Về tiểu lâu, ở cửa có một phụ nữ trung niên đang quét dọn, ba người Vương Uy Uy đều chào:
– Chào thím Trương.
Thìm Trương là giúp việc do thành ủy phân phố cho Vương Bạc, chuyên môn lo chuyện ăn uống dọn dẹp, quan hệ với ba bọn họ đều rất tốt:
– Tôi chuẩn bị xong cơm nước rồi, thư ký Vương cũng đang đợi, các cháu về ăn cho nóng.
Nhìn ba đứa trẻ nối đuôi nhau về nhà, trong lòng Vương Bạc sinh ra chút vui vẻ, công tác mệt mỏi ra sao, ở cùng với đứa trẻ, rất là thả lỏng.
Ăn cơm xong Vương Bạc vào thư phòng của mình ở tầng trên pha trà uống, cho ba dứa trẻ tự do.
Đối diện với bầu trời âm u, lòng ông ta cũng trầm xuống, không biết Triệu Lập Quân thuộc hệ Hồng Tiểu Thiên có đấu được với Cận Đông Hải ở hệ thống công an không, nói ra ông ta và Hồng Tiểu Thiên bắt tay nhau, khống chế tuyệt đối bảy phiếu ở thường ủy, không cần phải lo gì.
Một mình Cận Đông Hải chẳng thể gây nên sóng gió gì hết, người thực sự khiến Vương Bạc lo lắng là Lưu Thành, được gọi là "hắc diện hổ", có người nói Lưu Thành là anh hùng, rất nhiều quan viên tham ô bị Lưu Thành lôi ra ngoài ánh sáng.
Có người lại nói, dưới bề ngoài đường hoàng đó, ông ta là ô bảo hộ cho thế lực xã hộ đen ở tỉnh, là hậu thuẫn thần bí cường đại nhất, trong chuyện này không có đúng sai, chỉ có một luật, gọi là luật Lưu Thành.
Người khác còn dễ ứng phó, chỉ Lưu Thành khiến ông ta đôi khi vô cớ toát mồ hôi lạnh.
Lưu Thành là người Hạ Hải, làm quan ở Hạ Hải lâu năm, tới nay thế lực vẫn còn, chẳng qua không có người làm đại biểu đoàn kết lại, giờ Cận Đông Hải đến, nhưng thế lực cũ của Lưu Thành sẽ dựa vào.
Vương Bạc nhíu mày chìm vào trầm tư, linh cảm phiền toái mới chỉ là bắt đầu.
Thứ bảy, Tô Xán ăn tối xong liền lên xe bus tới KTV Đỉnh Thịnh, đám Vương Uy Uy, Lâm Trứu Vũ đã tới chơi từ chiều, còn gọi điện thoại tới nhà y, hỏi y có muốn tới ăn lẩu không, Tô Xán không đi, ở nhà ăn cơm xong mới tới.
Đồng ý tới KTV chơi cũng là bất đắc dĩ thôi, tên nhãi Vương Uy Uy còn đường hoàng nói vớ cha hắn là đi chơi với Tô Xán nên được ra ngoài chơi, không nghĩ mình thành ô dù bảo hộ của họ rồi, chẳng biết cái mặt của mình bị hắn mượn dùng với Vương Bạc bao lần.
Lầu ba KTV Đỉnh Thịnh, Tô Xán nhìn thấy ba người đang say sưa hát, trên bàn cả đống thức ăn, Lâm Lạc Nhiên ngồi co chân trên ghế sô pha, vừa hát bài ( Người xa lạ quen thuộc nhất) của Tiêu Á Hiên, cô nàng đội một cái mũ lên điệu đà, mặc áo thun trắng ngà yểu điệu mềm mại, cái quần short chỉ để khoe đôi chân dài đầy sức sóc, vừa nhét khoai tây vào cánh môi hồng, truyền ra tiếng nhóp nhép, cảnh này thực sự rất dưỡng mắt.
Lâm Lạc Nhiên và Trần Linh San giống nhau, đều biết cách ăn mặc, có điều Lâm Lạc Nhiên rất tùy ý, chỉ cần thích thì kiểu quần ào chỉ nên mặc ở nhà cũng mang ra đường, Trần Linh San thì cầu kỳ hơn.
Đột nhiên liên tưởng tới Trần Linh San, lòng Tô Xán trầm xuống.
Lâm Lạc Nhiên nhìn thấy ánh mắt của Tô Xán, có chút đắc ý, có điều khi phát hiện ánh mắt lóe sáng của y hình như tập trung vào đùi mình chứ không phải giọng hát của mình, làm cô mặt đỏ tía tai, thường ngày người nhìn cô không ít, nhưng không ánh mắt nào trực tiếp như Tô Xán, khiến cô cảm giác là lạ, người hơi cứng lại, rút vào chỗ tối hơn.
Đối với Tô Xán càng tức giận, vì sao mình thản nhiên tiếp nhận ánh mắt của người khác, vậy mà Tô Xán lại làm mình toàn thân khó chịu, thực sự muốn móc mắt y ra.
Vốn mới đầu tới đây còn hơi miễn cưỡng, nhưng sau một tiếng Tô Xán thấy hôm nay đi hát karaoke đũng là quyết định chính xác, đám Vương Uy Uy đúng là biết chơi, nhất là Lâm Lạc Nhiên có thể hình dung là điên, sau gần một tiếng gào thét khản cổ, cả bốn mồ hôi mồ kê nhễ nhại, bao khó chịu tích lũy một tuần qua tan biến hết sạch.
