Tan học buổi sáng ngày 20, Tô Xán và Đường Vũ cùng đi ăn cơm, sau đó lên tầng hai nhà ăn khu nam uống trà, tầng một là nhà ăn dành cho sinh viên, tầng hai dành cho giáo viên trong trường, vì giáo viên ít hơn nên tầng hai chia làm đôi, một là khu ăn uống, phần còn lại bán đồ giải khát.
Tuy tầng hai là nơi dành cho giáo viên, song không phải là quy định cứng, thi thoảng có sinh viên lên đây ăn cơm, hay uống cà phê, thực ra địa vị của cái nhà ăn này khá lừng chừng, món ngăn khá hơn cơm nước của sinh viên đấy, nhưng người có điều kiện thà bỏ ra thêm chút tiền nữa ra quán ngoài trường ăn thoải mái, nhà ăn giáo viên bán giá ưu đãi cho giáo viên, sinh viên tất nhiên là không, chủ yếu nơi này vẫn là giáo viên.
Tô Xán và Đường Vũ gọi hai cốc trà, nhìn lá trà bập bềnh trong cốc, Tô Xán thi thoảng lại nhíu mày, vẻ mặt này với Tô Xán là rất hiếm có, nhất là ở bên cạnh Đường Vũ.
– Địa điểm tổ chức tiệc Giáng sinh của lớp anh chưa có tiến triển gì à?
Đường Vũ gần đây cũng chú ý tới chuyện này, tổ chức thành công một hoạt động như vậy, một mặt có thể thay đổi ấn tượng của giáo viên chỉ đạo với Tô Xán, hơn nữa nghe nói lớp Tô Xán rất tản mác, đang cần một hoạt động để gắn kết hơn.
– Ừ, địa điểm rất khó kiếm, anh hâm mộ lớp em, không tổ chức tiệc Giáng sinh, tha hồ tự do.
Đường Vũ mỉm cười:
– Không tổ chức cũng không vui, buồn tẻ cô độc.
Biết rõ Đường Vũ nói an ủi mình, từ nhỏ Đường Vũ lớn lên trong hoàn cảnh cô độc buồn tẻ rồi, chính vì thế khiến cô vươn lên khác biệt với mọi người. Có lẽ Đường Vũ cảm giác chút buồn tẻ, nhưng cô luôn có phương thức để giải trừ, giống như thời trung học, ôn tập tối xong, cô lặng lẽ ôm sách đi qua đám đông náo nhiệt reo hò nhìn ngắm pháo hoa, một mình lên xe bus, ánh mắt phản chiếu pháo hoa bùng nở bên ngoài, đó không phải thế giới thuộc về cô.
Tô Xán giống như kẻ dị loại xông vào thế giới băng giá của Đường Vũ, theo như cách nói của Đường Vũ là dùng sự vô sỉ vô lại của y phát bỏ sự rụt rè của y.
– Không sao, sau này có anh mà, anh đảm bảo dù ban ngày hay ban đêm cũng không để em phải cô độc.
Chẳng yên phận được bao lâu, Tô Xán mặt dày nói:
Không có gì bất ngờ Đường Vũ trừng hai mắt lên:
– Không đứng đắn.
Đường Vũ vẫn như xưa buộc một cái đuôi ngựa đơn giản, không có mái tóc che khuôn mặt xinh đẹp, khoe trọn vành tai trắng nõn cực kỳ mời gọi, chiếc cổ cao thanh thoát, mặc chiếc áo len trắng muốt cổ chữ V, lộ ra phần xương quai xanh gợi cảm và bầu ngực hoàn mỹ thủ phạm làm làm Tô Xán nhiều lần thất thần.
Lúc này dưới ánh đèn, mắt Đường Vũ mắt long lanh, môi hồng mọng ướt, làm Tô Xán không kìm được những ý nghĩ biến thái.
– Còn có thứ không đứng đắn hơn nữa có muốn nghe không?
Nhìn Đường Vũ xấu hổ là Tô Xán không kìm được mình:
Đường Vũ hơi ngả người ra đằng sau, má đỏ bừng kiều diễm, nhăn mặt gắt:
– Tô Xán, anh kiếm cái gương mà soi đi, chảy cả nước rãi ra rồi kia.
Dáng vẻ thẹn thùng yêu kiều của Đường Vũ làm mấy giáo viên trẻ cùng ít sinh viên ngồi gần đó hút hồn, đang nói chuyện sôi nổi yên ắng hẳn đi, khuôn mặt hổng rực ánh lên sắc đỏ dụ hoặc, làm người ta nóng râm ran, chỉ muốn ôm vào lòng âu yếm, hậu quả trực tiếp nhất là vài cái cốc suýt tuột tay rơi vỡ.
Tô Xán chịu tác động trực tiếp, đưa tay chùi mép, ánh mắt si mê:
– Bình thường mà, trước mặt Đường tiểu thư không thèm khát sẽ bị sét đánh.
– Vậy anh nói xem, anh thèm khát chỗ nào của em?
Đường Vũ khẽ đặt chén trà xuống, hơi ưỡn người lên, làm đường cong nửa thân trên xuất hiện trọn vẹn trong tầm mắt Tô Xán, nhưng từ đôi mắt sáng ngời của cô, bản năng mách bảo Tô Xán có mùi nguy hiểm, vì thế lập tức đổi giọng:
– Khí chất, tính cách cùng trí tuệ của em là thứ làm anh thèm khát.
