Mục lục
Đại Niết Bàn - Khảo Ngư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Huy Thường không trả lời Tô Xán, mà hoang mang hỏi lại:

– Cậu hỏi những điều đó làm gì? Tôi, tôi không hiểu.

Tô Xán cơ bản đã có nhận định của mình:

– Ở cuộc hội nghị, tôi và phía Thanh Hoa đã đàm phán xong bốn hạng mục đầu tư, nhưng thật là lạ, vì sao vừa vặn bị Lưu Chân Sinh cướp đi?

Giọng Diệp Huy Thường cao lên:

– Ý cậu nói, tôi đâm sau lưng cậu à? Cậu không cảm thấy nói như thế với một cô gái là quá đáng lắm sao?

Tô Xán cười hơi chua chát:

– Người giới thiệu Lưu Chân Sinh cho tôi là chị, tôi có thể nghĩ khác đi được sao?

– Tô Xán, cậu đừng ngữ khí đó nói chuyện với tôi được không, tôi rất đau lòng…

Diệp Huy Thường giọng nài nỉ:

– Chị vẫn không trả lời tôi vì sao lúc đó lại giả vờ không nhìn thấy tôi, không phải quá khác thường à?

Diệp Huy Thường không nói gì nữa.

– Tôi cho chị thời gian từ từ suy nghĩ, cho tới khi tìm được cái cớ thật tốt rồi hẵng trả lời tôi.

Giọng Diệp Huy Thường run run:

– Chỉ vì thế mà cậu chất vấn tôi?

– Tôi không tìm được lý do thuyết phục mình.

– Vậy được, nói cho cậu biết, bởi vì có người nhìn trúng cậu rồi! Thế được chưa! Trên đời này không phải chỉ có nam nhân đứng núi này trông núi nọ, còn có nữ nhân điên cuồng sáng Tần chiều Sở! Nước ở đây rất sâu, có nam nhân còn mạnh mẽ hơn cậu gấp bội, có nữ nhân kiêu ngạo được vô số nam nhân ủng hộ.

Diệp Huy Thường kích động bật khóc, giọng khàn đi:

– Chính bởi vì chúng ta là bạn, tôi không muốn cậu lún vào vũng nước sâu đó, tôi không muốn cuộc sống của cậu có một ngày bị ảnh hưởng tới loạn tung cả lên, thế đã đủ chưa?

Tô Xán sững người, tiếp đó điện thoại của Diệp Huy Thường bị người ta cướp mật, một giọng nữ khác truyền tới:

– Đồ khốn kiếp, mày chê Huy Thường khóc chưa đủ à, mày đừng bà đây biết mày là ai, nếu không mày chết chắc.

– Đừng…

Tiếp đó bộp một cái, tắt máy.

Khõe miệng Tô Xán giật giật, có lẽ phía kia điện thoại Diệp Huy Thường giật máy đập nát rồi.

Tắt điện thoại, Tô Xán đứng ngây ra đó mấy phút liền, y hoàn toàn bối rối, không biết Diệp Huy Thường có tham dự vào trong đó không, có vẻ những lời nói đó cũng có lý, vậy chả lẽ mình sai lầm rồi.

Quán cà phê ngoài ĐH Thượng Hải, không có gì đặc biệt, quán cà phê này nằm ở cuối con phố ăn vặt, vì đây là con đường cụt, nên cuối phố yên tĩnh hơn chỗ khác, nơi này không có món ăn gì đặc biệt, trang chí cũng bình thường, chỉ bán cà phê. Hơn ở chỗ thiết kế không gian tốt, chỗ ngồi thoải mái, phù hợp cho người ngồi lâu, lựa chọn hàng đầu mang sách vở ra đây học.

Ngồi trước mặt Tô Xán, Triệu Hạo cảm thấy có chút xấu hổ, vì đám Tôn Chí Nghĩa, Dương Kỳ Đông là do hắn giới thiệu cho Tô Xán, nhưng sau đó trở giáo, trong thương nghiệp, điều này không khác nào coi Tô Xán là bàn đạp, đá lót đường, tóm lại không ai thoải mái hết.

Tô Xán vẫn có thể nhẫn nhịn nếu chỉ là hành vi thương nghiệp bình thường, y có giận cũng chỉ lắc đầu cho qua thôi, nhưng nếu có kẻ nhắm vào mình mà không biết, lại còn dính líu tới Diệp Huy Thường, chuyện này không làm hai năm rõ mười, làm sao y có thể ăn ngon ngủ yên.

Cà phê Tô Xán gọi được phục vụ đưa lên, nhưng y không uống mà hỏi:

– Anh kể rõ đầu đuôi lại lần nữa cho tôi xem nào.

Trần Hạo cầm cốc cà phê, cân nhắc rồi mới nói:

– Lưu Chấn Sinh ngày hôm đó đã biết cậu có ý đầu tư vào chúng tôi, nhưng ông ta không nói gì cả, chỉ xin số của hai người, hôm sau bọn họ nhận được điện thoại của ông ta, tới ngày thứ ba thì tôi được họ hẹn tới quán trà. Ở đó tôi gặp được Lưu Chấn Sinh và một lãnh đạo cục thương nghiệp, ông ta nói muốn đầu tư vào hạng mục của chúng tôi, nếu chấp nhận, chúng tôi sẽ có nhiều thuận lợi khi tiếp xúc với các cơ cấu tương quan của chính phủ, vị lãnh đạo kia cũng hứa sẽ tạo điều kiện thuận lợi nhất cho công ty của chúng tôi. Lưu Chân Sinh muốn ký hiệp nghị ý hướng đầu tư hôm đó, nhưng tôi đã từ chối. Về sau đi tìm đám Tôn Chí Nghĩa nói chuyện, bọn họ rất do dự, nhưng cuối cùng không có cách nào, nhờ tôi chuyển lời cho cậu là họ xin lỗi.

Tô Xán lắc đầu:

– Tôi hiểu, bọn họ có quyền lựa chọn nhà đầu tư tốt nhất, Tái Phú có kinh nghiệm đầu tư hơn tôi, lại có quen biết trên quan trường, có thể dễ dàng xử lý các mắt xích tương quan, bọn họ lựa chọn Tái Phù cũng là bình thường.

Nếu đối phương tiếp nhận hạng mục này đơn thuần nhắm vào mình, vậy đám Tôn Chí Nghĩa bi ai rồi, đầu tư không thành lại làm quân cờ cho người khác, Tô Xán chẳng tiếc gì cho bọn họ.

Cơ bản không có nhiều thông tin hơn điều Tô Xán đoán trước, không tiếp tục đề tài này nữa, hai người bọn họ quay sang tán gẫu giải khuây, câu chuyện quay lại ngày hội nghị thượng đỉnh hôm đó, với nhiều người, đó là một ngày khó quên.

Giọng Triệu Hạo hơi ồm ồm tới rung màng tai:

– Sau hôm đó trong vòng tròn Thanh Hoa đều nói tới chuyện của Đỗ Khoa ở hội nghị, tôi bị kẹp ở giữa, không tiện nói gì cả, mọi người nói hôm đó có Binh Kiếm Phong và Kha Mộng Phi tọa trấn cho nên mới khiến Đỗ Khoa may mắn vượt qua khó khắn, vì họ đoán nếu không cậu đã không dễ ăn nói như thế, nói rằng Thiên Vạn Hữu ở Mỹ không thể đấu lại Facebook, huống hồ còn liên thủ với Washington Post, chỉ cần gẩy một ngón tay là Thiên Vạn Hữu phá sản, đuổi Đỗ Khoa từ Mỹ về Trung Quốc.

Tô Xán không ngạc nhiên, tin đồn là vậy đấy, người trong cuộc nghe nó rất ngu xuẩn, nhưng người ngoài lại cứ tin là thật:

– Anh cũng cho rằng chuyện này sẽ xảy ra?

Triệu Hạo cười ngượng:

– Ai biết được chứ, Washington Post còn khiến tổng thống Nixon mất chức cơ mà, chiến dịch đó có thể nói là ví dụ đáng kiêu ngạo nhất của ngành báo chí, khiến Washington Post được đặt ngang hàng với New York Time. Cậu thử lấy con mắt người ngoài mà nghĩ xem, nếu Đỗ Khoa chọc vào tập đoàn như vậy, lại chẳng bị nghiền cho ra bã à?

– Tôi biết nói gì bây giờ? Chẳng lẽ Thanh Hoa các anh đều là người mang tư tưởng thuyết âm mưu tâm tư u ám?

Tô Xán thở dài, chẳng trách khi đó Đỗ Khoa xoay người đi luôn:

Hiện giờ xem ra khi đó người TEG không nói gì cả, nhưng ngầm nói xấu mình không ít đây, chắc bây giờ thanh danh mình trong vòng tròn không ra gì hết.

– Thuyết âm mưu tâm tư u ám?

Triệu Hạo bật cười, bị xung quanh nhìn với ánh mắt thiếu thiện cảm, hắn hạ thấp giọng xuống:

– Con người phải sinh tồn, thà nghĩ về người khác xấu một chút còn hơn là tốt đẹp một chút, nói thẳng ra thì bản chất của thế giới này là cạnh tranh, tất nhiên là đủ loại âm mưu gian trá, không có đúng sai, chỉ có kẻ sống sót được mới có thể viết nên lịch sử.

– Cho nên người Thanh Hoa đối địch với cậu, đầu tư Tái Phú cướp thịt trong miệng cậu, không hề có đúng hay sai, đó là vấn đề lập trường mà thôi. Triệu Hạo này đặt cược vào cậu cũng thế, những người kia đi rồi, cậu đầu tư vào tôi tất nhiên tôi được ưu đãi hơn, được dùng nhiều tài nguyên từ cậu hơn. Tôi đã thuyết phục mấy người kia rồi, họ không nghe, tôi không phải thẹn với lòng nữa, sau này có ra sao cũng không ai có thể nói gì tôi, tôi chỉ muốn sinh tồn, muốn sống tốt hơn mà thôi.

Những lời của Triệu Hạo làm Tô Xán cảm khái, chỉ vì sống tốt hơn mà thôi, một câu nói lên toàn bộ bản chất cuối cùng của những người đang vùi đầu vào sách vở, liều mạng lấy bằng tốt trong trường đại học.

Có điều thế nào là sống tốt hơn cũng tùy vào quan niệm từng người.

Tiếp theo đó là chuyện đàm phán, giao cho Giang Minh làm, Tô Xán đầu tư 5 triệu đồng, chiếm 30% cổ phần, thành một thành viên trong BQT, Thượng Mạch do Triệu Hạo nắm giữ phát huy, tạo đủ không gian cho hắn phát huy sở trường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK