Ba người Vương Uy Uy và Tô Xán tản bộ ở tiểu khu ngoài ngoài hoa viên Dung Thành, cảm giác giống thời cao trung rãnh rỗi không việc gì làm, cuộc sống là thế phút giây kích tình tuy có thể khiến người khác nhớ mãi tới mình, nhưng những giây phút bình đạm mới làm đa phần người ta lưu luyến.
– Hôm nay cám ơn mọi người.
Tô Xán nói:
– Cậu nói cái gì?
Vương Uy Uy hiển nhiên bất mãn vì câu nói này của Tô Xán.
– Phép lịch sự phải thế, con người sống phải hướng tới văn minh mà, tôi biết các cậu không cần, nhưng tôi vẫn phải nói.
Lâm Trứu Vũ cười khoái trá:
– Người ta hay nói tôi âm hiểm, thật oan, so với cậu tôi còn thành thật chán, không biết tên Đào Chử Hồng lúc này thế nào, hắn chạy nhanh quá không được nhìn cái vẻ mặt đó, tiếc… Có điều hôm nay công lao lớn nhất thuộc về em gái tôi.
Tô Xán nhìn Lâm Lạc Nhiên, tới lúc cô nàng không chịu được nữa lớn tiếng nói:
– Đừng hiểu lầm, tôi chỉ cảm thấy tên Đào Chử Hồng rất phiền mà thôi, không phải là vì cậu đâu.
Tô Xán "ồ" một tiếng, gật gù quay đầu đi.
Cái bộ dạng dưng dưng hời hợt đó của Tô Xán làm Lâm Lạc Nhiên hận ngứa răng ngứa lợi.
Vương Uy Uy lại hỏi:
– Mà cậu làm xe của Đào Chử Hồng đỗ chỗ đấy lúc nào vậy?
– Không phải tôi kiếm cớ đi nhà vệ sinh à, khi đó hắn vừa mới xuống xe đưa chìa khóa cho người phục vụ.
Lâm Lạc Nhiên hơi khó chịu, khi đó cô cố tình không mua quà cho Tô Xán, thấy y kiếm cớ bỏ đi, còn tưởng rằng Tô Xán giận mình, ai ngờ lại chạy đi đặt bẫy Đào Chử Hồng, căn bản không thèm để ý mình "đãi ngộ đặc thù". Còn nói bản thân "là người ngoài", làm tim mình đau nhói.
Giờ đến lượt Lâm Lạc Nhiên nhìn Tô Xán với ánh mắt u oán, giống như oán phụ trong cung cấm, khiến Tô Xán liên tục phải nhắc nhỏ bản thân trấn tĩnh, không thể để con yêu tinh này làm dao động được nữa.
– Nhưng làm sao cậu đảm bảo được mình sẽ thắng? Nếu cậu thua, dù uống hết hai chai bia một lúc rồi, còn phải ném két bia xuống.
Bọn họ đã đi tới cổng chính của hoa viên Dung Thành, xung quanh là cây nhiệt đới, làm mùa đông có thêm ít không khí ấm áp.
– Không đảm bảo được, tôi chỉ cần đảm bảo mục tiêu đập xe của hắn là đủ rồi.
Tô Xán quay đầu né tránh ánh mắt Lâm Lạc Nhiên:
– Mọi người không nhìn thấy cái mặt của hắn lúc đập xe cậu tôi, nếu không sẽ biết tôi có đầy đủ lý do đập xe của hắn.
– Hôm nay cậu thì ngon rồi, nhưng làm hại em gái tôi, không biết bao nhiêu người bị cú đấm của nó sợ vỡ mật. Lạc Nhiên, hình tượng thục nữ em vất vả gây dựng bao năm e rằng không giữ được nữa.
Lâm Trứu Vũ đưa tay ra làm động tác uốn lượt theo đường con của Lâm Lạc Nhiên:
– Chậc chậc, tiếc thế, người ngon thế này nhưng mà sợ không gả được đi mất rồi.
Nói xong cũng ý thức được hậu quả chạy biến mất, Lâm Lạc Nhiên nghiến răng đuổi theo:
– Lâm Trứu Vũ, mau trả quần áo em mua lại đây.
Nhìn hai anh em họ Lâm đùa giỡn đuổi nhau quanh mấy cái cây, Tô Xán và Vương Uy Uy bật cười ngồi xuống ghế dài.
Vương Uy Uy hơi trầm ngâm một chút nói:
– Cậu làm thế không phải hoàn toàn là vì chủ nhiệm Tằng đúng không?
Muốn thành bạn bè chí thân, yếu tố đầu tiên là phải thẳng thắn, Vương Uy Uy nhìn ra chuyện này không làm Tô Xán quá ngạc nhiên, vì hắn không chỉ là thanh mai trúc mã với Lâm Lạc Nhiên, còn có tình cảm vượt trên tình bạn, Tô Xán nhìn ra được tình cảm của hắn thì chiều ngược lại là bình thường, gật đầu:
– Ừ.
Không giải thích nhiều.
Vương Uy Uy ngẩng đầu nhìn Lâm Lạc Nhiên một lúc, chuyện này thực sự không trách ai được, như hắn thích Diệp Huy Thường vẫn còn vương vấn Lâm Lạc Nhiên đấy thôi, tuy Tô Xán may mắn hơn hắn một chút nhưng với tính cách của y, e là chịu tội nhiều hơn hưởng thụ.
Cả hai im lặng một lúc rồi nói sang chuyện khác:
– Đào Chử Hồng mất mặt lớn như vậy, chỉ sợ không bỏ qua.
– Không phải có cậu rồi sao, hôm nay không có cậu đi cùng tôi dại gì làm thế.
