Giang Nhược ngây người một lát, trong tầm nhìn phía trước, chỉ thấy được đôi mắt anh đang nhắm lại, gần đến nỗi cô có thể nhìn rõ từng cọng lông mi tách bạch của anh, trong phút chốc hô hấp của cô bị nghẹt lại, xúc cảm trên môi cùng hơi thở nồng nàn của anh làm cả người cô mềm nhũn.
Sống mũi cao thẳng của Lục Hoài Thâm kề sát cô, chóp mũi tì lên má, mới vừa ngậm lấy môi cô, lại từ từ nhả ra một chút.
Trước khi ăn cơm Giang Nhược đã lau sạch son môi, sau rồi cũng chẳng dặm lại, sắc môi có màu hồng nude tự nhiên, lúc này mang chút ánh nước, hơi hé môi nhìn về phía anh.
Yết hầu Lục Hoài Thâm chợt di động, lại muốn phủ lên môi, bỗng nhiên Giang Nhược ở trước ngực anh xoay người một cái, động tác vội vàng níu cổ anh, cả người nhào vào lòng anh, vừa nhón chân, vừa kéo đầu anh xuống, vội không nhịn nổi chủ động dán lên môi anh, bắt chước làm theo cắn môi dưới của anh trước.
Lục Hoài Thâm không đoán được sự nhiệt tình của cô, bị cô đâm vào lùi ra sau một bước, đá đổ giày cao gót của cô bên chân, một tay anh ôm chặt eo cô đè lên người mình, một tay chống vào tủ giày, bàn tay thon dài rắn rỏi.
Liền đó anh đảo khách thành chủ, bóp eo cô tì lên vách tường, sống lưng hơi nghiêng nâng đầu và mặt cô.
Hô hấp của hai người dần rối loạn, Lục Hoài Thâm hứng lên, thì như hận không thể dụi cô vào trong xương cốt, động tác càng trở nên lỗ mãng mà còn xằng bậy nữa.
Giang Nhược cảm thấy không khí trong lồng ngực như thể sắp bị hút cạn, mọi cảm quan đều tập trung ở trên môi và da thịt nơi những ngón tay anh vuốt ve, khó thở, rồi lại không kìm được muốn hấp thu và được hấp thu nhiều hơn.
Vóc người Lục Hoài Thâm đủ cao to, bả vai dày rộng lồng ngực rắn chắc, Giang Nhược lại mảnh dẻ, dính sát sạt vào lòng anh, cảm giác an toàn này đạt tới cực hạn.
Hai người châm lửa cho nhau, mềm cứng đan xen, nhu không địch lại cương nhưng có thể dung hòa.
Tay Giang Nhược dán vào quần tây của anh sượt chầm chậm hướng lên trên, hơi thở của Lục Hoài Thâm thắt lại, tức khắc cảm thấy da đầu tê dại, cơ bắp bó căng trên người phồng nở kinh khủng, Giang Nhược uống tí rượu vào quả là nhiệt tình chủ động không thể tưởng tượng nổi.
Trong khi ngón tay dài dao động, nụ hôn rời từ môi cô dịch tới nơi cằm, Giang Nhược hơi híp đôi mắt ánh nước mê ly, ngửa đầu nâng mặt anh nói: "Đừng ở đây, lên tầng…"
Lục Hoài Thâm không thể buông tay được, bế luôn cô rồi đi lên tầng.
Giang Nhược đu trên người anh, giữa lúc đi lại, giơ tay cởi loạn xạ cúc áo anh, vừa tiến vào phòng ngủ lại cởi dây lưng, lúc được đặt xuống giường, chân đạp quần anh xuống dưới, động tác liền mạch lưu loát.
Lục Hoài Thâm đương nhiên là thích Giang Nhược như vậy, càng cởi mở, càng dễ dàng kích thích thú tính nguyên thủy nhất trong người anh.
Kết quả, chưa kịp phòng bị, bỗng nhiên Giang Nhược đẩy anh ra, lật người một cái… đã ngồi trên người anh.
Lục Hoài Thâm cảm thấy hơi đột ngột, sững sờ một lúc, vạt áo mở phanh, hai tay ngừng giữa không trung, hơi có chút cảm giác mặc cho cô hiếp đáp, dáng vẻ này khiến Giang Nhược nhìn mà máu nóng sục sôi.
Tuy rằng Lục Hoài Thâm thích cô chủ động, nhưng trong chuyện này, vẫn thích chiếm địa vị chủ đạo, có điều là thể lực Giang Nhược cũng kém, chơi được một tí đã sức cùng lực kiệt.
"Yếu thì đừng khoe tài."
Giang Nhược rầm rì một tiếng.
"Có điều khoe tài ở mức này đã là khá lắm rồi."
Giang Nhược hoài nghi sự chủ động của mình đã khích lệ Lục Hoài Thâm, cuối cùng người chịu thiệt vẫn là cô, suy cho cùng tinh thần và thể lực hoàn toàn không thể đánh đồng với anh.
May mà ngày hôm sau không phải ngày đi làm, buông thả thì cũng buông thả rồi, ngủ một giấc đến lúc tự nhiên tỉnh.
Giang Nhược mở mắt, cả người vẫn còn trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, cô nằm bò lên người Lục Hoài Thâm, mặt gối lên lồng ngực ấm nóng của anh, cách lồng ngực truyền đến tiếng tim đập trầm ổn mạnh mẽ thình thịch thình thịch.
Ánh sáng phòng ngủ vẫn tối mù mịt, nhưng qua khe rèm cửa xuyên vào tia sáng ngời, chắc thời gian cũng không còn sớm.
Giang Nhược chẳng muốn cử động tí nào, dưới lòng bàn tay là vòng eo thon gọn săn chắc của người đàn ông, cô mở to đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, sờ soạng mấy cái theo bản năng.
Cánh tay kê dưới người giật giật, Lục Hoài Thâm tỉnh ngủ.
Lục Hoài Thâm cũng không mở mắt, tay xoa lưng cô, đầu ngón tay men dọc đường hõm sống lưng cô vuốt nhẹ lên xuống.
Tiếng Giang Nhược mông lung: "Lục Hoài Thâm."
"Ừm?" Trong giọng mũi của anh còn chứa vẻ buồn ngủ biếng nhác.
Giang Nhược vơ chăn kéo lên, che đến tận cằm, nghĩ một lát mới nói: "Đừng có dồn dập như thế, lúc trẻ phóng túng quá độ, già rồi dễ… anh hiểu không?"
Lục Hoài Thâm mở mắt ra, từ từ uy hiếp: "Không biết chuyện này không thể nghi ngờ lung tung à?"
Giang Nhược phát hiện dưới chăn anh lại có ý đồ kia, Giang Nhược vội ôm chặt eo anh, có phần khó mở miệng: "Không phải… em hơi đau."
Hơn nữa gần đây anh thật sự quá thường xuyên!
Lục Hoài Thâm sửng sốt: "Anh xem nào."
Không cho phân trần đã xốc lên chăn, Giang Nhược sao có thể để anh xem thật, túm chặt góc chăn, lộ ra đôi mắt giận dữ nhìn anh: "Không được…"
Lục Hoài Thâm nâng cằm cô lên hôn một cái, không mang theo tình dục, tựa như an ủi, ánh mắt Giang Nhược lập tức trở nên dịu dàng.
Đôi khi cô nghĩ, hứng thú của Lục Hoài Thâm đối với thân thể cô còn hơn với con người cô, bởi vì cô trẻ nên có sức hấp dẫn với anh, Lục Hoài Thâm cũng không phủ nhận thích cơ thể cô, nhưng rồi lại nói điều kiện tiền đề để thích cơ thể cô là thích con người cô.
Dù vậy, Giang Nhược vẫn sẽ hoài nghi đây là lời qua loa lấy lệ của anh để vỗ về cô, nếu có một ngày cơ thể cô không còn thu hút anh nữa, có khi nào anh cũng sẽ mất đi hứng thú với con người cô không?
Suy cho cùng thì ngay từ đầu, cô đã cảm thấy bởi vì Lục Hoài Thâm thích lên giường với cô mới đồng ý đủ loại điều kiện của cô.
Nhưng thích cơ thể cô trước hay thích con người cô trước, có thật sự xung đột với nhau chăng?
Cô không rõ.
Dẫu sao đi đến hiện tại, đã sợ đâm phải tường nam, lại sợ thật sự đâm phải tường nam.
Lần đó sau khi đi ăn tiệc chuyển nhà Vương Chiêu về, mấy câu Vương Chiêu nói làm cô nhớ đến tận nay, Vương Chiêu bảo cô luôn lo lắng kết quả tốt xấu của sự việc, mà quên mất sự nỗ lực trong quá trình, nghĩ quá nhiều mà làm được quá ít.
Giang Nhược cũng sợ những việc đã trải qua trong quá khứ, thật sự khiến bản thân trở thành người có chủ nghĩa tiêu cực bi quan, chủ động trốn tránh những biến số làm mình tổn thương.
Cô nghiêm túc ngẫm nghĩ vì sao tối qua lại khác thường, là do cồn hay do cảm giác nguy cơ chẳng thể nói rõ?
"Lại đang nghĩ gì đấy?"
Giọng Lục Hoài Thâm truyền đến từ đỉnh đầu, cắt ngang suy nghĩ của cô, cô bảo không có gì, chỉ mệt quá thôi.
Nằm trên người anh một lúc, Giang Nhược rời giường, nhìn thời gian một cái đã sắp 11 giờ, Lục Hoài Thâm hôm nay không có việc gì, cũng chẳng vội ra khỏi nhà.
Giang Nhược vào phòng vệ sinh, quấn tóc lên chuẩn bị đánh răng, Lục Hoài Thâm mới chậm rì rì tiến vào, lúc Giang Nhược nặn kem đánh răng, cầm bàn chải đánh răng của anh nặn lên trước rồi mới đưa cho anh.
Động tác thành thạo, đã thành thói quen.
Giang Nhược như được khai sáng, cảm thấy bản thân nghĩ nhiều như vậy, thật ra không có ý nghĩa gì, sự tình đang phát triển theo hướng mà nó nên có rồi.
……
Hợp đồng với Đỗ Thịnh Nghi kí xong, cuộc họp thường kì thứ hai qua đi, văn bản điều động nhân sự của Gisele lập tức được phát ra, Vương Chiêu thuận lợi thăng chức, chuyển khỏi văn phòng giám đốc điều hành đến bộ phận quan hệ công chúng, một người độc hưởng một phòng làm việc.
Mục đích Giang Nhược kéo Vương Chiêu vào vụ này chính là vì đề cử Vương Chiêu, ngay từ đầu trong lòng Gisele đã biết, may mà chị ta cũng công nhận Vương Chiêu, ích kỉ hi vọng Vương Chiêu sẽ để chị ta lợi dụng.
Vương Chiêu mới làm xong giao nhận chức vụ, Gisele liền bảo cô ấy chú trọng xử lí sự vụ bộ phận quan hệ công chúng trước, giao hết vụ Đỗ Thịnh Nghi cho Giang Nhược, tiếp theo càng ngày sẽ càng cho cô ấy nhiều cơ hội đảm đương một mình hơn.
Giang Nhược cũng cảm thấy thú vị, Gisele biết cô với Lục Hoài Thâm có quan hệ không rõ ràng, nhưng trước nay không chỉ ra, trước mặt đối phương cô cũng tiếp tục hiểu rõ nhưng giả bộ hồ đồ, khiến đối phương tưởng rằng cô hoàn toàn không biết gì về điều này.
