Không ai biết suy nghĩ trong đầu Mục Tuyền, lúc này không khí bữa ăn nhẹ nhàng hơn nhiều, ông Đường vừa phết bơ vào bánh vừa hỏi:
– Chú còn nhớ hôm ăn cơm có một người trung niên đi tới, nói với cháu chuyện đánh cược là sao?
Tô Xán kể vắn tắt lai lịch của đối phương, vì tạp chí muốn lấy được quyền quảng cáo của ông ta mà sinh chuyện đánh cược.
Ông Đường vỗ vai Tô Xán:
– Được, làm cho tốt, chú thấy có khả năng đấy.
– Cám ơn chú Đường.
Chân tướng được làm rõ, không hỏi sâu hơn, ông Đường đưa ra đánh giá chính diện, còn Mục Tuyền với tính cách và nghề nghiệp của bà sẽ không dễ dàng đưa ra ý kiến khi chỉ nghe từ một phía như vậy.
Ăn cơm xong Đường Vũ cùng cha mẹ tới chỗ ở của ông bà ngoại ở Thượng Hải, Đường Vũ vì bận đi học cho nên không tham gia cuộc du ngoạn của gia đình được, bây giờ cuối tuần phải đi thăm, hai ông bà yêu quý cô cháu gái này hơn bất kỳ con cái nào.
Đứng ở cửa nhà hàng Tô Xãn nhìn xe nhà Đường Vũ rời đi, một mình quay về trường.
Ông Đường lái xe, đi một quãng hỏi vợ điều mình kìm nén từ nãy tới giờ: .
Truyện đề cử: Chớ Gần Công Tử
– Em thấy sao, cái hạng mục thằng bé Tô Xán này đang phát triển ấy, anh không thấy em bình luận gì.
Nghe nhắc tới Tô Xán, Đường Vũ liền dựng tai lên.
– Vừa rồi em không nói vì không lạc quan.
Mục Tuyền lắc đầu:
– Cho dù nó thao tác thành công, nhưng đám doanh nhân kia vì thể diện, sao có thừa nhận thất bại của mình? Khả năng cao là Tô Xán không được lợi gì, nếu nó đủ tỉnh táo không bị thành công làm váng đầu thì sẽ không tin vào một lời đánh cược như thế. Ngoài ra chỉ dựa vào một cái ô tô để tài thì hiệu quả không lâu dài, bất kỳ chuyện gì cũng phải dựa vào nội lực thì mới được, không phải chỉ biết tạo thế. Tuy nhiên muốn lấy được hợp đồng quảng cáo thì không khó, chỉ cần lợi dụng việc này làm chút thao tác là đủ, điều này nó đáng khen.
Nghe mẹ nói Đường Vũ cũng thấy kế hoạch của Tô Xán nhiều sơ hở, sao lúc nãy mẹ mình không nói thẳng, bây giờ mới nói, mình mới nói tất nhiên sẽ nói lại cho Tô Xán, chẳng phải cũng vậy?
Ông Đường thì cười:
– Ít nhất anh có thể cho nó chút hỗ trợ, tập đoàn chúng ta có quảng cáo địa ốc, anh sẽ chia một phần đặt vào báo của nó.
– Đợi xem đã, Tô Xán rất có thiên phú, đứa bé này nhiều ý tưởng, đầu óc linh hoạt khéo léo, chịu khó nỗ lực, em chưa bao giờ phủ nhận những điểm tốt của nó, song như vậy vẫn là chưa đủ.
Mục Tuyền nói một lời hai ý, chưa đủ ở đây không chỉ nói về mặt kinh doanh. Bà biết luận tài hoa thì chồng mình cũng không thua kém gì ai, nhưng cha mẹ mình ghét nhất là tinh cách cảm tính, lần ông Đường nổi giận với lãnh đạo mà bỏ việc bị quy kết là vô trách nhiệm, trốn tránh, ích kỷ, không đáng tin cậy.
Với thế hệ các cụ đã hi sinh cả cuộc đời cho đất nước không có chút đòi hỏi nào mà nói, việc làm không chấp nhận được nhất là vô trách nhiệm. Gặp khó khăn không nghĩ cách giải quyết lại bỏ đi là là người không đáng tin cậy.
Ngay lần này chồng bà gặp nguy hiểm, Mục Tuyền gọi điện về cho mẹ, lại bị mẹ lắc đầu đánh giá, tuổi trẻ xốc nổi đã đành, tới tuổi trung niên rồi vẫn không có cái nhìn đại cục, vẫn cái kiểu được ăn cả ngã về không, nếu lần này thất bại, e chút tài sản để lại cho con gái cũng không có.
Thế nên mẹ bà vừa mới xuống sân bay đã bảo chồng bà xây cho Đường Vũ một cái nhà tử tế là vì thế, chuyến đi này không phải là đi chơi, mà là cho một số kẻ nhìn vào.
Vì vậy Mục Tuyền một tay điều hòa con gái, một tay rèn con rể có phẩm chất cần thiết, nhưng phải giữ chừng mực không muốn Đường Vũ lún quá sâu, khi Tô Xán không đủ tiêu chuẩn, bà vẫn sẽ loại bỏ.
Việc Tô Xán thành công hay thất bại nhất thời không phải là điều quan trọng, vì với nguồn lực hai nhà Mục Đường, sau này Tô Xán có thể làm lại với nền tảng còn tốt hơn rất nhiều, quan trọng là biểu hiện của y ra sao, nên Mục Tuyền không muốn chồng mình giúp Tô Xán quá sớm.
Nguồn lực của cha mẹ bà có hạn, dù sao đã về hưu, ân tình cũ dùng một phần là mất đi một phần, trong gia tộc không phải là ai cũng đồng ý để Đường Vũ làm người kế thừa, có người không chấp nhận, quan hệ trong gia tộc là thế, luôn là cạnh tranh và lợi dụng song hành, nếu Đường Vũ chọn bạn trai cũng làm cha mẹ bà thất vọng như năm xưa, vì lợi ích gia tộc, cha mẹ bà phải cân nhắc lại.
Chồng bà không hiểu, đến con gái cũng không hiểu, vừa chịu áp lực từ cha mẹ từ gia tộc, lại bị chồng con hiểu lầm, nhưng Mục Tuyền kiêu ngạo không chia sẻ tâm sự với ai, âm thầm một mình thao túng tất cả, vì Mục Tuyền tự tin mình có thể xử lý ổn thỏa.
Nhìn sắc mặt của vợ, ông Đường không nói thêm gì nữa, tiếp tục lái xe, qua con đường, địa thế cao dần lên, xuất hiện biệt thự tường trắng ngói đỏ, khung cảnh u tĩnh, chuyển chủ đề:
– Chiêm Hóa muốn tổ chức một cuộc bán đấu giá.
– Ồ, thế à?
Mục Tuyền có hứng thú hẳn lên:
– Lần này hắn muốn làm gì, một cuộc bán đấu giá từ thiện? Cải thiện chút hình tượng tránh bị gọi là nhà tư bản lột da à?
…..
Tòa nhà tập đoàn đầu tư An Lập Tín, trên chiếc ghế lớn xoay về phía cửa sổ có tầm nhìn rộng lớn, một trung niên nam tử tóc húi cua, nhọn hoắt như mũi châm, gương mặt vuông vức đầy mị lực nam tính, đang ngồi mân mê hộp xì gà, trước mắt ông ta là khu nhà cao tầng quật khởi hình thành vầng trăng cong bao vây trung tâm thành phố.
Tập đoàn An Lập Tín là công ty đầu tư nổi danh Kinh Thượng, vì ông chủ của nó là phú hào thuộc top 20 trên bảng Forbes Trung Quốc, cao thủ thao tác vốn của Trung Quốc, là Chiêm Hóa trong Nam Chiêm Bắc Liễu, trong vòng tròn này ông ta chính là minh tinh.
Bất kỳ một động thái nào của An Lập Tín cũng có thể tác động tới TTCK và nhà đầu tư, từ đó sinh ra hàng loạt biến hóa, có người thu lợi lớn, người trắng tay, làm thị trường cạnh tranh tàn khốc này thẫm đẫm mùi tanh của máu.
Cho nên người ta đánh giá Chiếm Hóa tốt xấu lẫn lộn, thời trẻ có người nói ông ta thông qua kênh của khách hàng đặc thù cho vay nặng lãi, từng bức tử người ta. Thậm chí còn có tin đồn lưu truyền trong phạm vi riêng tư hơn, nói ông ta từng lái xe việt da vượt qua đất Tạng, tới tận vùng sơn cùng thủy tận bắt con nợ bỏ trốn. Người trước kia đi xe đắt tiền, ra vào hội sở cao cấp thì bây giờ ở trong lều rách nát, bán mấy đồ kỷ niệm ở chợ Lhasa, còn cô nữ sinh đại học xinh đẹp bỏ trốn cùng bây giờ bì gió cát biến thành bà già da sạm tóc rối.
Vậy mà Chiêm Hóa không tha cho người đó, đưa tới Shigatse, cho một cái lỗ ở sau gáy.
Không ai dám quịt tiền hay có ý định trốn nợ của ông ta.
Hai mươi năm quá khứ của Chiêm Hóa là một câu đố, là một người hào sảng phóng khoáng, cũng là nhân vật cực kỳ nguy hiểm, ông ta luôn mang một mùi vị thần bí, mùi vị đó có lẽ có chút máu tanh.
Tư bản từ khi sinh ra đã mang theo dòng máu tội ác.
Chiêm Hóa mỗi khi nhắc tới câu này đều cười lạnh lùng, trong văn phòng làm việc của ông ta có một bức ( Vương tử Tát Đóa Bắc Chu xả thân nuôi hổ) mô phỏng phong cách Đôn Hoàng, dài một mét rưỡi, đặt trên bức tường chính diện văn phòng, bức tranh cho người ta cảm giác hùng hồn mà tàn khốc, làm văn phòng khí thế mười phần.
Bản thân Chiêm Hóa không phải là nhà sưu tập, năm ngoái ông ta nhìn thấy bức tranh này ở triển lãm tranh, thấy nó hợp với khẩu vị của mình vì thế bỏ ra 6.8 triệu mua về, bức tranh tàn khốc lại thể hiện được tinh túy của Phật, ông ta thích tác phẩm này.
Huống hồ trong giới quốc họa cũng có "Nam Trương Bắc Bạc", bức tranh của Trương Đại Thiên hợp với thanh danh của ông ta, rất là có duyên.