Tô Xán mặt dầy nói:
Vương Uy Uy muốn tóm cổ áo Tô Xán chửi cho y thối mặt, cố lắm mới nhịn được:
– Việc quái gì cậu gây chuyện tôi phải chùi đít cho cậu.
Chỉ về phía biệt thự:
– Cha tôi hôm nay không về thì mai thế nào cũng sẽ về, cậu đi mà nói với cha tôi.
Tô Xán cũng biết Vương Uy Uy quanh quẩn mãi ở bên ngoài không về, chẳng phải là quyến luyến không nỡ rời xa mình, mà là sợ hắc diện thần Vương Bạc đang ở trong nhà, đợi đại giá một đám hoàn khố đi gây chuyện trở về tính xổ thôi.
– Hì hì, chẳng phải lúc nãy tôi cám ơn cậu, cậu rất là phong độ sao, lấy ra nửa phong độ lúc nãy là đủ rồi, chuyện nhỏ mà. Uy Uy, nửa năm ở Trung Thanh Viên của cậu chẳng không uổng phí đâu nhỉ?
– Nếu vì vụ này mà tôi bị cha tôi phạt, tôi sẽ tính cả lên đầu cậu.
Chơi phải bạn xấu thì còn biết làm sao, phải chơi xấu lại chứ sao, Vương Uy Uy nhe hàm răng trắng ởn ra:
– Đừng ép tôi kiên quyết đứng bên phía Lạc Nhiên.
– Tôi hận cậu.
Tô Xán nghiến răng nói, thấy anh em họ Lâm chơi đùa chán quay lại, vội ngậm miệng.
Vương Uy Uy đắc ý cực kỳ liếc Tô Xán một cái, vươn vai đứng dậy, choàng cổ Lâm Trứu Vũ:
– Mệt quá, chúng ta về thôi.
Bỏ Tô Xán và Lâm Lạc Nhiên ở đằng sau.
Lâm Lạc Nhiên vừa mới chạy một hồi, hơi thở gấp gáp, ngực nhấp nhô lên xuống, Tô Xán nuốt nước bọt, không trách y được, ai bảo chỗ đó quá bắt mắt, no căng tròn trịa, ở mặt này ăn đứt Đương Vũ rồi, nhưng nếu so với Vương Thanh, Mục Tuyền thì vẫn là trẻ con thôi, nhưng mà bằng cỡ chị mình, nghĩ thế Tô Xán cảm thấy mình thật quá tội lỗi, đáng bị đầy xuống mười tám tầng địa ngục. Chưa kịp che dấu hành vi không nên có của mình thì Lâm Lạc Nhiên nhạy bén bắt được ánh mắt của y, Tô Xán chỉ muốn vẫy một cái taxi chạy cho nhanh.
– Đẹp không?
Quả nhiên Tô Xán thấy Lâm Lạc Nhiên nheo mắt lại, nhìn mình cười.
Con yêu tinh này tức giận vẻ mặt hoàn toàn khác nội tâm, không thể biết được ẩn dưới nụ cười quyến rũ mê hồn kia đang tính toán trò gì khiến người ta không tiếp thu nổi.
– Ngực tôi to hơn hay ngực Đường Vũ to hơn? À phải, hình như của Lưu Hiểu Tĩnh không phải nhỏ.
Nếu đổi lại là người khác, tình cảnh khác, câu này đủ khiến máu nam nhân sôi sùng sục, nhưng Tô Xán không dám tiếp thụ, quay người ra đường vẫy taxi:
– Mình phải về đây.
– Tô Xán, lời hứa của cậu đâu, nếu cậu không phải là nam nhân thì đi đi, tôi không ngăn cậu.
Giọng nói mang theo vẻ ngạo mạn riêng biệt của Lâm đại tiểu thư, nhưng lại có chút gấp gáp hờn giận:
Tô Xán thu bàn tay đang giơ ra lại, chiếc taxi vừa mới giảm tốc độ lại tăng tốc vọt qua, y biết Lâm Lạc Nhiên nói tới món quà Giáng sinh, ít nhất mình nợ cô ấy một lời giải thích, hít sâu một hơi quay lại đi tới trước mặt Lâm Lạc Nhiên:
– Chuyện ngày hôm đó, là do mình và Lưu Hiểu Tĩnh có chút xung đột… Vì thế cô ta, không phải mình kiếm cớ, nhưng chuyện không phải như bạn nghĩ.
– Chuyện Lưu Hiểu Tĩnh tôi biết rồi.
Lâm Lạc Nhiên quay đầu sang bên, khóe mắt vẫn nhìn Tô Xán:
– Tôi chỉ hỏi quà của tôi đâu?
– Đánh nhau với Vệ Đinh Đinh nên làm rơi mất…
– Là cậu đánh người ta, không phải là đánh nhau.
Lâm Lạc Nhiên nói một nửa lại chuyển lời:
– Chuyện vệ Đinh Đinh cũng không cần giải thích, rốt cuộc hắn nói gì khiến cậu nổi giận.
Phản ứng của đám Vệ Đinh Đinh hôm đó quá khác thường, đám người đó rất sĩ diện, làm gì có chuyện mấy người lại để Tô Xán đánh cho như thế mà không có chút phản kháng nào, lại còn làm như thương tích nặng nề lắm. Ở trạm xá băng bó xong làm ra vẻ không coi thương tích ra gì, rộng lượng không tính toán với Tô Xán, thực sự coi cô là con ngốc sao? Vệ Đinh Đinh thông minh, tin rằng đã tìm hiểu về Tô Xán, có lẽ hắn gài bẫy cho Tô Xán nổi giận, không thể đơn giản là chỉ vì ngăn cản Tô Xán đuổi theo mình.