Sau khi công chiếu phim là buổi gặp gỡ truyền thông, Giang Nhược và Vương Chiêu dự định xem xong phim sẽ đi, nhưng giữa chừng ở đây có đoạn phỏng vấn khán giả, không một ai rời chỗ ngồi, đều đang vỗ tay hoan nghênh diễn viên chính lên sân khấu.
Giờ phút này nếu Giang Nhược và Vương Chiêu đứng dậy rời đi, trông có vẻ đường đột, cũng không lịch sự, cũng đành an phận ngồi lại.
Bên kia Vương Chiêu cũng đang nói chuyện cùng Chung Thận.
Vương Chiêu vô cùng am hiểu việc hòa đồng với người khác, giao tiếp với cấp trên, vừa không vượt qua giới hạn cấp trên cấp dưới, mà vẫn có thể khuấy động bầu không khí một cách thành thạo.
Giang Nhược thì phải cứng nhắc hơn nhiều.
Một là, mọi người đều biết mối quan hệ của sếp trực tiếp của cô ấy và Chung Thận như nước với lửa, cô ấy không thể thân thiện quá mức, về mặt nguyên tắc hiềm nghi nên tránh thì phải tránh. Hai là, giao du với người khác là điểm yếu của cô ấy.
Nhưng suy cho cùng có thể vào DS là nhờ có Chung Thận giúp đỡ, tuy cô ấy tự mình đa tình suy đoán mục đích khác của Chung Thận, thế nhưng lâu như vậy vẫn yên ổn vô sự, cho nên cô ấy tự cho rằng thái độ đối đãi với Chung Thận không thể quá gượng gạo. Vì vậy lúc nói chuyện, cô ấy cũng sẽ tự cân bằng tâm thái, nói vài câu lúc thích hợp.
Hiện trường vốn không yên tĩnh, người đầu tiên được giới truyền thông tiến hành phỏng vấn cảm tưởng xem phim, từ tình tiết trong phim suy ra thuyết tình yêu, luận điệu còn đang tiến lên lớp lớp về phía thế giới quan, cũng may người này cũng có văn hóa, ngôn ngữ khôi hài dí dỏm, kéo theo bầu không khí hội trường tăng vọt. Ngay cả Giang Nhược, người chẳng mấy nghiêm túc xem phim dần cũng dà bắt đầu đi theo lối tư duy của anh ta.
Sau khi phát biểu, tiếng vỗ tay kéo dài không ngớt.
Kế tiếp MC lại tìm kiếm khán giả tiếp theo, minh tinh nổi tiếng tất nhiên là đối tượng phỏng vấn trọng điểm, góc độ tiếp cận tất nhiên không đặc sắc bằng cấp bậc văn nhân người ta, Giang Nhược cùng Vương Chiêu đã lim dim ngủ bụng đói cồn cào, trước lúc đến hai người đều chưa ăn cơm, còn chờ sau khi kết thúc mới đi kiếm đồ ăn.
Phỏng vấn tiến hành được hơn nửa, dần dần có người rời chỗ, Giang Nhược thương lượng với Vương Chiêu: “Khi nhóm người tiếp theo rời đi, bọn mình cũng đi theo nhé.”
Vương Chiêu tán đồng.
Lại nhìn Chung Thận, đã thấy nhìn đồng hồ mấy lần.
Vương Chiêu hỏi: “Chung tổng có việc gì ạ?”
Chung Thận nói: “Thật ra không có việc gì gấp, chỉ là đã tới ăn cơm, cũng chẳng có lí do gì nán lại. Các cô định đi chưa?”
“Đi bây giờ ạ.”
Chung Thận cười cười, chỉ chỉ bên phải mấy người đang đứng lên, ý đại khái là: Thời cơ tới rồi, đi cùng luôn.
Giang Nhược vội không chờ nổi khom người đứng lên, nào biết chợt nghe thấy MC làm hoạt động tương tác, nói: “Vậy thì vị tiểu thư này phát biểu một chút cái nhìn của mình được không, vừa hay micro truyền tới chỗ của cô.”
Lời còn chưa dứt, một chiếc micro được người hàng trước đưa đến trước mặt, Giang Nhược ngay tức khắc luống cuống, một vở nhầm nhỡ này khiến cô ấy trở tay không kịp, nhận xong không biết nói gì thì tốt, không nhận lại không lịch sự, hơn nữa chắc chắn sẽ mang cho người ta cảm giác xấu hổ tháo chạy trối chết.
