Khu thương mại dòng người như mắc cửi, quán Starbucks.
Nơi này tụ tập không ít giới trí thức, cùng đám học sinh tập trung từng nhóm. Ở một bàn ngoài rìa, Tô Xán thấy Lý Lam đang trầm ngâm bên cốc cà phê.
Đi nhanh tới, Tô Xán ngồi xuống đối diện với hắn, đặt mũ sang một bên:
– Anh Lý, vì sao lại có sơ hở lớn như vậy, chẳng lẽ chú Đường trước khi đầu tư vào thiếu tìm hiểu sao?
– Là thế này, tiền chủ tịch của Đông Lâm có một cô con gái học ở nước ngoài, ông ấy qua đời, cô con gái quay về tạm thời nắm giữ tập đoàn, nhưng từ nhỏ du học ở nước ngoài, xa lại chuyện trong nước. Cả xí nghiệp tan đàn xẻ nghe, nhiều hạng mục công trình không cấp được, phải ngưng trệ, công ty con ở Hong Kong cũng mắc cạn, cả chuỗi sản nghiệp bị đứt. Cô con gái vất vả tìm người quản lý tập đoàn, nhưng bị mấy tổng giám đốc cũ lưa mất khoản tiền lớn, bị đả kích nặng nề.
Lý Lam kể vắn tắt:
– Về sau thông qua thương hội giới thiệu mới tìm đến giám đốc Đường, mời đầu tư vào đảm nhiệm chức vụ tổng giám đốc, tiếp quản toàn bộ nghiệp vụ kinh doanh ở Thượng Hải. Giám đốc Đường đầu tư vào 40 triệu, làm tổng giám đốc, ký hiệp nghị phân chia 6- 4, nắm ghế lớn nhất ở Đông Lâm, nói ra chúng tôi nắm ưu thế, ai cũng biết Đông Lâm là thương hiệu lớn.
– Tập đoàn Đông Lâm có mấy hạng mục khách sạn bất động sản ở Thượng Hải, Hong Kong. Khách sạn còn đỡ, bất động sản rất phức tạp, thành công trình dang dở. Mới đầu chiến lược của giám đốc Đường là ổn định chủ nợ, đợi các hạng mục hoàn thành, giải quyết gánh nặng nợ nần từ căn bản. Không ai nghĩ phía dưới lại chôn một quả lựu đạn lớn thế này.
– Nếu thực sự là thế cũng đành đi, chúng tôi gấp không phải là khoản nợ, ai chả biết lúc này chủ nợ phải sợ con nợ, Đông Lâm sập thì sâu xé được bao nhiêu? Không ngờ đối phương lại đi tới bước này, nếu xin tòa án đóng băng tài sản, trình tự rất dễ dàng. Hoặc đối phương còn có mục đích nào đó, hoặc là đối phương không tin tưởng Đông Lâm có khả năng vực dậy, muốn thu tiền lại càng nhanh càng tốt, được đồng nào đỡ đồng đó.
Lý Lam nói liền một hơi, xem ra muốn kiếm người trút hết tâm sự:
– Hiện không có hợp đồng, ra tòa ngay cả sức đánh trả cũng chẳng có. Nên cứ phải tìm hợp đồng trước đã, dù có xới tung cả Đông Lâm cũng phải tìm thấy.
Nói tới đó xem đồng hồ:
– Được rồi, hôm nay người bên đó tới, tôi phải đi đây. Tôi nói với cậu nhiều như vậy, là để cậu tình thế rốt cuộc ở mức độ nào, còn lựa lời trấn an Đường Vũ.
– Người của công ty Triều Nhạc tới sao? Tôi có thể đi cùng xem sao không?
Lý Lam vỗ vai Tô Xán:
– Tô Xán, tôi hiểu tâm tình của cậu, nhưng đây không phải chuyện mà cậu có thể can dự vào được, cậu có phần nhiệt tình này là đáng quý rồi. Chiều cậu còn phải đi học phải không, về trường đi, hiện áp lực của giám đốc Đường rất lớn, chúng ta không nên để ông ấy lo thêm nữa.
Nhưng lúc này ai chẳng ai khuyên được Tô Xán đứng ngoài cuộc, Lý Lam đứng lên trước, sau đó bám theo, chỉ còn cách này thôi, Tô Xán biết Lý Lam trả lời mình là thông tin chung chung, không có điểm mấu chốt nào, đành phải tự tìm hiểu.
Lý Lam đi vào khách sạn đối diện quán cà phê, lựa chọn tiếp khách ở nơi này là để đối phương không tiếp xúc được toàn bộ tình huống hiện giờ của Đông Lâm.
Tô Xán đành phải đóng giả bộ dạng ngây thơ của Conan đi vào theo, Lý Lam thấy Tô Xán thì chỉ biết cười bất đắc dĩ. Cửa thang máy mở ra, thấy ông Đường và một nữ tử tuổi chừng 23 – 24, vóc dáng cao, lại đi giày cao gót, trông còn cao hơn ông Đường một chút, mặc bộ đồ đỏ chót, đeo kính râm to sụ che mất nửa khuôn mặt, đằng sau là hai trung niên nam tử tuổi trên dưới 40, mặc comple xám.
Lý Lam đi lên đón:
– Giám đốc Đường, chủ tịch Lý.
