Tuy con gái Chương Chí cao ngạo, do thời gian dài học ở ngoài nên càng có chủ kiến hơn những đứa trẻ cùng tuổi trong vùng, nhưng dẫu sao cũng chỉ là đứa bé non nớt tuổi đôi mươi, lại lớn lên trong gia đình hoàn chỉnh có bố mẹ yêu thương, chẳng có bụng dạ gì, đâu thể bì được với kiểu người có trình độ mưu lược cao thâm như Lục Hoài Thâm?
Thấy Lục Hoài Thâm vẫn bình tĩnh thong dong y như cũ, con bé bực mình ghê gớm, không hề sợ sệt ánh mắt của người kia, chỉ thẳng vào anh nói đầy căm hờn: “Sao anh nói không giữ lời?”
Lục Hoài Thâm buông xuôi bỏ mặc: “Tôi nuốt lời lúc nào, cô đưa ra ít thông tin quá, chúng tôi biết bắt tay từ đâu.”
“Anh còn muốn biết cái gì? Nếu các người đạt được những thứ muốn có rồi phủi tay đi mất thì mẹ con tôi làm thế nào?” Con gái Chương Chí học đi đôi với hành ngay được, dùng chính những gì Lục Hoài Thâm nói lúc nãy chặn lời anh.
Quả thực cô ta đã rơi vào đường cùng rồi, người trong điện thoại kia, gọi đến đe dọa bọn họ phải ngậm miệng, bác cả lại uy hiếp bọn họ phải đưa tiền, cứ thế này thì tiền bọn họ cũng hết, còn nguy hiểm tính mạng, bảo mẹ con họ phải sống thế nào đây?
Mấy kẻ đó trường kì tự do ngoài vòng pháp luật, không sợ chết cũng chẳng cần tính mạng.
Để những người bình thường như bọn họ lấy tính mạng ra đọ sức thì làm sao được?
“Xem như cũng không ngốc,” Không biết là Lục Hoài Thâm đang khen hay chê, “Mục đích của cô là, muốn chúng tối nhúng tay khiến bác cả cô không láy được một đồng nào, còn có thể bảo đảm bí mật nhà cô không bị tiết lộ, để mẹ không phải chịu uy hiếp. Nhưng vốn dĩ hai cái này đã mâu thuẫn rồi, thứ chúng thôi muốn chính là bí mật của gia đình cô.”
Cô bé bóp chặt chân quần, nhìn sang hướng khác, khẽ nói: “Chẳng liên quan gì đến bọn tôi, ông ấy chết thì cũng chết rồi, hiện tại nước ta không thịnh hành quy định tội liên đới.” Nói xong lại nhìn sang Lục Hoài Thâm: “Bố tôi thật sự đã từng làm chuyện gì đó, tôi không rõ, mẹ tôi cũng mới biết trước khi bố tôi mất hai ngày, cũng không nói với tôi. Nhưng cái người thường xuyên liên lạc với bố tôi chắc chắn sẽ biết rõ.”
“Người liên lạc với bố cô?”
“Cũng là người mấy hôm nay uy hiếp mẹ tôi, nếu nói ra những gì các người muốn biết, bọn họ sẽ trả thù!
Trong khoảnh khắc Giang Nhược cảm thấy như thể đã rẽ mây thấy trời xanh, Cao Tùy cũng từng nói, Giang Vị Minh và Giang Cận sẽ không trực tiếp liên hệ với Chương Chí, nhất định có một hoặc nhiều hơn một người trung gian làm việc thay bọn họ.
Cái người có liên hệ với Chương Chí mà con gái ông ta đã nói đến có khả năng rất lớn là người liên lạc trực tiếp với Giang Cận mà cô phải tìm.
Mục đích ban đầu khi tìm Chương Chí chính là vì thế!
Lục Hoài Thâm sừng sững không động đậy, nhìn cô gái kia, “Sao cô chắc chắn chúng tôi có thể giúp cô?”