Giang Nhược cắn răng, nhận micro.
Người đưa micro cho cô ấy lại còn là nam minh tinh đang nổi, tuổi trẻ lại không phải đi theo phong cách tiểu thịt tươi, hormone bùng nổ choáng ngợp, khá là có mị lực nam tính, còn cười với cô ấy.
Là phụ nữ có chồng như cô ấy, cũng không khống chế nổi đỏ mặt, “Cảm ơn.”
Người MC trêu chọc: “Tần tiên sinh không hổ là hormone hành tẩu nhỉ, ai cũng có thể quyến rũ. Mau ngừng tỏa ra mị lực đi nào, tên nhóc mê hoặc lòng người, chúng tôi còn muốn phỏng vấn vị tiểu thư này đấy.”
Vị tiên sinh họ Tần kia cười ngại ngùng.
Dùng hai chữ quyến rũ khiến trong lòng Giang Nhược không thoải mái mấy, với tư cách là phụ nữ, cực kì có cảm giác bị mạo phạm. Nơi công cộng, cô ấy cũng chẳng thể vứt bỏ mặt mũi, đường cong khóe miệng nhạt đi.
MC nhanh chóng kéo chủ đề về bộ phim, hỏi Giang Nhược có cảm nhận gì khi xem phim.
Giang Nhược không phải nhà phê bình điện ảnh chuyên nghiệp, trong mắt cô ấy mà nói, cốt truyện này không có gì mới, cô ấy cũng không muốn tràng giang đại hải.
Cô ấy suy nghĩ ba giấy, nói: “Tôi rất tiếc sự hi sinh của tướng quân, cô ấy rất cố chấp, nhưng chuyện tình yêu quá huyền học, số mà đã có ắt nên, số mà không có cầu xin làm gì. Tướng quân biết rõ thế tử đang lợi dụng nàng, vẫn cứ cam tâm tình nguyện trả giá, kỳ thật nàng cũng hy vọng xa vời thế tử sẽ yêu nàng, đây làn sự cưỡng cầu. Thật ra cô ấy xứng đáng được hạnh phúc hơn, nhưng nếu nàng dễ dàng từ bỏ thì tướng quân đã không phải là tướng quân rồi. Những cái khác, thì chẳng có gì để nói nữa.”
Thật sự Giang Nhược nói rất chính thức, nhưng người khác đều đang tán tụng tình cảm sâu đậm của thế tử đối đối nữ chính, chỉ có Giang Nhược để mắt tới nữ thứ.
MC nhìn về phía Đỗ Thịnh Nghi nói: “Tướng quân, cô có tán đồng suy nghĩ của vị tiểu thư này không?”
MC có ý để Đỗ Thịnh Nghi giao lưu cùng Giang Nhược, nhưng Đỗ Thịnh Nghi ở trước ống kính cao ngạo kiệm lời đã có tiếng, gật đầu nói đồng ý, “Cảm ơn Giang tiểu thư chú ý tới tướng quân.”
MC tò mò: “Ồ? Hai vị quen nhau?”
Đỗ Thịnh Nghi nói: “Đúng vậy, Giang tiểu thư là người phụ trách bên đối tác tôi mời đến.”
Theo đó ánh mắt lại dừng Giang Nhược, hơi hơi gật đầu một cái với cô ấy.
Giang Nhược cười đáp lại. Đây là lần thứ hai cô ấy nhìn thấy người thật Đỗ Thịnh Nghi, vẫn khiêm tốn ít lời như cũ, mảnh khảnh tinh xảo, vốn dĩ đứng một mình đứng ở cuối bên trái, vẫn là người khác đẩy cô ấy đến vị trí giữa, nhưng mặc dù cô ấy chỉ yên lặng đứng đó, cũng vẫn sừng sững thoát tục, khí thế không dễ xem nhẹ.
Giang Nhược nói xong, sau khi ngồi xuống cùng Vương Chiêu nhìn nhau, nhún nhún vai. Sau khi thu hút sự chú ý trong phòng chiếu, cũng không tiện đi ngay, lại ngồi thêm vài phút mới rời khỏi.
