Mục lục
Không Hề Đáng Yêu - Tây Phong Chước Chước
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Núi Danh Lưu được bao phủ bởi thảm thực vật xanh um tươi tốt, cơn gió hiu hiu khẽ lay động trong đêm, trên những tàng cây rậm rạp sẽ phát ra âm thanh xào xạc chầm chậm mà nặng nề.

(Sạn đạo là đường xây bằng cầu treo hoặc ván gỗ xếp hai bên sườn núi đá, dùng để đi qua các khu vực núi non hiểm trở)

Sạn đạo quay về biệt thự trong rừng cũng không tính là rộng lắm, hai bên đường cứ cách mười mét được dựng một đèn chiếu sáng, dưới đất cũng khảm đèn downlight, phát ra ánh sáng màu cam dìu dịu, suốt cả quãng đường đều sáng sủa.

Chỉ là chút ánh sáng ít ỏi đó không đủ chiếu vào tận sau trong rừng, càng vào trong, tầm nhìn sẽ càng bị sự tĩnh mịch và im ắng quấn bện như thể bước vào một vòng xoáy không nhìn thấy đáy, muốn hút lấy toàn bộ tâm hồn người ta vào trong.

May mà trên đường về biệt thự không chỉ một mình cô, trước mặt sau lưng đều có tiếng trò chuyện xôn xao, làm người ta yên tâm không ít.

Ở đây còn có thể nghe thấy tiếng hát xa xăm vọng về từ bãi cỏ đằng kia.

“For/ your/ eyes/ only/ can/ see/ me/ through/ the/ night, for/ your/ eyes/ only, I/ never/ need/ to/ hide, you/ can/ see/ so/ much/ in/ me…”

Chỉ riêng đôi mắt em mới có thể xuyên qua màn đêm nhìn thấy anh, chỉ có đôi mắt em thôi, anh chưa từng phải che giấu điều gì, em có thể thấu tỏ nỗi lòng anh…

(Đây là lời bài hát For your eyes only của Sheena Easton)

Giang Nhược bình phục hơi thở phì phò sau khi chạy dài, nghe được bài hát này, kì lạ là cô lại liên tưởng tới đôi mắt Lục Hoài Thâm, thâm trầm khó dò nông sâu, sâu sắc không lộ ra bất kì cảm xúc nào, suốt năm này qua tháng khác, năm tháng càng khiến đôi mắt ấy thêm sắc bén phức tạp, nhìn một lần mà như muốn hiểu thấu đáo người ta. Người có thể tự nhiên như thường dưới cái nhìn đó, e là đã ít lại càng ít hơn.

Hiển nhiên cô cũng khó mà duy trì sự thản nhiên dưới ánh nhìn đó, tự biết rằng ngoài mặt có làm ra vẻ thong dong đi nữa thì từ tận đáy lòng vẫn chẳng khác gì cát bụi phù phiếm trôi nổi bất định, cho nên mới dễ dàng sụp vỡ trong chốc lát, để lộ sự vụng về rụt rè.

Đây cũng chính là lí do vì sao trước nay cô không hiểu đươc người đó nhưng anh ấy lại có thể dễ dàng nhận ra tâm tư bản thân cô dành cho anh.

Nói đơn giản thì bất kể là đọ sức về tinh thần hay thể xác, cô đều chẳng có bất kì ưu thế nào trước mặt Lục Hoài Thâm.

Giang Nhược suy nghĩ miên man, nhìn số nhà trên cửa biệt thự bên cạnh mới biết mình đi quá, vì thế nhấc chân vòng quay lại.

Cô bắt đầu phiền não đến vấn đề trước mắt, nên giải thích thế nào với Vương Chiêu việc cô “biến mất” chỉ trong vòng vỏn vẹn có vài giây.

Đi tới trước biệt thự kia, ngước mắt nhìn lên cửa sổ, đèn sáng như ban ngày.

Giang Nhược lấy thẻ phòng trong túi ra quẹt thẻ vào cửa, suốt đường vẫn nhìn lên tầng hai, phát hiện đèn mọi nơi đều bật nhưng chẳng có người nào.

Đẩy mở cửa phòng, Vương Chiêu rùng mình, soạt một phát nhìn ra cửa, trong khoảnh khắc thấy Giang Nhược, biểu cảm cũng tan vỡ, mắt thấy sắp muốn bật khóc luôn, “Cô đi đâu vừa thế, sao mà tôi vừa rẽ một cái quay đầu đã không thấy người đâu, bây giờ cô là người hay ma đây?”