Tuy con gái Chương Chí vẫn đang bận lòng tình hình mẹ mình đằng kia, nhưng vẫn trả lời vấn đề của Lục Hoài Thâm: “Không chắc chắn, đoán thôi. Mấy kẻ kia có thể cho bố tôi nhiều tiền thế, sử dụng đồng thời cả ân huệ lẫn uy hiếp, kiểm soát chặt chẽ bố tôi, chắc là lai lịch không nhỏ, mà bây giờ anh khiến bọn họ nôn nóng đến mức như kiến bò chảo lửa, chính là kiểu chuột thấy mèo, sắp tự làm vỡ trận tới nơi rồi, chứng tỏ chí ít anh cũng là nhân vật cùng đẳng cấp với họ.”
“Không tồi, tư duy rõ ràng.” Lục Hoài Thâm nói rồi nhìn sang Giang Nhược, “Em xem thế nào?”
Thấy Lục Hoài Thâm cứ kề cà không đưa ra lời nào, dưới tình thế cấp bách nói: “Anh cũng lề mề thật đấy, có tí việc còn phải hỏi người phụ nữ này, không có chủ kiến à?”
Trong lòng Giang Nhược vô cùng ngạc nhiên, nhìn người mà lên món – câu ấy chuẩn không sai, bắt nạt kẻ yếu, ôm chân kẻ quyền lực, người sáng suốt vừa nhìn đã biết giữa hai bọn họ ai có bản lĩnhhơn.
Lục Hoài Thâm thoắt cười, giọng có phần lạnh lùng, “Thế nào, cô coi thường cô ấy hay là coi thường phụ nữ?”
Con gái Chương Chí nghểnh cổ nói già mồm: “Tôi không có ý này, nhưng chị ta có thể quyết định sao?”
Lục Hoài Thâm nói với cô ta: “Vậy cô thấy thế này có được không, cô ấy không đồng ý, tôi sẽ không giúp.”
“Anh……”
Giang Nhược không biết vì sao lại chọn lúc này để giữ mặt mũi cho cô, trong lòng vừa thấy kì quặc vừa cảm kích, tuy không biết là anh thật lòng hay giả dối nhưng tâm ý thì cô đã nhận rồi, bèn kéo kéo tay áo anh nói: “Anh cần gì phải so đo với một đứa bé?”
Ánh mắt Lục Hoài Thâm nhìn chằm chằm cô bé, “Dạy cô ta tôn trọng là gì, đừng có tưởng rằng tuổi nhỏ thì nói chuyện không cần chịu trách nhiệm không cần động não.”
Giang Nhược ngẫm nghĩ, anh đâu có tư cách dạy dỗ người ta?
Con gái Chương Chí cũng co được duỗi được, biết lúc này phải cầu cạnh người ta, không thể già néo đứt dây, lập tức liền nói: “Được rồi, tôi thừa nhận khi nãy quá kích động, cách nói chuyện không ổn, không tôn trọng người khác, tôi xin lỗi bạn gái anh.”
“Đây là vợ tôi.”
Giang Nhược hoàn toàn không hiểu nổi Lục Hoài Thâm nữa……
Sau khi thoáng kinh ngạc, con gái Chương Chí nói: “Tôi xin lỗi vợ anh!”
Nói rồi còn định cúi rạp người với cô, Giang Nhược vội đứng lên ngăn cản, “Không cần đâu.” Cô ta nhanh chóng bỏ qua chuyện này, hỏi Lục Hoài Thâm nên làm thế nào, bảo anh thử nghĩ cách.
……
Trong căn phòng, Chương Toàn và Vạn Thanh – vợ Chương Chí cãi nhau túi bụi.
Vạn Thanh cứ mở miệng ra là một câu du côn hai câu lưu manh, chọc Chương Toàn mấy lần ra tay với bà ta, vì hôm nay có khách đang ở đây, lưu lại dấu vết ông ta đánh người đàn bà này, để người ta phát hiện ra thì không được. Thế là ông ta cáu lên bèn đã bà ta ngã ra đất, dẫu sao rèm cửa sổ đã kéo, bên ngoài không nhìn rõ bên trong.
Mà Vạn Thanh cũng sợ người khác phát hiện chuyện xấu trong nhà, vẫn luôn đè thấp giọng, Chương Toàn càng được thể làm càn, bóp chặt cổ Vạn Thanh.
“Con đàn bà thối tha, mày có đưa tiền không? Có tin hôm nay ông đây sẽ làm mày ngay tại chỗ này không, để mọi người đều tới xem mày, một con đàn bà chồng vừa chết đã không giữ nữ tắc!”
Vì cổ Vạn Thanh bị tay người đàn ông bóp chặt, máu không lưu thông, rất nhanh mặt đã đỏ bừng, sức lực cũng dần dần trôi tuột, bỗng nghe được những lời đê tiện hạ lưu trong mồm người đàn ông, đột nhiên dồn hết sức mình, đá một phát vào bộ phận quan trọng của ông ta.
Chương Toàn bị đau, kẹp vội chân, che hai tay để bảo vệ chỗ đau.
Giờ này khắc này, dựa vào tính Vạn Thanh, việc sẽ làm không phải là trốn chạy mà nhân cơ hội đó cầm chậu cây vạn niên thanh trên tủ lùn đập vào đầu Chương Toàn, chậu cây vốn không phải bằng đất mà làm từ nhựa, gõ vào đầu vào người, sẽ không lấy mạng nhưng khiến người ta đau không thể tả.
“Cái loại thối tha không biết xấu hổ, câu này cũng dám nói ra hả? Bây giờ ngay cả mặt mũi mày cũng không cần phải không, hôm nay bà đây sẽ thay bố mẹ mày dạy mày làm người, cái loại không bằng sức vật nhà mày!
Ban đầu Chương Toàn che ở bên dưới, cố sống cố chết chịu đựng đến mấy phát, sau khi cơn đau bên dưới dần qua đi, cũng đã bị đánh đến phát hỏa, dùng sức xô Vạn Thanh ngã vào tường, mất hết cả lí trí giật tóc bà ta, ra sức đập đầu bà ta lên tường.
Đập được hai cái thì Vạn Thanh đã nói không ra lời, con gái Chương Chí gõ cửa bên ngoài, giọng nói run rẩy: “Tôi đã ghi âm rồi, ông thả mẹ tôi ra, bây giờ mở cửa ngay, nếu không tôi sẽ đem ghi âm đến đồn công an, kiện ông cố tình gây thương tích!”
Trong lòng Chương Toàn cả kinh, cuối cùng cũng khôi phục lại lí trí, đi ra kéo cánh cửa, ai biết được ngoài đó còn có hai người đang đứng bèn đơ mặt.
Lục Hoài Thâm thấy ông ta hai mắt vằn đỏ bọng mắt phù thũng, dáng vẻ hung thần tàn bạo, không khỏi cau mày.
Giang Nhược thấy mà giật mình kinh hoàng, cổ áo Chương Toàn xốc xếch, mái tóc ngắn rối bù, trên trán còn có vết máu không biết bị cái gì quẹt vào, bộ dạng nhếch nhác lại dữ tợn.
Lục Hoài Thâm nhìn vào trong thấu Vạn Thanh trượt theo vách tường ngồi xuống đất, trên trán đối phương còn đang chảy máu.
“Đe dọa phi pháp, cướp đoạt di sản, cố ý gây thương tích, trước tiên chưa bàn đến vấn đề đủ ông để ông bóc lịch mấy năm,” Lục Hoài Thâm chỉ chỉ người phụ nữ ngồi trên đấy, hỏi Chương Toàn, “Nếu bà ta kiện ông, ông có tiền hầu tòa không?”
Theo những gì con gái Chương Chí nói, Chương Toàn chỉ là một kẻ vô công rồi nghề lười làm tham ăn, trung niên li hôn, con trai bỏ học sớm đi làm xa lâu không về nhà, Chương Toàn này ngay cả tiền sinh hoạt cũng phải dựa vào em trai tiếp tế, chiếc Passat bình dân kia là thấy Chương Chí mua được xe, ông ta đỏ mắt thèm thuồng nên cương ép Chương Chí xuất tiền mua cho ông ta.
Ông ta lấy đâu tiền mà kiện cáo?
Bộ mặt thật bị lật tẩy, Chương Toàn chẳng che giấu thêm làm gì, cực kì hung hăng nói: “Nó không dám kiện tôi.”
“Sao không dám kiện ông? Cho rằng bà ta sợ ông vạch trần chuyện Chương Chí từng làm khi còn sống?”
Vạn Thanh vốn hoa mắt chóng mặt, nghe thấy câu này, giật thót người nhìn sang Lục Hoài Thâm, lại nhìn con gái mình, cổ họng lại khó chịu như bị bóp nghẹt.
Chương Toàn nhíu hàng lông mày đen rậm lộn xộn liếc qua Lục Hoài Thâm, tự hỏi thế nào mà cậu ta biết được?
Nhìn cháu gái một cái, thoáng chốc đã hiểu rõ.
Tay Chương Toàn nắm chặt thành quyền muốn vung nắm đấm vào cô cháu gái, ông ta cao to, hồi còn trẻ lại làm khuân vác trong thời gian dài, bàn tay kia cũng to dày hơn so với người thường, một nắm tay còn to hơn nửa khuôn mặt con gái Chương Chí.
Khi ông ta nhấc tay lên, con gái Chương Chí vọt một cái núp sau lưng Lục Hoài Thâm.
Lục Hoài Thâm nói: “Chương Chí chết thì đã chết rồi, hai mẹ con họ không phải gánh vác bất kì trách nhiệm nào về việc ông ta đã làm, trước khi ông ta chết, bọn họ không biết tí gì, ông tố giác cũng vô dụng. Tuy ông là anh em ruột của Chương Chí nhưng ông ta không lập di chúc, việc thừa kế di sản phải theo hàng, vợ con ông ta còn đó, ông không có tư cách.”
Chương Toàn nghiến chặt răng, nhìn người này lại nhìn người kia, hô hấp dồn dập, sức lực cả người tập trung vào tay, vung tay đấm vào mặt Lục Hoài Thâm, còn chưa chạm đến anh tí nào đã bị anh đạp một phát vào phòng.
Chương Toàn nặng nề đập xuống đất, ngã chống bốn vó, Lục Hoài Thâm nhấc chân vào phòng, Giang Nhược và con gái Chương Chí vội theo sau.
Con gái Chương Chí trở tay đóng cửa lại, chuyện xấu trong nhà không muốn rêu rao ra ngoài.
Lục Hoài Thâm vặn vặn cổ tay, rũ mắt nhìn người trên đất, “Mãng phu vô dụng.”
(mãng phu: người đàn ông hữu dũng vô mưu, đầu óc ngu si tứ chi phát triển)
Vạn Thanh được con gái đỡ dậy, một lần nữa quan sát Lục Hoài Thâm và Giang Chu Mạn, bỗng chẳng thể phân rõ đối phương là bạn hay là địch.
“Tể Tể…”
Con gái bà ta thẳng thắn: “Là con tìm bọn họ đến, con đã trao đổi với bọn họ, bọn họ sẽ giúp đỡ, mẹ chỉ cần nói cho bọn họ người uy hiếp bố mẹ là ai.”
Vạn Thanh hốt hoảng lắc đầu, “Không được! Mấy người đó chẳng khác gì xã hội đen, làm trái ý họ, xảy ra chuyện thì sao?”
“Nói chuyện với người tư tưởng hạn chế như mẹ rõ mệt, sao mẹ không nghĩ lại cẩn thận xem, nếu sự xuất hiện bọn họ đã làm người kia căng thẳng như thế,” con gái Chương Chí chỉ về phía
Lục Hoài Thâm và Giang Nhược, “bọn họ đương nhiên có cách đối phó với ông ta, lẽ nào mẹ muốn cả đời này cứ lo sợ hãi hùng thế này à, suy cho cùng chuyện này phải được giải quyết, bố đã mất rồi, cho dù từng làm ra chuyện gì không có tính người đi nữa, chúng ta cũng không cần phải gánh trách nhiệm hình sự.”
Đôi mắt Vạn Thanh ngỡ ngàng, nghe vậy bắt đầu dao động, nhưng vẫn nói: “Không được đâu…”
Con gái bà ta quở trách: “Nhu nhược! Mẹ muốn cả đời sống trong cảnh bị người ta đe dọa hả? Con không muốn! Con mới hai mươi tuổi, cuộc đời con còn dài thế,” cô ta nắm chặt tay mẹ mình, khẩn thiết nhìn bà ấy: “Chẳng lẽ mẹ nhẫn tâm thấy cuộc sống của con từ nay về sau cũng như bước trên băng mỏng, luôn lo lắng khi nào thì sẽ bị người ta trừ khử? Chúng ta không thể trốn tránh vấn đề, phải nghĩ cách giải quyết vấn đề mới được mẹ ơi.”
Hà Nội, ngày 9/11/2021
Yêu thương (^_^)
Trans: Phương Nhược Vũ