Thời điểm rời đi, tạm thời ban tổ chức vẫn đang trải thảm đỏ trên đoạn dốc thoai thoải hướng ra cổng rạp chiếu phim, kẻ đến người đi, thảm đỏ nổi lên nếp nhăn, đó là chỗ nối tiếp giữa bên trong và bên ngoài sảnh, ánh sáng không rõ mấy, Giang Nhược cũng không cúi đầu nhìn đường, giày đi là loại đế bằng mũi nhọn, mũi giày chợt vướng thảm đỏ, bỗng lảo đảo một tí.
Phía sau bỗng nhiên có một tay tay kéo cánh tay cô ấy, giúp cô ấy giữ vững người.
Giọng nam trầm trong trẻo hỏi: “Không sao chứ?”
Giang Nhược quay đầu lại, chính là cái vị nam minh tinh họ Tần vừa đẹp trai vừa có sức hút kia, đối với chuyện lúc trước bị người ta trêu, thật ra cô ấy chẳng cố tình ghim trong lòng, thản nhiên nói cảm ơn.
Chung Thận đề xuất mời hai người ăn cơm.
Giang Nhược nói cô ấy và Vương Chiêu chuẩn bị tìm chỗ ăn cơm ở ngay trung tâm thương mại, trung tâm thương mại là nơi tập trung các khu mua sắm, hai người dự định ăn xong lại đi dạo phố.
Chung Thận nói: “Nếu các cô đã có hoạt động, vậy thì thôi.”
Vương Chiêu nói: “Về sau còn có liên hoan nhân viên mà, sếp đừng lo không cơ hội đãi khách, đến lúc đó bọn em cũng sẽ không thương xót ví tiền của anh đâu.”
Chung Thận cười cười, rồi đi.
Việc nào ra việc đó, Vương Chiêu cùng Giang Nhược cũng chưa có gan để Chung Thận một mình mời cơm.
Đi được một quãng, Vương Chiêu xoay người thấy Chung Thận vào thang máy, mới dám nói: “Cô đừng có bảo, Chung tổng thật sự rảnh rỗi, cô nói xem anh ta vì cái gì nhở? Vị kia nhà cô là nhà đầu tư người còn chẳng tới kìa, anh ta là lão tổng của công ty hợp tác với nữ thứ, thế mà lại hạ mình nhận lời mời. Có khi nào chỉ là đối nghịch với Gisele? Hay Đỗ Thịnh Nghi trổ hết tài năng trong đông đảo người được chọn, tất cả đều là Chung Thận âm thầm lạm quyền? Anh ta lén lút với Đỗ Thịnh Nghi hả?!”
Giang Nhược: “Suy đoán của cô luôn mới mẻ lại thoát li thực tế.”
“Thế tôi cũng thật không đoán được cọng dây thần kinh nào của Chung Thận bị nối nhầm, nếu không phải Gisele hạ lệnh, tôi còn lười đến, lãng phí thời gian.”
Cơm nước xong, Giang Nhược cùng Vương Chiêu đi dạo phố.
Gia cảnh Vương Chiêu sung túc, nơi dạo qua cũng đều là cửa hàng nổi tiếng trong trung tâm thương mại cao cấp, gu thẩm mĩ của hai người hợp nhau, nhưng hiện tại Giang Nhược không dám tiêu tiền vung tay quá trán, cho dù bây giờ không phải lo kinh tế, nhưng vẫn có tâm lí nghĩ lại mà sợ phải phòng ngừa chu đáo.
Chỉ là gần đây cô ấy ham thích mua trang phục, chuyên chọn phong cách công sở khí thế sắc sảo, nhìn trúng một bộ sheath dress phần thân trên bằng lụa tơ tằm và phần váy trùm mông màu đen. Phần thân trên có thiết kế nếp gấp cổ chữ V xẻ sâu, ngực mở rất thấp, nhưng có một ghim cài áo đơn giản có thể thu bớt hai bên cổ vào, trông giỏi giang lại gợi cảm.
Giang Nhược cầm này bộ đi tính tiền, lúc mở ví tiền chuẩn bị quẹt thẻ, thấy một chiếc thẻ đen trong chỗ để thẻ, đó là thẻ phụ Lục Hoài Thâm đưa cho cô ấy hồi trước, nhưng trước nay cô ấy vẫn chưa dùng.
Giang Nhược ngừng một chút, nhét thẻ của mình trở lại, lấy chiếc thẻ kia ra đưa cho nhân viên thu ngân.
Mới vừa tính tiền xong đi ra cổng trung tâm thương mại, cuộc điện thoại Lục Hoài Thâm đã gọi tới.
Giang Nhược nghe máy.
Lục Hoài Thâm hỏi: “Em xem xong phim rồi?”
“Xem xong rồi.”
“Vừa mua quần áo?”
“Ừ.” Cô ấy quẹt thẻ, hẳn là có tin nhắn biến động số dư gửi đến di động của Lục Hoài Thâm.
“Ăn cơm chưa?”
Giang Nhược: “Ăn rồi.”
Bên kia chẳng có tiếng nữa, Giang Nhược cảm thấy hình như mình trả lời hời hợt quá, lại chủ động hỏi: “Anh uống rượu à?” Cô nghe giọng anh ấy hơi uể oải, mang theo chút giọng mũi khàn khàn.
Anh ấy nói: “Chỉ uống một tí.”
“Nhớ bảo tài xế qua đón anh, đừng say rượu lái xe.” Giang Nhược nhìn nhìn Vương Chiêu bên cạnh, chuẩn bị kết thúc nhanh trò chuyện, không thể bỏ rơi bạn bè.
Lục Hoài Thâm nói: “Chỗ anh sắp kết thúc rồi.”
“Vâng.”
Lục Hoài Thâm im lặng một lúc rồi nói: “Tắt đây.”
Giang Nhược tắt điện thoại, khi đang định thả điện thoại vào túi, anh ấy lại gọi đến.
Giang Nhược mới vừa nhận máy, liền nghe anh ấy nói: “Em cách chỗ anh gần lắm, em đến chỗ anh, tí nữa về cùng nhau.”
“Nhưng em đang dạo phố với Vương Chiêu mà.” Giang Nhược nhìn sang Vương Chiêu.
Vương Chiêu lập tức ghé gần di động, nói phá đám: “Không không không, chúng tôi đang định về nhà.”
Lục Hoài Thâm nói địa chỉ rồi tắt điện thoại.
Sau khi hai người tách nhau, Giang Nhược gọi taxi đến chỗ Lục Hoài Thâm ăn cơm cùng khách hàng.
Xuống xe, cô ấy đứng ở cửa khách sạn đang chuẩn bị gọi điện thoại cho Lục Hoài Thâm, đã thấy anh ấy từ bên trong bước ra, áo sơmi quần tây, rắn rỏi nhường ấy.
Anh ấy cũng chăm chú nhìn cô ấy, nhìn nhau làm Giang Nhược hơi thấp thỏm, nhìn sang chỗ khác không một chút dấu vết.
Lục Hoài Thâm đến gần, tay nhẹ nhàng ôm lấy eo cô ấy, “Giả vờ không quen chứ gì?”
Trên người anh ấy có mùi thuốc lá và rượu, Giang Nhược ghé mũi về phía trước khẽ ngửi, ngẩng đầu lên nửa cười nửa không: “Tiết mục đối phương sắp xếp đặc sắc lắm?”
Anh ấy nhướn mày nói: “Chẳng có gì mới lạ.”
Cô ấy đi giày đế bằng, lúc không kiễng chân chỉ cao vừa đến chỗ cằm Lục Hoài Thâm, để sát vào thời điểm, đỉnh đầu sát cằm anh ấy, trên mái tóc có mùi hương thoang thoảng, đó là mùi nước hoa của Giang Nhược, hương cuối nhè nhẹ dễ ngửi.
Lục Hoài Thâm ngửi mùi hương của cô ấy, tâm trạng bị mùi vẩn đục trên bàn ăn xông đến mức rầu rĩ thoắt cái tỏa nắng, thể xác và tinh thần đều thoải mái không ít.
Giang Nhược ngước đầu nhìn lên đôi mắt anh ấy sau khi hơi say, trong veo, làm bộ than thở: “Xem ra muốn làm hài lòng Lục tổng, thật đúng là không dễ dàng.”
Lục Hoài Thâm cúi đầu sáp lại gần muốn hôn cô ấy, Giang Nhược bỗng quay mặt đi, “Xung quanh đầy người kia kìa.”
Nhân viên gác cửa bãi đỗ xe lái xe đến, Lục Hoài Thâm ngừng một chút, nói: “Em lái xe.”
Nói xong liền ngồi vào ghế phụ.
Hà Nội, 31/7/2022
Theo dõi fanpage Phương Nhược Vũ để cập nhật bản dịch sớm nhất nha các bác ơi
Yêu thương (^_^)
Trans: Phương Nhược Vũ