Lâm Trứu Vũ ra siêu thị ngoài KTV ôm về mấy chai bia và đồ ăn, tới cửa phát hiện phòng bao bên cạnh họ rất bất thường, hai nữ sinh mắt đỏ hoe từ phòng bao chạy ra, bên trong có tiếng quát tháo, tên quản lý đứng ở cửa mặt âm u uy hiếp hai cô gái:
– Chạy đi đâu? Khách trong đó lai lịch không nhỏ, bọn mày không tiếp đãi cho tốt, làm khách tức giận, tao cho chúng mày biết tay
Một cô gái kéo tay quản lý, van vỉ:
– Chị Dương, khách quá nặng tay, em và Tiểu Lan không chịu được, chị cho người khác tới thay đi.
Lâm Trứu Vũ mặt hồ nghi ôm đống thức ăn vào phòng, một cô gái tình cờ nhìn thấy Tô Xán đang hát ở bên trong, người khẽ run lên, lau nước mắt, nói với quản lý đang định phát tác:
– Không đổi nữa, chúng ta vào đi. Đam Mỹ Trọng Sinh
Quản lý Dương mặt lập tức tươi cười:
– Tiểu Lan giác ngộ là tốt, các em làm cái nghề này, không chịu đựng một chút làm sao có tiền, vào đi, chuốc cho chúng say ngất luôn là khỏi chịu tội.
Cô gái còn lại kinh ngạc nhìn bạn mình thay đổi chủ ý, khi bị kéo vào phòng còn nói:
– Là tự cô muốn vào nhé, tôi không tiếp thằng cha đó đâu, hắn chơi toàn trò tởm lợm, cô đi mà tiếp.
Lúc này một nam tử mặt đỏ gay tuổi chừng bốn mươi xông ra:
– Con điếm này dám chạy à? Làm mọi người cười ông mày.
Trong phòng liền có tiếng cười thô bỉ, ít nhất phải có bảy tám người.
Vì tiếng cười này mà Lâm Lạc Nhiên và Tô Xán đang say sưa song ca một bài tình ca nhíu mày ngừng lại,
Tên nam tử kia càng sôi mau, đá một cô gái ngã xuống đất:
– Chạy cái gì, chê bọn tao trả ít tiền à?
Rồi trừng mắt nhìn cô gái còn lại.
Trình Lan hoảng sợ đưa tay ôm lấy đầu.
Trình Lan ôm đâu đợi bị đánh, nhưng đợi mãi không thấy động tĩnh gì, ngẩng đầu lên thấy Tô Xán đứng trước mặt mình, nước mắt liền trào ra:
– Xin lỗi, họ không cho mình đi, mình không đi được.
Lâm Trứu Vũ mặt vô cùng đau khổ, chính hắn mới là người giữ nắm đấm của tên kia mà, Tô Xán chỉ là thằng lợi dụng ăn hôi kéo tay con gái người ta lại vậy mà lại được cám ơn, về nhà nhất định phải tập thể dục giảm cân, con mẹ nó mấy thằng mặt trắng đúng là có lợi mà.
Thì ra sau lần gặp Tô Xán và Đường Vũ, Trình Lan muốn rời KTV Đỉnh Thịnh, nhưng bước chân vào cái nghề này muốn rút ra đâu phải dễ, vả lại chủ quán thấy cô dung mạo tinh khiết, thu hút không ít khách khứa, dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ hứa hẹn, nâng cả tiền công giữ lại.
Trình Lan mới chỉ là thiếu nữ mười bảy tuổi đầu, nhất thời váng đầu, còn bị dụ ký hợp đồng, nói là làm nhân viên quan hệ xã hội, nói trắng ra vẫn là tiếp rượu mà thôi, sau mấy lần bị quấy nhiễu, Trình Lan muốn đi, nhưng phía KTV lấy hợp đồng uy hiếp, còn dọa tới tận nhà cô nói chuyện, Trình Lan không đi được, hôm nay đám khách này nghe nói là doanh nhân có tiếng ở Hạ Hải, trong đó một kẻ động chân động tay với cô, còn rất nặng, mông tím cả rồi, Trình Lan không chịu được liền chạy ra.
Vì thế có cảnh vừa rồi.
Lâm Trứu Vũ hất tay nam tử kia lại:
– Tôi không định xen vào chuyện mấy người, nhưng tôi rất ghét ai đánh con gái, ít nhất là trước mặt tôi.
Nam tử trung niên kia thấy hai bọn họ chỉ là học sinh, có điều chưa tới mức mê muội đánh ngay không thèm kiêng dè gì, hung dữ hỏi:
– Chúng mày là ai?
Quản lý Dương biết trung niên nam tử này là nhân vật không đắc tội được, KTV bọn họ mà không làm tốt quan hệ với cục công an thì hai ba ngày sẽ bị người ta tới tra đi xét lại, còn làm ăn gì được nữa, cho nên ả mới đứng gác bên ngoài, không ngờ cuối cùng vẫn xảy ra vấn đề. Vội vàng khuyên nhủ người kia, rồi dỗ dành vừa đẩy Tô Xán, Lâm Trứu Vũ vào phòng, loại thiếu niên choai choai này cực kỳ phiền phức, sĩ hão, máu nóng, thích làm anh hùng.