Giang Nhược: “… Tôi đi nhầm đường thôi, sau đó lộn lại theo đường cũ tìm cô thì không thấy nữa.”

Cô còn chưa nghĩ ra lí do có sức nặng hơn, chỉ có thể nói vậy để lấy lệ với Vương Chiêu.

Vương Chiêu nửa tin nửa ngờ: “Cô theo sát tôi sao có thể lạc đường?”

Giang Nhược: “Chỗ đó trái phải đều có lối rẽ, lòng và lòng vòng, đoàn người đi ra lại đông quá, tôi nhường đường ở phía sau, rồi rẽ trái, có sẽ phải đúng không? Sau khi tôi phát hiện nhầm đường đã quay lại tìm cô luôn nhưng không tìm được.

Vương Chiêu vẫn bán tín bán nghi như cũ.

Giang Nhược chột dạ bổ sung thêm: “Bằng không thì cô cho rằng tôi đi đâu chứ, bốc hơi giữa nhân gian chắc?”

Vương Chiêu lập tức lắc đầu như trống bỏi, sau đó mở to mắt, cảm giác vô cùng kì diệu, mở miệng yếu ớt: “Có điều là, cô từng xem qua bộ phim cương thi rất cũ chưa, nam nữ chính trong đó đi Nhật Bản, ở khách sạn suối nước nóng gặp phải…”

Tức thì Giang Nhược cắt ngang lời cô ấy: “Tôi chưa từng xem.”

“Thật sự chưa xem à? Vậy tôi kể cô nghe…”

“Tôi không muốn nghe.”

“Ấy? Tiểu Nhược Nhược, không phải là cô sợ ma đấy chứ?”

Bô phim Vương Chiêu nói cô xem rồi nhưng chính vì lúc nhỏ xem mấy thứ đó nhiều quá thành ra nhát gan, người khác vừa nói thì trong đầu cô sẽ hiện lên cảnh tượng, luôn cảm giác phía sau gió lạnh từng cơn.

Sau khi Vương Chiêu phát hiện ra cô sợ ma, càng thêm ra sức, lôi kéo Giang Nhược hồi tưởng lại bản phim cương thi mà cô ấy nói. Giang Nhược vốn chẳng muốn nghe nhưng Vương Chiêu nói đều tại cô mà cô ấy không thể ngâm suối nước nóng.

Giang Nhược chẳng còn gì để biện bạch, trốn trong chăn thấp thỏm hơn nửa buổi tối, Vương Chiêu càng xem càng hăng, đến khi trời sắp sáng điện thoại hết pin mới ngủ.

Chuyến bay của tổ khảo sát về thành phố Đông Lâm vào lúc năm giờ chiều, một rưỡi phải xuất phát từ khách sạn, Giang Nhược và Vương Chiêu ngủ chưa được năm tiếng đã dậy thu dọn hành lí.

Giang Nhược còn phải ở một mình tại Thành phố Vân Trụ thêm một đêm nữa.

HIện tại Cao Tùy vẫn đang ở thủ phủ tỉnh Đông Nam, sáng ngày mai lái xe qua đón cô, sau đó cùng đến huyện Khâu Nam mà Chương Chí đang sinh sống.

Để cho tiện, Giang Nhược định tối nay vẫn ở núi Danh Lưu nên trước khi tới đã đặt trước một phòng đơn ngay tại khách sạn này.

Đây cũng là kế hoạch đã lên kĩ càng sau khi thảo luận xong xuôi với Cao Tùy.

Giang Nhược và Vương Chiêu kéo hành lí cùng đi tới phòng ăn, cô đến bàn lễ tân làm thủ tục nhận phòng trước, gửi hành lí rồi mới đi ăn trưa.

Vương Chiêu nói: “Sao cô không ở luôn phòng bọn mình đang ở? Đỡ phải chuyển qua chuyển lại?”

“Biệt thự chỉ có thể đặt cả tòa, một đêm hơn một vạn, tôi có giàu thế đâu.” Giang Nhược hầu như thức suốt đêm, không đủ ngủ, mặt hơi sưng phù, tinh thần cũng không tốt lắm.

Vương Chiêu thở dài, “Đều do không có tiền gây nên. Cô xem Chung Thận, cậu cả, Lục Hoài Thâm ba người bọn họ đi, biệt thự giá cao nhất cũng vẫn một người một tòa, còn là bên tiếp đón người ta chủ động lo liệu nữa. Quả nhiên trình độ kinh tế quyết định địa vị xã hội, địa vị xã hội tiếp tục nâng cao trình độ kinh tế, trình độ kinh tế càng cao mang đến địa vị xã hội càng cao. Vãi! Đây chính là một vòng tuần hoàn! Trừ Chung Thận, hai người còn lại vừa ra đời đã là người của xã hội thượng lưu, người bình thường như tôi cả đời này đừng mong theo kịp.”

Giang Nhược cười cười: “Lẽ nào cô định nói, nếu là Chung Thận thì cô có thể theo kịp?”

Vương Chiêu: “…đâm trúng tim rồi đấy, người chị em.”

Ăn xong cơm trưa, nhân viên tổ khảo sát lên xe bus đến sân bay.

Giám đốc bộ phận đầu tư cũng là tổ trưởng tổ khảo sát lần này ở lại, dù gì thì Chung Thận và cậu cả, cùng người nào đó mà hai người họ đều coi trong vẫn đang ở đây.

Giang Nhược thì đến phòng đơn ở căn nhà nhỏ trong rừng, ngược hướng với khu biệt thự, căn nhà nhỏ trong rừng với thiết kế cửa sổ sát đất hình tròn toàn cảnh, ẩn giấu trong rừng xanh, lại có thể nhìn thấy mái tranh lấp ló giữa mảng xanh ngát, giống như treo lên trên tàng cây vậy.

Buổi chiều Giang Nhược ngủ dậy chẳng có việc gì, ra ngoài ngồi xe bus du lịch dạo hết mọi nơi trong khách sạn lại ngồi xe du lịch lên núthăm một số địa điểm tham quan và những nơi nổi danh trong thế kỉ trước mà người nổi tiếng thường đến nghỉ mát.

Khi về đến khách sạn, vòm trời đã tối đen một mảnh, trong màn đêm, những đốm sao lấp lánh như thể với tay là có thể chạm tới.

Giang Nhược vừa xuống xe ở cửa khách sạn đã nhận được điện thoại của Cao Tùy, anh ấy nói mới đến thành phố Vân Trụ, muộn quá nên không lên núi nữa, sớm mai sẽ đến đón cô theo kế hoạch ban đầu, bảo cô dậy sớm một chút.

Giang Nhược vừa chậm rãi đi vào vừa khẽ nói cảm ơn, “Anh vất vả quá, ngày mai còn phải lái xe, nghỉ ngơi sớm đi.”

Lại có vài người bước vào cửa, mấy người đàn ông mặc tây trang giày da, xoải bước đi qua bên người cô, miệng còn khẽ nói những thuật ngữ liên quan đến cổ phiếu và thu mua.

Giang Nhược đang nghe điện thoại, vô tình phân tâm, chỉ vô thức nhìn bóng hình ai đó trong đoàn người, liếc một cái trúng luôn.

Bùi Thiệu đi đằng sau, xoay người mỉm cười với cô, Giang Nhược cũng lễ phép giương khóe miệng.

Vì khúc nhạc đệm này, Giang Nhược chẳng nghe rõ Cao Tùy nói gì phía sau, chỉ vâng dạ vài tiếng để lừa dối cho qua.

Sáng sớm hôm sau, năm rưỡi Giang Nhược đã thức dậy tắm rửa sửa soạn hành lí, sau khi mọi thứ chuẩn bị ổn thỏa đã bảy giờ.

Giang Nhược vừa định gọi điện thoại cho Cao Tùy thì anh ấy đã gọi đến trước một bước, “Bên chỗ cô thế nào rồi?”

“Tôi thu xếp xong rồi.”

“Bên tôi có chút chuyện, tạm thời không lên núi được, cô có tiện tìm xe không, tự xuống thành phố?” Cao Tùy chẳng nói lời thừa thãi, nghe giọng có vẻ nghiêm túc hơn so với bình thường, tốc độ nói rõ ràng cũng cũng nhanh hơn một phách.

“Được.”

Giang Nhược đồng ý, kéo hành lí đi ra hỏi lễ tân có cách nào xuống núi.

Phương án lễ tân đưa ra là, xe taxi ít hơn, xe thuê nhiều hơn, khách sạn còn xe bus đưa đón sân bay cho hành khách. Taxi phải khá lâu mới đến, xe thuê thì cần đến điểm cho thuê xe, xe bus khách sạn đến giờ mới xuất phát.