Sau khi hợp đồng đại sứ của Đỗ Thịnh Nghi được ký kết, công ty mời công ty quảng cáo chuyên môn hỗ trợ thiết kế quảng cáo, còn mời một vị nhiếp ảnh gia nữ danh tiếng cực lớn đích thân cầm máy.
Sau khi thảo luận lịch trình cùng Đỗ Thịnh Nghi và nhiếp ảnh gia, thời gian quay chụp quảng cáo định vào đầu tháng chín.
Ý tưởng công ty quảng cáo nghĩ ra cũng làm người ta thấy thốn, chọn lựa ba khách sạn DS có phong cách khác nhau ở ba quốc gia trong khu vực Châu Á Thái Bình Dương lấy cảnh quay chụp, trọng điểm đương nhiên là khách sạn ven biển mới khai trương không lâu ở thành phố Đông Lâm.
Cho rằng Đỗ Thịnh Nghi có độ nổi tiếng nhất định ở trong nước, vì để tránh dẫn đến hiện trường rối loạn, cùng với bảo đảm hiệu quả quảng cáo, vào ngày ghi hình các địa điểm như bể bơi vô cực… phải tiến hành dọn dẹp không gian di rời khách hàng, Giang Nhược cần sắp xếp xong xuôi với các bộ phận liên quan trong khách sạn trước.
Dự toán cả quá trình cực lớn, nhưng công ty rất coi trọng, muốn mượn cái này tiến hành tuyên truyền trong nước, còn muốn tự truyền thông thêm trên mạng xã hội nữa, cũng chính cái gọi là nhờ hồng phúc của KOL tích V, muốn tạo tiếng tăm trong muôn vàn thương hiệu khách sạn xa xỉ, bởi vậy đập tiền không một chút do dự.
Gisele sợ đến lúc đó xảy ra rắc rồi, bảo trong thời điểm ghi hình phải theo dõi sát sao hiện trường, ra nước ngoài cũng cần một người phụ trách có tiếng nói, công việc đương nhiên rơi vào vai Giang Nhược.
Hai nước quay quảng cáo khác, một cái là nước nhỏ phát triển, một cái là quốc đảo phong cảnh như họa ở nam Thái Bình Dương. Quốc đảo miễn thị thực, nước kia thì trước đó Giang Nhược đã xin cấp visa thời hạn hai năm, trước mắt còn chưa hết hạn, không cần xin cấp thị thực theo tập thể.
Ra nước ngoài áng chừng phải mất thời gian một tuần, Giang Nhược tạm coi như đi du lịch thôi.
Qua mấy ngày Giang Nhược mới nói chuyện này với Lục Hoài Thâm, anh hỏi: "Khi nào đi?"
Giang Nhược: "Một tuần sau, tuần sau chụp phần trong nước."
Lục Hoài Thâm im lặng không lên tiếng nhìn cô hồi lâu, nói hời hợt: "Chụp quảng cáo mà còn bắt em đi?"
"Bởi vì em là người phụ trách, trù tính mọi mặt, hơn nữa tương đương với du lịch công vụ, cớ sao mà không làm?"
Lục Hoài Thâm thương lượng với cô: "Đổi người đi."
Hai người đang ăn cơm ở nhà, Giang Nhược chợt dừng đũa, "Vì sao?"
"Muốn du lịch ở đâu, lúc nghỉ phép đi cùng anh."
Giang Nhược cụp mắt gẩy hạt cơm trong bát, "Cái này không được, đây không chỉ là du lịch, còn là công việc cấp trên bố trí." Cô ngẩng đầu hỏi: "Vì sao anh không để em đi?"
Lục Hoài Thâm buông đũa phân tích với cô: "Em hiểu được bao nhiêu về chụp quảng cáo? Em lại chẳng phải người thạo nghề, không thể đưa ra ý kiến thực chất, chỉ đi qua theo dõi à? Trong thời gian em rời đi ngược lại sẽ bỏ lỡ công việc có thể tăng thêm giá trị cho bản thân, người em gọi là cấp trên chỉ đang lừa gạt em thôi."
Bởi vì có tiền đề Gisele biết chuyện cô với Lục Hoài Thâm, cho nên Giang Nhược tự nhiên cảm thấy anh nói không phải không có lý, chắc Gisele cảm thấy cô có chỗ dùng được, nhưng không muốn để cô giành được quá nhiều quyền chủ động, quả thực có hiềm nghi ngoài mặt thì ngọt nhạt nhưng sau lưng lại âm thầm đào hố.
Giang Nhược nhất thời không tỏ thái độ, Lục Hoài Thâm cũng không ép căng quá, cho cô thời gian tự ngẫm lại.
Kế đó nói tiếp: "Ngày mai về nhà họ Lục với anh."
Cả người Giang Nhược đều có vẻ căng thẳng, "Có chuyện gì sao?"
Sau khi sống chung Giang Nhược mới phát hiện, tuy rằng ông cụ quy định thứ sáu mỗi tuần phải về nhà họ Lục ăn cơm, nhưng Lục Hoài Thâm đối với cái quy định này, thật sự chẳng mấy để trong lòng. Bất kể có việc hay không, đều lấy cớ bận cho lấy lệ, trừ phi Lục Chung Nam nổi cáu, chọc thủng lời nói dối của anh, anh mới miễn cưỡng đi một chuyến.
Lúc trước có một lần Lục Hoài Thâm vừa về nhà đang tắm rửa, ông cụ gọi điện thoại tới, Giang Nhược nhận thay anh.
Ông lão này cũng rất xấu xa, không nói rõ ý đồ gọi đến, còn làm ra vẻ ôn tồn hỏi cô: "Lục Hoài Thâm ở đấy không?"
Giang Nhược không đề phòng, lập tức mắc mưu, nói kính cẩn lễ phép: "Anh ấy đang tắm, có cần cháu đưa điện thoại cho anh ấy không ạ?"
Lục Chung Nam lật mặt nhanh hơn lật sách, lập tức mắng: "Càn rỡ! Vợ chồng chúng mày ngang ngược thật!"
Tiếng ông cụ vang như chuông, mắng lây cả sang cô, Giang Nhược vẫn không biết nguyên do, chỉ bị dọa đến mức nín tiếng.
Lục Chung Nam hỏi tới tấp: "Chị không biết hôm nay là ngày gì hả?"
Giang Nhược mới đột nhiên nhớ tới hôm nay là thứ sáu, phải đến nhà họ Lục cùng nhau ăn cơm.
Áng chừng ông cụ tuổi đã cao, rất muốn hưởng phúc con cháu, khá coi trọng chuyện này, Lục Hoài Thâm lại là kẻ tái phạm nhiều lần, nhưng anh dầu muối không ăn, ông cụ hết cách với anh, vừa vặn tóm được quả hồng mềm Giang Nhược, tất nhiên phải giáo huấn một trận cho hả giận rồi.
Giang Nhược chỉ nghe, không phản bác, nhưng trong lòng lại nghĩ chẳng phải ông không thích cháu à, cháu cần gì phải đến mặt nóng dán mông lạnh. Nhà ông cụ, cô thật sự không muốn đến, chủ yếu căn cứ vào mấy lần trước tới, đều chẳng có chuyện tốt lành gì, làm cô sinh ra tâm lý kháng cự.
Về sau tuy rằng cũng đã tới vài lần cùng Lục Hoài Thâm, nhưng ông cụ không thích cô, ngồi trong một bàn, lòng cũng không thoải mái, cho nên chỉ cần Lục Hoài Thâm không nhắc tới, cô cũng giả bộ không biết.
Lần ấy Lục Chung Nam nổi giận một trận lớn, Giang Nhược ăn một quả mắng trái lại thành ra nhớ lâu, mỗi tuần sẽ hỏi Lục Hoài Thâm có về nhà ông cụ không. Còn về kết quả… kết quả thì tất nhiên hai vợ chồng hợp tác với nhau, cứ đến thứ sáu là đồng thời bận việc, một tháng nhiều lắm sẽ đi qua một hai lần.
Tuần trước bọn họ vừa mới về xong, cho nên Lục Hoài Thâm bảo đến chỗ ông cụ, Giang Nhược lập tức cảm thấy không ổn.
"Lục Thậm Cảnh đã quay về, ông cụ bảo về ăn cùng nhau bữa cơm." Lục Hoài Thâm nói xong, tiếp tục thong thả ăn cơm.
Giang Nhược lại cảm thấy đồ ăn trong miệng có phần khó nuốt, mất hết cả tâm tư.
Cô biết Lục Hoài Thâm có một em trai cùng cha khác mẹ, chỉ nhỏ hơn anh mấy tháng, sau khi bố mẹ anh ly hôn, Thường Uyển gia thế không tồi lập tức đưa theo con trai qua cửa nhà họ Lục, trước khi bố anh chết, Lục Thậm Cảnh xảy ra tai nạn xe rồi đi Mỹ, mĩ danh là trị liệu, nhưng Giang Nhược cảm thấy hẳn là không đơn giản.
Mà đó đã là chuyện của khá nhiều năm về trước, do Lục Hoài Thâm rất ít đề cập, cô biết đề tài mẫn cảm, cũng chưa bao giờ hỏi, cho nên những thứ biết được cũng không nhiều.
Lục Thậm Cảnh kia, ngày trước cô đã từng gặp, nhưng cụ thể gặp một lần hay hai lần thì quên mất rồi, trong ấn tượng là một người lịch sự nhã nhặn thoạt nhìn thì rất dễ nói chuyện.
Hãy còn nhớ năm đó Lục Thậm Cảnh xảy ra chuyện, mọi người âm thầm chĩa mũi dùi về phía Lục Hoài Thâm, cô cảm thấy Lục Hoài Thâm có thể sẽ oán hận hai mẹ con kia, nhưng cũng sẽ không ra tay độc ác. Nhưng sau nữa nhà họ Giang xảy ra chuyện, cô lại thay đổi cách nghĩ, cảm thấy người này lòng lang dạ sói, có cái gì mà anh không làm không ra được đâu?
Còn hiện tại… anh từng làm hay chưa, Giang Nhược không cách nào chắc chắn được, nhưng chí ít cô lựa chọn đứng về phía anh.
Hà Nội, 15/11/2022
Tôi cũng thấy nữ chính nghĩ hơi nhiều hehe. Đã là chồng của mình rồi, mình thích thì phải tranh thủ chứ hổng ấy mất công tiểu tam nó lại được hời. Đường nào cũng là đường khó đi mà chồng đã có ý là giữ được anh thì giữ được cả công ty rồi thì trước mắt cứ tạm thế đi để còn có thời gian mà suy tính chuyện khác chứ. Nào có ai mới gặp nhau đã biết tâm hồn thế nào đâu. Bất kể là về điều gì thì trước tiên đều xuất phát từ sự thu hút do ngoại hình và hành động đấy chứ. Đẹp hay chưa đẹp đều có sức hút riêng. Haiz tình yêu làm người ta mụ mị cả. Mà nhiều khi không mụ mị cũng không được. Nếu không mụ mị thì chưa chắc đã dám dũng cảm nắm tay chung đường.
Spoil: mấy chương sắp tới có giông tố. Còn hoàn lưu bão là mạnh hay nhẹ thì tính sau.
Yêu thương (^_^)
Trans: Phương Nhược Vũ