một bài học là nể tình đồng loại lắm rồi, còn mong đi nhờ.

Mấy tên thanh niên còn cố đuổi theo một lúc, vừa chạy vừa chửi bới, có điều quá xa, mọi người căn bản không nghe thấy bọn chúng vung nắm đấm nói cái gì.

Mọi người trong xe cười nghiêng ngả, thấy thống khoái lắm, chỉ giáo viên và nam tử trên ba mươi lắc đầu, nghĩ đúng là một đám trẻ con.

Thời gian cứ trôi qua từng ngày từng ngày một, gặp lại nhóm thanh niên kia cũng không xảy ra va chạm quá mức, cùng lắm là đốp chát vài câu, đôi khi ra ngoài tập xe đi cùng đường, không tránh khỏi chuyện đua tốc độ một chút, vẫn nằm trong phạm vi khống chế của cả hai.

Nói rằng cả nhóm học lái xe, chẳng bằng nói bọn họ lấy cớ được tụ tập ở bên nhau, so với mỗi ngày không có việc gì làm lang thang dạo phố, vào quán game thì có ý nghĩa hơn nhiều, cũng là một sự hoài niệm cuối cùng sau khi tốt nghiệp, bời thế không muốn xung đột gì với đám thanh niên kia làm hỏng tâm trạng.

Thi thoảng Vương Uy Uy buông một câu:

– Khi nào mới có chiếc xe của riêng mình nhỉ?

Chỉ thế thôi mọi người cũng thảo luận náo nhiệt nửa ngày trời.

Tốt nghiệp cao trung rồi, đại học sẽ đại biểu cho một giai đoạn khác của học sinh dưới nền giáo dục thi cử, một loại khởi đầu.

Bảng điểm đã ra, Vương Uy Uy đỗ vào Trung Thanh Viện, với học sinh bình thường mà nói thì Trung Thanh Viện là cái gân gà, học ra chẳng kiếm được công tác tốt. Nhưng với học sinh gia đình có bối cảnh mà nói, không khác gì được dát vàng, với bối cảnh Vương gia, Vương Uy Uy tốt nghiệp xong sẽ có quỹ tích tốt đẹp trong thể chế của nước cộng hòa.

Điểm thi Lâm Trứu Vũ cực tệ, tệ tới mức hắn cũng không ngờ, tới cả hệ hai của ĐH Dung Thành cũng chẳng vào nổi, nhưng lại được ĐH Công trình thông tin Quân giải phóng nhân dân Trung Quốc thu nhận. Hắn vốn muốn làm một cái sinh viên kỹ thuật bình thường, mở một cái nhà máy linh kiện xe hơi, nhưng thật không may, hắn không đạt được lý tưởng rất nỗi bình thường của mình. Cuối cùng Lâm đại thiếu gia vẫn phải vào trường quân giáo do gia đình an bài.

Lâm Lạc Nhiên đỗ rồi, thừa tới tận 45 điểm, vào ĐH ngoại ngữ Thượng Hải, cô nàng biết điểm xong còn nhảy nhót một hồi, bạn bè cô nghe nói không mấy ngày nữa sẽ lên đường tới Dung Thành tụ hội chúc mừng.

Thư thông báo nhập học của ĐH Thượng Hải cũng đã tới tay Tô Xán, tin tức truyền khắp khu tập thể công ty, làm mọi người vô cùng hâm mộ.

Đường Vũ, thiết nghĩ không phải nói, cô gái này vào Thanh Hoa Bắc Đại cũng là điều quá hiển nhiên, được giải nhì toán toàn quốc còn tỏ ra rất thản nhiên nữa là.

Quách Tiểu Chung đỗ vào trường sư phạm loại hai, Ngô Thì Nhuế đã có giấy trúng tuyển của ĐH Hạ Môn, một trường học kiểu hoa viên.

Tô Xán hết lời an ủi Tiêu Vân Vân qua điện thoại, Tiêu Vân Vân học rất tốt, nhưng tâm lý không ổn định, nên thành tích thất thường, thiếu tới tận 50 điểm so với điểm chuẩn của ĐH Đồng Tề, có điều vẫn vào được ĐH thiết kế nghệ thuật.

Những người bạn khác cũng tốt nghiệp ở các trường muôn phương, một số thậm chí không vào được trường mình mong đợi tính không học nữa, bước vào đời luôn.

Tin tức của bạn bè ở Hạ Hải cũng tới, Tiết Dịch Dương vào ĐH công nghiệp Trường Sa, Lưu Duệ thì vào ĐH Bưu chính, trong ngày tháng tốt nghiệp này, nhiều bạn bè mất đi liên lạc.

Mọi người đều lo lắng cho tương lai của mình, nhiều thứ chẳng kịp nghĩ tới.

Tô Xán tay cầm điện thoại, do dự rất lâu mới bấm số, vừa nói được một câu " a lô, mình là Tô Xán" liền bị đầu kia điên thoại chửi mắng té tát, từ đầu tới cuối y im lặng lắng nghe, cuối cùng nói "cám ơn" rồi cúp điện thoại, thất thần nhìn về chân trời xa xăm….

Lần cuối cùng tập xe của mọi người đã kết thúc, hôm sau sẽ chính thức tập hợp ở trường dạy lái xe sau đó tới phòng quản lý xe thi lấy bằng.

Lý Cương nói với mọi người:

– Phía trường thi, mọi người tốt nhất nên nộp mỗi người 50 đồng, không phải cho tôi, mà là ứng phó với những giám khảo, mua vài bao thuốc lá, chuẩn bị mấy cái phong bao đỏ. Nếu không kẹt ở đây không lấy được bằng lái, chỉ lỡ việc của mình, cho nên làm thế đảm bảo một chút, đương nhiên quan trọng nhất vẫn là khi thi đừng để có sai sót gì.

Hai nam nhân lớn tuổi quá quen mấy loại chuyện này rồi, móc ví đưa luôn, cô nữ sinh năm thứ nhất hơi do dự rồi cũng nộp tiền.

Lâm Lạc Nhiên vì rất có thể hôm nay mấy người bạn sẽ tới, mang cả ví tiền theo, cho nên thuận tay trả tiền cho cả nhóm Tô Xán luôn.

Hai nam tử kia thầm kinh ngạc, thời buổi này học sinh cao trung thật lắm tiền, có điều bọn họ quen nhau đã lâu, cũng nhận ra Lâm Lạc Nhiên và Đường Vũ gia cảnh không tệ, song có lẽ không phải có quan hệ gì to tát.

Bời vì người có chút quan hệ đều đã nhở vả lo cho con minh rồi, chẳng cần tốn công luyện tập tới mười mấy ngày với bọn họ, đánh tiếng một cái với bên trường thi, có tác dụng hơn nhiều đút tiền cho giáo viên hướng dẫn.

Trường thi là địa điểm hình tròn, phân chia làm những khu vực khác nhau, ngoài trường thi dùng lưới sắt ngăn cách. Người tới dự thi rất nhiều, có cả học sinh của Nhị Thập Thất Trung nữa.

Tốt nghiệp cao trung xong, tất cả những nhân vật phong vân, những chàng trai cô gái rất được hoan nghênh trước kia như chỉ tồn tại trong ký ức, hiện giờ đột nhiên thấy Tô Xán và Đường Vũ, đám Vương Uy Uy vẫn ở đây, tất nhiên tâm tình rất tốt.

Không ít người đi tới chào hỏi, trước kia bọn họ chẳng phải quen biết mấy, tất nhiên phía Tô Xán không biết thôi, tổ hợp bọn họ ở trường quá nổi tiếng rồi, còn ai không biết nữa.

Một số học sinh ở trường rất nhút nhát ngại ngùng, kết quả thi xong một cái, đột nhiên trở nên cởi mở nhiệt tình, khoác vai bá cổ, nói cười rôm rả.

Bạn bè đang trò chuyện vui vẻ thì một nhóm thanh niên cười nói hô hố chẳng thèm để ý tới xung quanh đi qua, một tên cố tình đắc ý nói:

– Đây là sự chênh lệch, vừa rồi rõ ràng bánh trước đè qua vạch hai lần, giám khảo vờ như không nghe thấy, thông qua ngon lành.

Thì ra là nhóm không vừa mắt kia, loại người đáng ghét này tốt nhất là không thèm để ý.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK