Trong tâm trạng phập phồng đó, Trần Linh San sinh ra lo sợ, ngày hôm đó Tô Xán lạnh nhạt với cha mình cô nhận ra rất rõ, cô không hiểu chuyện công ty lắm, nhưng mẹ Tô Xán rời công ty, chắc có vài phần bị ép buộc. Khi công trình Quảng trường Tinh Hải xảy ra nguy cơ, cha mình có khả năng lại không giúp — Đây hoàn toàn là nghĩ quẩn — thêm vào hôm đó mình ẩn dụ bày tỏ với mình không thành công, chắc cậu ấy luôn có khúc mắc với nhà mình.
Trần Linh San lo lắng khúc mắc đó trong lòng Tô Xán liệu có chuyển thành thành kiến với mình không?
Tô Xán nhìn thấy Trần Linh San hai tay nắm chặt vào nhau, mặt chù chừ, càng thấy hôm đó mình thực sự sai rồi, làm cô gái khó xử thế này, nên chủ động vui vẻ lên tiếng trước:
– Chú Trần có khỏe không?
– Hả?
Trần Linh San ngớ ra, cậu ấy có ý gì đây, mỉa mai sao? Trong lòng hơi giận, song nén xuống, nhẹ giọng hỏi:
– Bạn giận à?
Tô Xán thầm thở phào, vậy là mình đoán đúng rồi, Trần Linh San định xin lỗi mình đây, vừa rồi nhìn tư thái tiểu nữ nhân tội nghiệp của Trần Linh San cực kỳ đáng yêu, Tô Xán nổi hứng muốn trêu chọc cô một chút, môi hơi nhếch lên:
– Ừ.
– Vậy bạn muốn thế nào mới không giận nữa đây?
Trần Linh San siết chặt bàn tay, hận không thể đấm vào khuôn mặt đáng ghét của Tô Xán một cái, thường ngày đối diện với nam sinh, đã bao giờ cô phải hạ mình như thế, nhưng hiện chính cô cũng không hiểu vì sao lời nói mang theo ý uy hiếp của mình nói ra lại yếu ớt như vậy, cứ như mình sai vậy.
Càng nghĩ Trần Linh San càng giận bản thân.
– Vậy phải xem bạn biểu hiện ra sao.
Tô Xán nói với giọng điệu hơi cợt nhả:
Trái tim Trần Linh San như bị đâm một cái, cậu ấy muốn hình biểu hiện gì? Vì trước kia nhà cậu ấy bị nhà mình coi rẻ nên muốn đoạt cả sự tôn nghiêm của mình để thỏa mãn nội tâm bị tổn thương sao?
Cậu là con người như thế sao?
Suy nghĩ này dâng lên như thủy triều ở mức đỉnh điểm, cơn giận mạnh mẽ kiềm nén nãy giờ trong nháy mắt tuân trào, mang theo đầy nhu tình chuẩn bị bày tỏ, gặp phải thái độ này, sao có thể không tức giận, sự tự tôn kiêu ngạo của cô công chúa trỗi dậy, Trần Linh San cắn chặt răng.
Nhưng nước mặt không sao kìm được, chảy ra như mưa.
Tô Xán tức thì luống cuống chân tay, nhìn đôi mắt Trần Linh San đỏ hoe nhìn mình chằm chằm, như chịu ủy khuất cực lớn, tiềm thức đưa tay ra lau nước mắt cho cô:
– Mình chỉ đùa thôi mà.
Ngón tay chạm vào gò má mịn màng, người Trần Linh San khẽ run lên, không né tránh, mặc dù mặt đẫm nước mắt, quật cường ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói:
– Đùa? Vậy mình cũng lấy cha mẹ bạn ra đùa có được không?
Bàn tay đang vuốt má Trần Linh San cứng đờ.
– Bạn nói cái gì?
Cơn giận bùng lên trong lòng Tô Xán không có chút dấu hiệu nào, ngực phập phồng một lúc, miễn cưỡng khắc chế, hai mắt như lưỡi dao nhìn Trần Linh San:
– Không phải bạn thông minh lắm sao, tôi nói chẳng lẽ bạn chưa hiểu.
Giọng Trần Linh Sàn khàn khàn quát thẳng vào mặt Tô Xán, nước mắt chảy theo má thành hai hàng suối nhỏ.
Hơi thở Tô Xán dần chậm lại, không nói một lời, quay người bỏ đi.
Tim Trần Linh San thắt lại, lòng quặn đau làm cô tỉnh táo lại, cô lập tức ý thức được mình nói sai rồi. Từ nhỏ sống trong hoàn cảnh ưu việt, mặc dù cha dạy phải khiêm tốn, nhưng được mọi người xung quanh nâng niu như công chúa là sự thật, cho dù sơ cao trung học trong trường trọng điểm quốc gia mà người khác không vào được, cô cũng là nhân vật trung tâm mọi nơi, đi qua hành lang, ánh mắt nam sinh dõi theo mỗi bước chân của cô có vô số, chưa bao giờ cô hạ mình như thế với một nam sinh, thậm chí nghĩ cũng chưa bao giờ có.
Đối với cô mà nói, chuyện này là hi sinh lòng tự tôn mức lớn nhất rồi, thêm một chút nữa là thành khuất nhục.
Quyết định ngày hôm nay chỉ là một giây phút kích động, song tình cảm của Trần Linh San với Tô Xán lại không phải là kích động nhất thời, nó từng giọt từng giọt tích lũy lại, không rõ ràng, nhưng đều đặn đầy lên mỗi ngày, tới mức nó tràn đầy trái tim lúc nào chính bản thân Trần Linh San cũng không hay.
Thử nghĩ xem trong lúc khấp khởi chờ đợi bày tỏ tình cảm của mình, lại bị dội một gáo nước lạnh, nhất là một "vậy phải xem bạn biểu hiện ra sao" với ngữ điệu ngả ngớn của Tô Xán, khiến Trần Linh San xót xa thế nào, sự tự tôn trong cô bắn ngược lại, ý thức tự giác mau chóng phản kích.
Gió hồ thổi lồng lộng, mái tóc đen của Trần Linh San quấn vào gò má ướt đẫm nước mắt của cô, trong màn nước mắt mơ hồ.
Mắt Trần Linh San cay xè, tim đau đớn, nhìn theo bóng lưng Tô Xán, cô rất muốn hét lên " Quay lại đi! Mình nói thế bạn cũng tin à?"
Nhưng không biết cái gì đó chặn cổ họng, làm cô không làm sao nói ra được.
– Làm sao lại thành ra như vậy?
Trần Linh San thẫn thờ lẩm bẩm, ngồi xuống ôm mặt khóc nức nở.
………….
Mạng lưới của Lý Lộ Mai, kết giao từ thời sơ trung, cho tới bây giờ cô gái rất giỏi kết bạn này có bạn bè ở toàn bộ 7 lớp năm thứ nhất.
Như lúc này đây bên cạnh Lý Lộ Mai có mấy cô gái ở lớp khác, trong đó không hề thiếu những nữ sinh thanh lệ, hoặc rất có vị nữ nhân, thậm chí là nhân vật phong vân trong khối.
Song chỉ có Trần Linh San từ mối quan hệ trong mạng lưới rộng lớn đó phát triển thành người bạn thân thiết của cô.
Tô Xán vừa xuống xe, nhìn thấy Lý Lộ Mai liền giơ tay lên:
– Chào buổi sáng.
Nhưng Lý Lộ Mai lại "hừ" một tiếng quay đầu đi, cứ như không muốn nhìn Tô Xán lấy một cái.
Có điều mấy cô bạn bên cạnh nhìn Tô Xán một cách hết sức bạo gan trực tiếp, có cô nói:
– Này Lộ Mai, người ta chào bạn kia, hoàn toàn không thấy bọn này, thế nào cũng phải giới thiệu một chút đi chứ.
Kỳ thực bọn họ không phải là hoàn toàn không biết Tô Xán, chẳng qua là chỉ nghe tên biết mặt nhưng chưa chính thức giới thiệu, nên có trêu đùa cũng không tiện đùa với Tô Xán.
Nhìn thấy mấy cô bạn đều tỏ ra hứng thú với Tô Xán, Lý Lộ Mai không chịu nổi, xưa nay cô thẳng tính, ngứa mắt với ai là thể hiện thẳng thừng luôn, quay đầu ném cho Tô Xán một câu:
– Con người cậu là như thế sao, xem như tôi được mở mắt rồi.
Chuyện hôm qua Lý Lộ Mai cực kỳ ngứa ngáy, với tính cách của cô làm sao có chuyện ngoan ngoãn về nhà đợi kết quả, không đi rêu rao khắp nơi là khá lắm rồi, một mình đứng ở cổng đợi cảnh Tô Xán và Trần Linh San tay trong tay đi ra, để ngày mai đám Trương Nhã Nhi, Lục Duyệt Phi hâm mộ chết thôi.
Ai ngờ đợi một lúc thấy Tô Xán mặt âm u bước ra, cô thực sự ngỡ ngàng, cảm giác có chuyện không lành, quay trở lại tìm Trần Linh San, quả nhiên thấy Trần Linh San thẫn thờ bước ra, mắt khóc sưng húp lên.
Lý Lộ Mai lập tức chạy tới hỏi Trần Linh San làm sao, tại sao mặt Tô Xán lại khó coi như thế, tại sao lại khóc, chỉ là bày tỏ, sao lại thành ra như thế?
Trần Linh San ôm chầm lấy cô, ôm rất chặt, rồi "òa" một tiếng khóc nức nở.
Quen biết nhau suốt từ bé tới tới giờ, trong mắt người ngoài Trần Linh San là cô gái trung tâm, nhìn thấy Lý Lộ Mai theo đuôi Trần Linh San mua mấy đồ lặt vặt nữ sinh thích, thực sự người bạn thân thiết trong nhóm đều biết Lý Lộ Mai là người bảo vệ Trần Linh San, rất nhiều học sinh tặng hoa Trần Linh San bị Lý Lộ Mai nhận lấy rồi luống cuống bỏ chạy trong ánh mắt dữ tợn của Lý Lộ Mai.
Từ nhỏ tới lớn Lý Lộ Mai chỉ nhìn thấy Trần Linh San khóc vài lần, lần cuối cùng mà Trần Linh San khóc là tiểu học năm thứ sáu khi bà ngoại qua đời, lúc đó Trần Linh San ôm cô tìm kiếm an ủi. Thương bạn, Lý Lộ Mai cũng khóc luôn, Tô Xán từ chối Trần Linh San sao?
Trần Linh San có chỗ nào không tốt, còn là mối tình đầu của Tô Xán cậu đó! Chẳng lẽ giờ vào Nhất Trung, tầm nhìn rộng rồi, quen biết Đường Vũ, gần đây cùng người ta ám muội, cậu có lựa chọn tốt hơn rồi nên thay lòng đổi dạ phải không?