– Rất thông minh.
Đường Vũ cười tủm tỉm cầm cốc trà lên uống một ngụm.
– Tàm tạm, cám ơn Đường tiểu thư khen ngợi.
Tô Xán thầm hô nguy hiểm, nếu vừa rồi vuột miệng nói ra suy nghĩ thật trong lòng, dám bị cấm vận một tuần luôn lắm.
Đường Vũ chuyển chủ đề:
– Lạc Nhiên tối qua gọi điện thoại cho em, cô ấy nói với anh chưa?
– Nói rồi, chiều qua anh đi học về thì nhận được điện thoại của cô ấy, CLB Ai Tắc Khắc của bọn họ tổ chức tiệc giáng sinh ở Khách sạn Crownie, mới anh và em tham gia.
Tô Xán bổ xung:
– Clb Ai Tắc Khắc có tính chất hơi giống CLB Feec trường ta.
– Em biết mà, CLB nhà doanh nghiệp tương lai.
Tô Xán cảm nhận được ngữ khí của Đường Vũ có cái gì đó:
– Ừ, có vấn đề gì à?
Đường Vũ lắc đầu:
– Không có gì, bọn họ tới tìm em, muốn mời em gia nhập.
Tiến cử Đường Vũ vào là phó hội trưởng hội sinh viên, là vị học tỷ Mạc Tuyết đã đưa Đường Vũ vào hội sinh viên.
Mạc Tuyết đang học năm thứ ba, trong nhà là doanh nghiệp điện khí, bản thân là thành viên của Feec. Đường Vũ thành tích kiểm tra thuộc top 10 năm thứ nhất, mà cái ngày Đường Vũ diễn tấu piano ở lễ chào mừng sinh viên mới có 2 thành viên của Feec, chứng kiến thiên phận nghệ thuật của cô, đồng thời sau đó mạng lưới tình báo của Feec cũng tìm hiểu được bối cảnh gia đình của Đường Vũ.
Một cô gái có tài sắc, có cả gia thế như vậy, không nghi ngờ gì đủ điều kiện khảo sát vào Feec.
– Trong đó thế nào cũng có đám sói mắt trắng.
Tô Xán chẳng ưa gì cái CLB hình thức "hội huynh đệ" này, từ chuyện thích giữ bí mật có thể đoán đó là đám người kiêu ngạo, tự cho mình cao hơn người một bậc, tách mình khỏi phần đông.
– Em thấy câu lạc bộ này khá tiến bộ.
Đường Vũ tay lướt quanh miệng chén trà, hỏi nhẹ:
– Anh không thích em tham gia?
Tô Xán thực sự không hề muốn, một mặt y luôn muốn kéo gần Đường Vũ về cuộc sống, bảo vệ cô khỏi lạc đường, mà cái hội kia thì khác hẳn, có thể làm Đường Vũ càng thêm tách biệt. Hai nữa không biết bên trong đó có thành phần thế nào, câu lạc bộ kiểu hội kín như thế nhiều quy tắc thường đặt ưu tiên hội cao hơn gia đình quốc gia, vào khó mà ra thì càng khó hơn, làm y cảm giác không an toàn.
Nhưng nếu ngăn cản Đường Vũ làm chuyện cô thích, đó không phải là bảo vệ cô nữa, mà là sự chiếm hữu ích kỷ.
– Em muốn làm gì hay làm điều đó, anh không có ý kiến.
Tô xán giang tay ra:
– Em cũng chưa quyết định, xem tình hình rồi tính.
Đường Vũ mỉm cười, cô suy nghĩ vào CLB này cũng vì Tô Xán, nếu như cô vào đó, sau này có thể tiến cử Tô Xán. Nếu vào trong CLB đó, tư tưởng của Tô Xán có thể tìm được nhiều người cùng chí hướng, có thể cùng hộ trao đổi tài nguyên, có không gian phát triển lớn hơn. Đường Vũ không nghĩ nhiều, cũng không quy hoạch bầu trời bao la cho Tô Xán, cô chỉ thấy tham gia một nơi có nhiều người giống bọn họ, sẽ làm cuộc sống đại học của họ thêm phong phú.
Tô Xán xoa xoa tay:
– Có điều cái CLB của ĐH ngoại ngữ thật lắm tiền, đặt địa điểm ở Khách sạn Crownie, xem ra địa điểm trong trường học bọn họ cũng rất ít… sao?
Đường Vũ đột nhiên kêu một tiếng nho nhỏ đầy vui sướng cắt ngang lời Tô Xán:
– Anh cũng có thể đặt chỗ ở khách sạn Crownie mà, ở ngay ngoài cổng trường rất tiện.
– Tốt thì tốt thật, nhưng thời gian này rồi làm gì họ còn chỗ.
– Để em hỏi thử.
Đường Vũ mau mắn mở tùi sách lấy di động ra bấm số:
– Thông Thông, cha cậu là cổ đông khách sạn Crownie phải không … là thế này, lớp Tô Xán tổ chức tiệc Giáng sinh mà chưa có địa điểm … ừ, được.
Đưa điện thoại cho Tô Xán.
– A lô..
Tô Xán vừa mới đặt di động lên tai thì bên kia là giọng Trình Thông Thông ở tông cao vút:
– Cậu có khùng không, đến giờ mới hỏi, cậu nghĩ người ta giữ phòng cho cậu chắc, đợi đó.
Chưa kịp nói gì thì bên kia truyền tới tiếng tút tút.