Ông Đường nhìn ngay thấy Tô Xán, lại nhìn Lý Lam, trong lòng đoán ra được bảy tám phần, cười ấm áp nói:
– Tô Xán, cháu tới hả, đã ăn cơm chưa?
Dáng vẻ vẫn như trước, không nhìn ra chút lo lắng nào.
Hay là tình hình không tới mức như mình nghĩ, Tô Xán trả lời:
– Cháu tới lúc trưa, vẫn chưa ăn cơm ạ.
Cô gái gọi là chủ tịch Lý kia nhìn Tô Xán, đoán chừng quan hệ giữa y và ông Đường, nhưng không hỏi.
– Thằng bé này, chạy khắp nơi, vậy đi ăn cùng chú thôi.
– Dạ.
Tô Xán cầu mà không được, tất nhiên đồng ý luôn.
Nói là ăn cơm, thực ra đây là cuộc gặp mặt người phía Triều Nhạc, Tô Xán vì dáng vẻ vô hại mà thuận tiện được đưa theo cùng.
Trên đường đi nhận được tin nhắn của Đường Vũ:" Mình ở dưới lầu rồi, cùng đi ăn thôi. Tới nhà ăn khu bắc đổi khẩu vị một chút.
Tô Xán rời phòng bao, đứng ở cửa gọi điện thoại lại:
– Hiện giờ mình đang ở cùng với cha bạn ở khu Trường Ninh, bạn ăn đi, không cần đợi mình.
Đầu kia im lặng, Tô Xán có thể hình dung ra cảnh Đường Vũ ôm điện thoại nhìn lên phòng mình.
– Bạn tới đó làm gì?
– Mình và anh Lý lâu rồi không gặp nhau, hôm nay tìm anh ấy trò chuyện, rồi gặp được cha bạn.
– Khi nào thì về?
– Buổi chiều, làm sao mình có thể ăn xong là chạy luôn được, cũng phải tiếp chuyện cha bạn một chút, tranh thủ lấy chút thiện cảm chứ.
Tô Xán cười hì hì:
Đường Vũ biết chuyện không phải giống bề ngoài Tô Xán nói, có điều cũng không truy hỏi y, có những điều chỉ cần hiểu trong lòng:
– Biết rồi, không được uống rượu, về sớm, trên đường chú ý an toàn.
Có một nhóm nữ sinh đi qua, giương tai lên nghe, cười trêu:
– Đường Vũ, chu đáo quá đấy.
Đường Vũ cúp điện thoại, mỉm cười với bọn họ, nhưng tay thì nắm chặt điện thoại, nhìn những cô gái cười đùa rúc rích với nhau, Đường Vũ cảm giác cuộc sống đại học bình đạm của mình đang dần trôi đi, khác với cha cô, mẹ cô đã nói cho cô nghe đại khái sự việc, làm cô biết vấn đề không bình thường, báo chí đăng tin rõ ràng có lửa mới có khói.
Cô chợt phần nào hiểu được những sinh viên vừa mới vào trường đã dốc sức học tập kiếm tìm đủ mọi cơ hội kiêm chức, một cơ hội nhỏ trong trường cũng tranh nhau, chẳng hề nể nang bạn bè, tỏ ra hết sức thực dụng.
Hoàn cảnh gia đinh đôi khi quyết định phương hướng phấn đấu của một người, khi hậu phương không ổn định, mình ở trường không thể nào yên tâm trải qua bốn năm đại học.
Đường Vũ không biết người cha luôn cười, luôn lén lút cổ vũ cô sau lưng mẹ lần này có bị gục ngã không.
Cha cô luôn nói:" Tiểu Vũ, con yên tâm học tập, thích làm gì làm cái đó. Quan điểm của cha khác với mẹ con, cha tân tiến lắm, chàng trai con nhìn trúng chỉ cần yêu thương con, nuôi sống được hai đứa là đủ, cha không yêu cầu nhiều. Thứ cơ sở vật chất khác cha hay dở gì cũng an bài cho các con một chút."
Bão táp đang dần dần kéo tới, còn cô mới chỉ là sinh viên năm đầu, nhỏ bé tới không thể tác động chút nào lên nó. Rất nhiều người, đều nhỏ bé như thế. Những sinh viên không phải lo lắng gì về cuộc sống, sau khi cảm giác mới mẻ của đại học qua đi, thấy nhàm chán dài dằng dặc. Nhưng Đường Vũ thấy nếu mình được cảm thụ sự nhàm chán đó cũng là một hạnh phúc.
Có lẽ mọi thứ sẽ sáng sủa lại chưa biết chừng, có lẽ ngày mai tới, cô vẫn cảm thấy cuộc sống đại học vẫn nhan nhã nhìn không thấy ngày tốt nghiệp. Rồi bất thình lình có khuôn mặt xuất hiện, mỉm cưới với cô mang tới cho cô cảm động nho nhỏ, hoặc làm cô đau đầu.
Cho dù mọi thứ xấu đi, cô cũng sẽ có cách ứng phó với nó, bởi vì tương lai tưởng tượng của cô và Tô Xán, gặp phải sự phản đối của gia đình, họ sẽ còn đối diện nhiều thứ khó khăn hơn thế.
Nếu mọi chuyện tới sớm hơn dự kiến, vậy hãy tới đi, có Tô Xán bên cạnh, cô không sợ.