Cuối cùng Giang Nhược chọn đợi taxi ở điểm đón khách, phía trước còn có mấy tốp người cũng đang đợi.

Hai mươi phút sau, cô bắt đầu sốt ruột.

Huyện Khâu Nam và núi Danh Lưu là hai hướng Nam Bắc ngược nhau, từ nam tới bắc là một lộ trình rất dài, còn phải vào núi nữa, nếu không đi sớm một chút, nói không chừng đến tối còn chưa đi được tới thủ phủ nữa kia.

Một chiếc xe thương vụ đi qua, dừng trước mặt, có người hạ cửa kính ghế lái xuống, Bùi Thiệu cười rất lễ độ hỏi: “Giang tiểu thư muốn xuống núi không? Có cần đưa cô một đoạn không?”

Giang Nhược vô thức nhìn một cái ra ghế sau, bên ngoài không nhìn vào bên trong được, nhưng ai ngồi phía sau căn bản không cần nghĩ đã có đáp án.

Hai mươi phút có ba chiếc taxi, lượt đi tiếp theo của xe bus khách sạn còn cách nửa tiếng nữa.

Sau khi cân nhắc, Giang Nhược lên xe.

Bùi Thiệu giúp cô bỏ hành lí vào cốp xe, sau đó cô lên thẳng ghế phụ lái, khi kéo cửa ra, khóe mắt liếc thấy người đàn ông ở ghế sau đang nhắm mắt dưỡng thần.

Im hơi lặng tiếng nhưng vẫn khiến người ta không cách nào xem nhẹ sự tồn tại của anh ấy.

Bùi Thiệu hỏi Giang Nhược đi đâu, Giang Nhược nói tên một khách sạn năm sao trong thành phố.

Bùi Thiệu hơi kinh ngạc: “Cô không đến sân bay sao?”

Giang Nhược nói: “Có chút việc, đợi một người bạn.”

“Bạn nào?” giọng nói trầm thấp êm dịu bỗng vang lên trong khoang xe, có một loại đột ngột và bức bách, bầu không khí trong khoảnh khắc trở nên không bình thường.

Khoang xe tĩnh lặng chật chội, anh ấy vừa lên tiếng một cái đã phá vỡ sự bình lặng đó, cô nhìn chằm chằm sườn mặt anh ấy, ánh mắt khiến cô cảm thấy lo ngay ngáy, không cho phép cô không trả lời.

“Một người bạn không tiện để lộ tên.” Cô nói không rõ ràng, hiển nhiên là cố ý.

Lục Hoài Thâm vốn chẳng thèm để ý đến thái độ của cô, “Có phải họ Cao, là luật sư? Nhận vụ kiện của ông nội cô, gần đây chuẩn bị rat ay từ hướng nào đó.” . Đọc t𝘳𝘶yện hay, t𝘳𝘶y cập ngay ( T𝘳ù𝗆T 𝘳𝘶yện.𝘝𝐍 )

Hai chữ 'nào đó' kia không biết là do ảnh hưởng tâm lí của Giang Nhược hay anh ấy cố tình muốn khiến cô phân tán suy nghĩ mà cô thấy ngữ điệu ấy sâu xa lắm.

Trực giác của cô phán đoán anh đã nhận được tin tức gì rồi, cũng theo đó mà lòng trĩu nặng.

Vậy có phải là Giang Cận cũng biết Cao Tùy và cô muốn đến huyện Khâu Nam không?

Thấy cô cúi gằm đầu chẳng nói, Lục Hoài Thâm ngừng một chút, lại hỏi: “Bọn cô định làm gì?”

Anh hỏi như vậy, Giang Nhược lại thấy có vẻ anh không biết, liền thở phào, trái tim như thể đang ngồi tàu lượn siêu tốc ấy.

Không đợi Giang Nhược nói, Cao Tùy lại gọi điện tới, Giang Nhược cho rằng đang giục cô, trong lòng chuẩn bị sẵn câu trả lời, kết quả Cao Tùy lại bảo: “Xem chừng tôi không đi nổi rồi, bây giờ cô cũng đừng đến tìm tôi, có người đang theo dõi tôi.”

Hà Nội, 11/10/2021

Hôm nay bão, đầu óc rất là đình công nhé.

Tôi đăng liền hai chương cho yêu đời.

Các bác nhớ đừng bỏ lỡ nhé.

Yêu thương (^_^)

Trans: Phương Nhược Vũ

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK