Mục lục
Không Hề Đáng Yêu - Tây Phong Chước Chước
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cái tốt của biệt thực độc lập chính là gần như không chịu bất kì ồn ào nào làm phiền, trong đêm chỉ nghe thấy tiếng côn trùng tiếng ếch kêu truyền đến gần gần xa xa, càng khiến bốn bề thêm phần tĩnh mịch.

Thế nhưng lúc này đây Giang Nhược không có thời gian cảm nhận sự tĩnh lặng đêm hè.

Cô chỉ cảm thấy trong lòng có ngọn lửa đang thiêu đốt, cháy bỏng khắp người, bá chiếm mọi giác quan, trong đầu nổ đùng đùng những tia lửa, khiến cô không thể an lòng giây phút này.

Mà Lục Hoài Thâm lại thay đổi trở nên thong dong tự tại, đây là điều trước giờ chưa từng có.

Lúc hôn nhau cực kì nhẫn nại chơi trò mèo vờn chuột với cô, anh đã quá hiểu Giang Nhược, một tay cởi bỏ dây váy cô, giữ chặt bờ vai tròn mảnh mai ép lên tường, tay kia kéo khóa váy sau lưng.

Giang Nhược nào phải đối thủ của anh, bị anh đè lên vai, mềm nhũn rã rời túm lấy vạt áo anh, một cánh tay mảnh dẻ khác dùng sức vòng ra sau gáy anh, ấn anh xuống, tự nâng mình lên.

Nhưng Lục Hoài Thâm lại tách khỏi môi cô, lướt qua sau tai cô, thẳng đến cổ và xương quai xanh, sau cùng lại quay về đôi môi ấy, hơi nếm thử một chút lại rời đi.

Bụng ngón tay anh mô tả hình dáng xương hồ điệp sau lưng cô, lại thuận theo cột sống hướng xuống, chẳng vào chỗ sâu hơn, hết sức hứng thú quan sát cô khó kìm lòng híp nửa mắt, hơi hé cánh môi đỏ thắm căng mọng phát ra tiếng rên khe khẽ.

Lục Hoài Thâm nhìn mà cổ họng thắt lại, cơ thể không kìm được mà thấy đau, nhưng anh càng muốn nhìn nhiều hơn dáng vẻ Giang Nhược trầm mê không thể tự chủ.

Anh cười tủm tỉm ngắm đôi mắt mê ly của cô, lồng ngực nhè nhẹ rung rung.

Bỗng Giang Nhược mở mắt, thấy đôi mắt cười đen láy của Lục Hoài Thâm, cuối cùng cũng phát giác là anh cố ý.

Cô mặc váy hở vai, vốn dĩ hai sợi dây váy được thiết kế bèo nhún vừa khéo nghiêng nghiêng vắt trên bả vai, giờ phút ấy một bên dây treo lủng lẳng trên cánh tay, khóa kéo phía sau đã mở hết.

Giang Nhược thở hổn hển lườm anh, nhìn anh ngoài vạt áo bị mình xiết thành nếp nhăn, thì vẫn là bộ dạng áo quần bảnh bao, cô lập tức mím môi nói giận dỗi: “Không làm nữa.”

Nói xong kéo dây váy lên, lại vòng tay ra sau lưng kéo khóa.

Lục Hoài Thâm nắm chặt cổ tay cô, vòng tay qua eo ôm ghì lấy cô, nói giọng khàn đặc: “Không được.”

Giang Nhược vùng vẫy mấy lần, quay mặt sang bên: “Em hết cảm giác rồi.”

“Cảm giác của anh vừa đúng lúc.” Lục Hoài Thâm dồn ép cô, hơi thở nóng bỏng phả lên bờ môi, cùng cô ấy mũi kề sát mũi, ngay tức thì Giang Nhược liền nhũn hết nấc.

Giang Nhược giơ tay phục thù vòng ra sau lưng anh, bóp cái mông cơ bắp săn chắc kia, bóp xong còn vỗ đánh đét một cái.

Hơi thở Lục Hoài Thâm thít lại, sức nhẫn nại sụp đổ trong khoảnh khắc, đưa tay cởi váy cô ấy, phần nhiều là có ý làm ngay tại chỗ.

Giang Nhược nói rì rầm: “Đi về phòng.”

Lục Hoài Thâm ôm cô vào lòng, váy xuôi theo đường cong cơ thể tuột xuống đất, lúc được anh bế lên mặt đối mặt, Giang Nhược cũng đá văng giày.

Đến phòng ngủ, Lục Hoài Thâm ném cô lên giường, phủ ập xuống.

Giang Nhược được anh dẫn dắt cởi áo anh, rồi lại tháo dây thắt lưng.

Tim cô đập dồn dập, thỏa thích kêu lên ôm chặt đôi vai rộng của anh, gập gối sát vào hông anh, chưa bao giờ có lần nào như lần này, vứt hết mọi trở ngại tâm lí, cơ thể và trái tim hòa vào nhau.

……

Sau khi vận động vã mồ hôi cơ thể ướt dính, nhưng Giang Nhược không muốn động đậy tí nào, quấn chăn hơi hé mắt thả lỏng toàn thân.

Lục Hoài Thâm dựa vào đầu giường hút thuốc, Giang Nhược bỗng dưng bị sặc một cái.

Tuy Giang Nhược không thể lí giải cách nói 'việc xong một điếu thuốc, khoái hoạt tựa thần tiên', nhưng cảm giác hư không và lơ mơ thình lình nảy ra là có thật.

Lục Hoài Thâm vươn tay dập thuốc, lại khua tản khói đi, giơ tay ôm người vào lòng.

Giang Nhược mềm nhũn, mặc cho anh hí hoáy.

Giang Nhược nhìn về phía áo sơ mi quần tây vứt lung tung trên sàn, đột nhiên nhớ ra, váy của cô vẫn ở dưới tầng!

Lỡ mà sáng mai thím Ngô đến, để người ta thấy thì xấu hổ biết chừng nào.

Cô ấy tức khắc đẩy Lục Hoài Thâm ra, anh kéo cô ấy một cái: “Đi làm gì đấy?”

“Quần áo của em còn ở dưới tầng.” Giang Nhược nhặt áo sơ mi của anh mặc làm váy, cúc cũng không cài, khép vạt trước vào nhau, ôm chặt tay rồi xuống tầng, xếp gọn giày, nhặt váy của mình rồi mới lại lên tầng.

Dù sao cũng ra khỏi giường, người nhớp nháp cô cũng không ngủ được, nên đi tắm cái đã, nửa chừng Lục Hoài Thâm cũng đi vào, không mặc gì.

Giang Nhược xoay lưng về phía anh: “Anh không thể đợi em tắm xong à?”

Lục Hoài Thâm nhân lúc cô ấy đang xoa bọt, chen cô ấy ra đứng cùng dưới vòi sen, thấy bộ dạng trốn trốn né né kia thì buồn cười: “Em ngại cái gì?”

“Là em dè dặt.” Giang Nhược nói rồi, dường như để chứng minh mình không xấu hổ, rất hiếu thắng quay người lại, đối mặt với anh.

“Ban nãy sao không thấy em dè dặt?” Lục Hoài Thâm nhìn cô ấy một lượt từ trên xuống dưới, vuốt ve eo cô, bọt sữa tắm dính đầy tay anh, trơn mịn vô cùng.

Liền đó còn học theo động tác của cô ấy lúc ở dưới tầng, bàn tay to vỗ lên đúng chỗ ấy trên người cô, lên giọng véo von: ” Em thì giỏi rồi, em nói xem có phải không?”

Giang Nhược ngượng kinh khủng, nửa giận nửa hờn nguýt anh ấy, thấy mắt anh híp lại thành một đường nửa cười nửa không nhìn mình, ánh mắt dần dần sâu hút, Giang Nhược vội vã tắm rửa sạch sẽ, quấn khăn tắm rồi đi ra.

Giang Nhược đổi bộ chăn ga giường sạch, sau khi thu dọn và phân loại quần áo đồ dùng vào giỏ quần áo bẩn, mới khoan khoái nằm lên giường.

Lục Hoài Thâm áp sát phía sau, cánh tay gác lên eo cô, khóa chặt cô trong vòng ôm.

Giang Nhược ngẩn ngơ vô cớ giây lát, co rụt vai, sau đó đặt tay lên tay anh như không có chuyện gì, đầu ngón tay vuốt ve tới lui một đường mạch máu trên cánh tay anh.

