Đột nhiên Tô Xán đứng dậy nói:
– Xin lỗi, đi nhà vệ sinh một cái.
Đào Chử Hồng gửi xe xong đi tới chỗ bọn họ thì Tô Xán bước đi, hắn không nhận ra Tô Xán, hôm đó ở nhà hàng Ngân Hành, tới ngay Tằng Toàn Minh cũng bị hắn không coi ra gì, người khác sao lọt vào mắt hắn.
Hắn hoàn khố thật, nhưng không phải không có đầu óc, không bao giờ chọc vào đối thủ quá tầm, nếu như nhà hắn chỉ có năng lược bằng nửa hiện giờ, hành động phá xe hôm nọ chẳng khác gì tự tìm được chết. Nhưng với chỗ dựa đằng sau, đôi khi sự hoàn khố của hắn biến thành cường thế đáng sợ, ai cũng biết hắn đập xe của Tằng Toàn Minh, nhưng ủy ban kế hoạch không làm gì nổi hắn, ngược lại, nhờ hắn tạo thế, tập đoàn Nam Ninh thừa thế vượt qua được rất nhiều mắt xích.
Mà Tằng Toàn Minh càng không có cách đối phó lại, lúc này danh tiếng hoàn khố của hắn lại là một lợi thế, hắn không ngại bị tai tiếng thêm, nhưng Tằng Toàn Minh thì phải ngại.
– Vương – Uy – Uy! Ha ha ha, bao lâu rồi không gặp nhỉ, ba năm rồi phải không, nghe nói cậu đang ở Trung Thanh Viện, cái nôi của cán bộ cấp cao, tôi mời các cậu mấy lần, hôm nay cậu mới chịu tới, dứt khoát phải uống say đấy.
Dù nói chuyện với Vương Uy Uy, Đào Chử Hồng không tỏ ra ở thế yếu, nghe ngữ khí cảm giác được tự tin và khí phách trong lòng hắn:
Trang Trí Vũ và Trương Hiền không quen Đào Chử Hồng, chỉ biết đây là nhân vật đang rất nổi danh ở Dung Thành, trong lòng hơi khó chịu, nguyên nhân không có gì khác, để người ngoài hoành hành như vậy, đám hoàn khố địa phương bọn họ mất mặt chứ sao.
– Tôi không uống được nhiều rượu đâu, chỉ tới là ngừng thôi.
Vương Uy Uy xua tay, tuy ngữ khí bình thường, nhưng trong trường hợp này có ý từ chối rõ ràng:
Đào Chử Hồng giơ ngón cái lên:
– Xem đi, đúng là người của Trung Thanh Viện ra có khác, nói chuyện không tầm thường, được chúng ta chỉ tới là ngừng thôi … mấy cậu bạn này là ai thế? Không ngại giới thiệu cho tôi chứ?
Lâm Trứu Vũ không khỏi nhìn lại Đào Chử Hồng, ứng xử cũng khá lắm, xem ra lời đồn không thể tin quá mức, còn chuyện lúc nãy phô trương cả hàng xe dài thì hắn không thấy phản cảm, trong giới hoàn khố đó là hết sức bình thường, cũng như trước kia hắn và Vương Uy Uy chơi game thách thức cả quán chỉ cần có ai thắng được là trả hết tiền vậy, mỗi tên hoàn khố sẽ có kiểu chơi ngông khác nhau.
Hai bên trò chuyện với nhau, Trương Phi Phi nhìn theo hướng bóng lưng Tô Xán, nói nhỏ với Lâm Lạc Nhiên:
– Cậu ấy giận rồi, bạn thật là, mình biết bạn không mua đã mua cho cậu ấy.
Vừa rồi thấy Tô Xán đột nhiên bỏ đi, Lâm Lạc Nhiên hơi kinh ngạc tưởng Tô Xán giận mình thật rồi, hơi hối hận, sau đó phát hiện là Đào Chử Hồng đi tới, ánh mắt ánh lên vẻ vui mừng, mặc dù xác định tình cảm của mình với Tô Xán tốt nhất là ở vị trí thiếu nửa bươc như trước, nhưng Lâm Lạc Nhiên thích làm Tô Xán ghen, để bù đắp chút đáng tiếc.
Nhưng đó là mặt chua ngoa đanh đá, còn phần nữ tính ôn nhu trong Lâm Lạc Nhiên lại giống như hộp sữa chua đánh đổ sáng nay, rất chua xót khi nhìn Tô Xán bỏ đi như vậy, cắn môi, thầm nhủ:" Tôi xem cậu giả vờ được tới khi nào."
Tô Xán tất nhiên không phải đi nhà vệ sinh thật, mà là y thấy chiếc Ferrari của Đào Chử Hồng đang được phục vụ tiếp đãi khách ngồi lên.
– Tới đây, đỗ xe cái xe ấy ở chỗ này.
Đi qua góc rẽ mà đám Vương Uy Uy không thể nhìn thấy, Tô Xán đưa tay ra hiệu, phục vụ không biết lai lịch của Tô Xán ra sao, đại khái cho rằng Tô Xán là bạn chủ xe, nên lái theo chỉ thị của Tô Xán lái tới chỗ nằm dưới một cái cửa xổ, đỗ đúng chỗ xong, mở cửa rút chìa khóa, chìa khóa có người chuyên môn giữ, cần Đào Chử Hồng lấy đăng ký ra tự nhận.
Người đỗ xe vừa đi, Tô Xán bước tới nhìn kỹ chiếc Ferrari 360, đúng là xe tốt, ngoại hình so với xe Bentley của mình thì mỗi người một vẻ, song không phủ nhận màu sắc bắt mắt hơn hẳn.
Tô Xán đứng dựa lưng vào tường nhà hàng, tay vân vê cằm, mắt nhìn chằm chằm vào chiếc Ferrari giống như ông chú biến thái nhìn tiểu cô nương, không biết mưu mô gì mà khóe miệng thi thoảng hơi nhếch lên cười.
7 h 30, tập trung đã gần đủ, mặt trời lặn hẳn sau núi, chỉ còn lại le lói vài tia sáng mờ, đèn ngoài nhà khác được bật lên, người ở ngoài bãi cỏ cũng dần dần chuyển vào trong nhà khách, Tô Xán nhận được điện thoại của Lâm Trứu Vũ:
. Chap mới luô𝔫 có tại { t𝒓umt𝒓 uye𝔫﹒v𝔫 }
– Tô Xán, cậu bị tiêu chảy đấy à, đi lâu thế, mọi người vào cả rồi, bọn tôi đang đợi cậu ở cửa đấy.
Tô Xán thu di động lại, vươn mình, đá đá cái chân tê lúc nào không biết, đi về phía cổng chính.
Ở cửa nhà hàng thấy đám Vương Uy Uy đang đứng trò chuyện hút thuốc với mấy người khác, Tô Xán vẫy tay nói:
– Xin lỗi, để mọi người đợi lâu.
Mấy người kia thuộc bên tổ chức bữa tiệc hôm nay, vừa rồi Vương Uy Uy nói là đợi người, giờ thấy Tô Xán liền nhìn từ đầu tới chân, rất bình thường, nhưng họ biết không thể đánh giá một người qua vẻ bề ngoài, ai biết được có khi là nhân vật bối cảnh kinh người nào đó, nếu không làm gì có chuyện con trai bí thư thành ủy đứng đợi.
Mọi người đi vào thang máy, Lâm Lạc Nhiên thấy Tô Xán không nhìn mình, trong lòng sinh khó chịu:
– Cậu có biết lãng phí thời gian của người khác ngang với mưu sát tính mạng không?
Đáng lẽ bọn họ cũng không cần đợi Tô Xán làm gì, nhưng vừa rồi y có chuyện không vui với Lâm Lạc Nhiên, lại đi lâu như vậy nên mới không yên tâm đứng đợi.
– Xin lỗi, lần sau Lâm đại tiểu thư đi nhà vệ sinh, kẻ hèn sẽ này đợi bên ngoài, đảm bảo không kêu ca gì cả.
Một câu làm Lâm Lạc Nhiên cứng họng.
Mấy người còn lại muốn cười mà không dám, sợ Lâm Lạc Nhiên nổi giận trút hận lên mình thì khốn, Trương Phi Phi nhíu mày thầm nghĩ tính cách Tô Xán với nữ sinh xưa nay rất lịch sự, dù chiếm lý cũng không bao giờ đốp chát thẳng như thế, chẳng lẽ hai người này giận nhau thật? Không phải là giận bình thường, giống như đôi tình nhân giận dỗi vậy, càng nghĩ càng thấy khả năng này rất cao.
Một đặc điểm nổi bật nhất của Dung Thành là văn hóa quán rượu, dù mùa đông hay mùa hè đều tấp nập, đương nhiên là mùa hè nhiều người hơn, văn hóa quán rượu đã ăn sâu vào tận xương tủy của người Dung Thành, cho nên đâu đâu cũng thấy quán rượu đủ phong cách tây ta cô kim.
Tầng 5 của nhà hàng này là một hội trường lớn, dung hợp KTV, quán bar, ghế sô pha xếp vòng tròn hình chữ U, ở các góc có đặt bàn trà, ngồi ở bất kỳ chỗ nào cũng hướng thẳng tới đại sảnh, vừa có thể cho chút riêng tư, lại không khiến người ta xa lạ tách biệt.
Chính diện đại sảnh có một cái sân khấu, lúc này có cô gái váy ngắn cũn cỡn đang cầm micro dùng giọng khàn khàn ca hát.
Tô Xán nhìn lướt quanh phòng, đại khái có chừng 40 người, quy mô buổi tụ hội như vậy là lớn, có vài khuôn mặt quen ví dụ như tên Triệu Thừa Ngôn vừa thấy Tô Xán nhìn mình đã quay mặt đi, hay cô gái không biết sợ lạnh mặc váy hở nửa cái lưng, quấn một chiếc khăn choàng lông lớn đang được đám nam sinh xun xoe bên cạnh.
– Uy Uy, cậu đúng là người bận rộn, trên TV còn thi thoảng thấy cha cậu, cậu lại lặn mất tăm, bận hơn cha cậu rồi đấy, muốn uống với cậu một chén rượu sao mà khó…
Nam tử khá cao lớn này cụng chén xong với Vương Uy Uy, nhìn quanh hỏi:
– Vậy người bạn tên Tô Xán của cậu đâu? Không tới cùng à?
Tô Xán đang nhìn ngó tìm kiếm cái gì đó không chú ý, Vương Uy Uy chỉ:
– Cậu ta đó… Này Tô Xán, làm quen một chút, đây là Lục Bằng, bạn cùng bàn thời tiểu học của tôi.
– A, chào cậu.
Tô Xán quay lại cười:
– Xin lỗi, vừa rồi suy nghĩ vài việc không để ý lắm.