Theo đó cơn buồn ngủ của cô càng ngày càng sâu, động tác tay cũng dừng lại, ngón tay mềm mại đặt trên cẳng tay anh, hơi thở bình ổn đều đều.

Lúc Giang Nhược ngủ mơ mơ màng màng, tiếng Lục Hoài Thâm đánh thức cô: “Sau này đều ở đây được không?”

Giang Nhược mở mắt mê mang, đại não đã chìm vào trạng thái ngủ say phản ứng chậm nửa nhịp, tốn mấy giây mới tỉnh táo lại, “Trình Khiếu phải đi học, mẹ em không thể không có ai chăm sóc.”

“Em không thể sống cùng họ cả đời, tìm quản gia đáng tin là xong.”

“Mẹ em không thích trong nhà có người lạ, cái dì em thuê về, đều là nấu cơm tối quét dọn xong thì đi.” Giang Nhược mang giọng mũi.

Muốn cô ngay lập tức thay đổi trạng thái trước kia, thật sự hơi khó xử, tiến triển nhanh quá, có phần không chân thực, cô nhất thời khó thích ứng.

Nhưng đã nói muốn thử một lần, cũng bao gồm thử cả cách thức sinh hoạt như vợ chồng, vừa mới nói thử dứt lời, nhưng trên thực tế ngay cả việc chuẩn bị gia nhập vào cuộc sống của anh ấy, cũng như đón nhận anh ấy gia nhập cuộc sống của mình còn chẳng có, vậy thì có khác gì trước kia?

Nhưng Giang Nhược không biết phải nói chuyện này thế nào với Kiều Huệ và Trình Khiếu, sợ bọn họ không thể hiểu cho.

Cũng sợ ngộ nhỡ thử nghiệm thất bại, kết quả là cô và Lục Hoài Thâm vẫn chẳng cách nào làm tốt bước cuối cùng, đến lúc đó lại phải giải thích.

Chẳng có ai khi đi bước đầu tiên mà có thể chắc chắn kết quả có viên mãn hay không.

Lục Hoài Thâm chẳng tiếp lời.

Giang Nhược cũng hiểu, hai người khác nhau cũng sẽ có sự khác biệt trong cách giải quyết sự việc, phải có một người thỏa hiệp.

Cô ngẫm nghĩ rồi nói: “Tạm thời vẫn giống như trước kia, nhà em với bên này đều về cả. Đồ của em vẫn ở nhà bên kia, chuyển sang hết một lần, có thể mẹ em sẽ nghĩ nhiều.”

Lục Hoài Thâm nói có phần không vui: “Hai bốn sáu chỗ mẹ em, ba năm bảy chỗ anh hả? Em cũng thật là mưa móc chia đều.”

Giọng điệu anh ấy vốn không có ý giễu cợt, Giang Nhược xoay người muốn nói lí lẽ với anh ấy, đang quay sang, thì bị một bàn tay anh che mặt, một lần nữa lật người cô lại, “Ngủ.”

Giang Nhược không lên tiếng nữa, lòng nghĩ đây là anh đã đồng ý rồi.

Được một lúc lại nghe thấy anh ấy nói: “Nếu đã không muốn chuyển hết một lần, vậy thì chuyển dần dần.”

Giang Nhược: “…”

Đồ của Giang Nhược ở chỗ Lục Hoài Thâm ít vẻn vẹn, quần áo đồ dùng tắm rửa mấy bộ, vật tùy thân vài cái, luôn khiến người ta cảm thấy như là bất kì lúc nào cô ấy cũng có thể khăn gói đi mất.

Hôm sau là cuối tuần, hai người đều dậy muộn một tí.

Giang Nhược bị tiếng rung điện thoại Lục Hoài Thâm đánh thức, sau lưng có động tĩnh sột soạt, Lục Hoài Thâm buông cô ra nghe điện thoại.

Bùi Thiệu: “Lục tổng?”

“Ừ, nói đi.” Lục Hoài Thâm nhắm mắt day day ấn đường.

Giang Nhược lật người trong chăn, vươn eo mỏi nhừ, Lục Hoài Thâm nhìn cô một cái, nói với bên kia: “Đợi tí.”

Sau đó đứng dậy, khoác áo ngủ đi sang phòng đọc sách.

Giang Nhược nhìn anh vòng qua đuôi giường, lại kéo cửa ra ngoài, khi sắp đi ra, anh quay đầu dùng ngón tay ra dấu với cô ấy, bảo cô ngủ thêm lúc nữa.

Tối qua Giang Nhược ngủ rất sâu giấc, lúc này tỉnh dậy thì không ngủ được nữa, dứt khoát đứng lên đi tắm.

Mà đồ của cô đều ở phòng cách vách, cô đến phòng cho khách sửa soạn xong xuôi đi ra, Lục Hoài Thâm nhìn cô ấy thần sắc khoan khoái một hồi lâu, kế đó bảo một câu: “Dọn đồ về phòng ngủ đi.”

Giang Nhược cũng chẳng õng ẹo, đồ của cô rất ít, tìm một góc trong gian thay đồ để treo quần áo, bệ rửa mặt cũng dành một nửa chỗ cho mình, cuối cùng thoạt nhìn, đồ đạc của cô ấy khắp cả căn phòng ngủ vẫn có cảm giác tồn tại rất yếu.

Lục Hoài Thâm có việc phải ra ngoài, tiện thể đưa theo Giang Nhược đi luôn, để cô về nhà thu dọn ít đồ qua.

Đến dưới nhà cô ấy, Lục Hoài Thâm nói: “Mang nhiều đồ một tí.”

Giang Nhược đang phiền lòng ngộ nhỡ bị người nhà nhìn ra manh mối, đến lúc ấy phải nói thế nào, trả lời anh kiểu giấu đầu hở đuôi: “Đủ dùng thôi.”

Lục Hoài Thâm cười khẩy một tiếng: “Đủ dùng? Em đến chỗ anh du lịch à?”

Giang Nhược nhìn anh không nói.

Lục Hoài Thâm nói: “Nếu không thì anh đi lên chào hỏi?”

Anh làm tư thế muốn mở cửa xe, Giang Nhược vội lôi chắc anh ấy: “Không cần đâu, em đi đây, anh đi đường cẩn thận.”

Giang Nhược tháo dây an toàn định xuống xe, Lục Hoài Thâm kéo người lại, hôn sâu một cái mới buông ra, khàn cả giọng hỏi cô ấy: “Tối anh qua đón em nhé?”

Ánh mắt kia, ý tứ ám thị rất rõ ràng.

Giang Nhược phát hiện bây giờ Lục Hoài Thâm ở cùng cô ấy, mọi nơi mọi lúc đều muốn làm chuyện đó.

“Anh không thể nghĩ đến việc chính đáng được à?”

Vẻ mặt Lục Hoài Thâm như kiểu lẽ đương nhiên: “Sao đây lại không phải là việc chính đáng?”

“Việc này chính đáng chỗ nào? Anh không đứng đắn!”

“Chỉ có em đứng đắn, nhở? Để anh xem xem đứng đắn thật hay đứng đắn giả nào.” Lục Hoài Thâm có ý làm càn, xoa một cái trước ngực cô ấy, cái vẻ cà lơ phất phơ lại bất cần.

Chỗ đêm qua bị anh phát rồ lên cắn vào, vuốt nhẹ là thấy đau, Giang Nhược đỏ mặt tía tai hất tay anh ra, xuống xe sập cửa rồi đi lên tầng.

Trước khi vào nhà, Giang Nhược mở camera trước của điện thoại, mím miệng vài lần với điện thoại, không có gì khác thường nữa mới tìm chìa khóa chuẩn bị mở cửa, kết quả cửa đã được mở ra từ bên trong.

Thân hình cao cao gầy gầy của Trình Khiếu chắn ngay trước cửa, dựa lên cánh cửa không cho cô ấy vào, bày ra trận thế khởi binh vấn tội: “Ban nãy ở ngoài làm gì thế? Trước khi vào nhà chị còn chụp ảnh tự sướng hả?”

(Khởi binh vấn tội: phiếm chỉ việc chất vấn đối phương)

Hà Nội, 15/4/2022

Săn sale được cái gì chưa chụy em ới???

Bác nào mới đọc thể loại này có từ gì không rõ cứ mạnh dạn thảo luận nhé. Vừa đọc truyện vừa làm phong phú vốn từ luôn:)))

Theo dõi fanpage Phương Nhược Vũ để cập nhật bản dịch sớm nhất nha các bác ơi

Yêu thương (^_^)

Trans: Phương Nhược Vũ

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK