Giang Nhược tự nhiên thoải mái chào hỏi xong hết sếp này rồi đến sếp kia.
Một người không kìm nổi lòng hiếu kì, hỏi: “Sếp Lục, anh giấu kĩ thật đấy, cưới khi nào thế?”
Hỏi là hỏi như vậy chứ thật ra có người nghe nói Lục Hoài Thâm đã kết hôn, nhưng đều nghi ngờ là tung tin vịt, thật thật giả giả, đương sự căn bản chẳng động tĩnh gì, có người liền dứt khoát cho rằng người mà Lục Hoài Thâm cưới chính là cái cô Giang Chu Mạn của nhà họ Giang, kết quả sau khi Giang Khải Ứng lụn bại không lâu, quan hệ giữa Lục Hoài Thâm với nhà họ Giang có vẻ cũng xa cách, làm rất nhiều người đều không rõ càn khôn bên trong.
Kết quả chưa từng ngờ tới, đối tượng kết hôn thế mà là cháu gái ruột của Giang Khải Ứng.
Người biết về nhà họ Giang, đều rõ cô cháu gái ruột này trưởng thành ở bên ngoài, sau khi về cũng không lộ diện mấy, có người chỉ biết có người này, nhưng chưa từng gặp qua, cho nên ấn tượng phổ biến về cô ấy không đậm nét. Cùng miễn bàn tới những người ít qua lại với nhà họ Giang, vậy thì thuần túy chỉ là bắc chõ nghe hơi thôi.
Lục Hoài Thâm nhìn Giang Nhược một cái, vẫn chưa nói sáng tỏ thời gian, “Hai năm trước cô ấy vẫn đang đi học ở nước ngoài, cho nên luôn không cơ hội giới thiệu cho mọi người làm quen.”
Có người bắt ngay lấy từ khóa thời gian mơ hồ này, hai năm trước.
Chứng tỏ ít nhất cũng phải kết hôn hai năm rồi.
Giang Nhược đến nhà họ Giang mấy năm nay, thêm nữa khi làm việc thường xuyên ra vào những nơi có nhân vật nổi tiếng, tính tình thì vừa có thể nhẫn nhịn vừa có thể cứng rắn, trái lại không luống cuống chút nào, vỏ bọc lá mặt lá trái bề ngoài kia cũng đã rèn luyện gần như thành thục, vẻ tươi cười còn có thể giữ ở mức đúng độ.
Đợi người vừa đi, vẫn chưa thể lập tức thôi cười, bằng không có vẻ quá giả tạo.
Lục Hoài Thâm nhìn nét mặt tươi tắn của cô từ từ nghiêm lại, cuối cùng cụp mắt thở ra một hơi, nâng ly nước trái cây dùng để làm bộ làm tịch lên một hơi uống cạn, sau đó ngước mắt, vô tình lại bốn mắt nhìn nhau.
Hai người cũng chỉ mới gần mười ngày không gặp mặt, đối diện hồi lâu, lại chẳng tìm ra chuyện gì để nói.
Lục Hoài Thâm nhìn cô chăm chú, “Còn tưởng em không tới.”
Giang Nhược nói dối mà mặt không biến sắc tim không đập nhanh, “Vì việc cùng Vương Chiêu kết thúc sớm trước rồi.”
Trong tuần làm việc, Vương Chiêu đâu thể rảnh như vậy.
Nhưng Lục Hoài Thâm cũng không vạch trần cô.
Hai vợ chồng chưa nói được mấy câu, Cao Tùy đã đi tới, “Hôm nay cô đến muộn à.”
Giang Nhược nghe tiếng quay đầu, thấy Cao Tùy, kinh ngạc nói: “Trùng hợp vậy, anh cũng ở đây.”
“Các vấn đề pháp lý của việc niêm yết công ty này do văn phòng luật chúng tôi xử lí,” Cao Tùy nói xong nhìn về phía Lục Hoài Thâm, hai người bắt tay, “Lại gặp nhau.”
Về sau Giang Nhược nhận ra, gặp được Cao Tùy ở đây cũng không phải chuyện hiếm lạ gì, còn gặp cả Chung Thận và Gisele, hai người nói về chuyện hợp tác của hai công ty với Lục Hoài Thâm.
Đã từng là cấp trên cấp dưới, Giang Nhược gặp người ta chẳng qua cũng sơ giao thôi, không tiện chen lời.
Lục Hoài Thâm cho Giang Nhược biết, là vì chồng Phương Dã có hợp tác với DS, Phương Dã vốn dĩ mở công ty công quan, quan hệ cực rộng, cộng thêm mối quan hệ bên công ty chồng bà ấy, trên thì có quan chức doanh nghiệp, dưới thì có tiểu thư quyền quý, minh tinh, các ngành các giới không ít người tới.
Thậm chí mời MC đang hot dẫn chương trình khuấy động bầu không khí, tiểu thịt tươi, hoa đán giới giải trí đến đọc bài chào mừng hát tặng.
Bữa tiệc rượu do nhân viên cấp dưới trong công ty Phương Dã lên kế hoạch, cách bố trí làm nổi bật chủ đề cao cấp xa hoa, bao hết tầng cả bên trong và bên ngoài hội trường, đã nối thông bể bơi lộ thiên và đài ngắm cảnh, nhưng phạm vi hoạt động cực rộng, người cũng không cần chen chúc trong cùng một không gian.
Lục Hoài Thâm hỏi cô: “Trước khi tới ăn gì chưa?”
Giang Nhược bảo chưa, Lục Hoài Thâm cùng cô đi tới khu ăn uống lấy đồ ăn, người chân chính tới đây ăn uống không nhiều lắm, chỉ có nhân viên phục vụ đang kiểm kê bộ đồ ăn, bổ sung cơm canh.
Giang Nhược nhìn mấy thứ kia không đặc biệt muốn ăn lắm, hơn nữa rất nhiều món đều là món lạnh.
Cô tùy tiện gắp ít đồ ăn lót dạ trước, đứng hồi lâu, eo cô bắt đầu có cảm giác tê căng rõ ràng, một tay cô chống bàn ăn mượn lực.
Chẳng mấy chốc, cảm nhận được một bàn tay đặt sau thắt lưng, ngón cái đang ấn bóp eo cô.
Động tác ăn của Giang Nhược chợt ngừng, quay đầu nhìn anh.
Chung quanh quá nhiều cặp mắt, động tác của Lục Hoài Thâm không lớn, nhưng có thể xoa dịu một chút sự khó chịu trên eo.
Giang Nhược mặc chiếc váy ngắn chạm gối màu xanh đậm, thân trên là cổ chữ V ôm sát ngực, nửa thân dưới là thiết kế đuôi cá chạm gối, chú ý đến cả sự trang nhã và quyến rũ, mang thai hơn mười tuần, cơ thể cô chưa phát sinh biến hóa rõ rệt nào.
Nhưng Lục Hoài Thâm kề bên tai cô nói: “Mới mấy ngày, sao cảm giác đã to lên.”
Giang Nhược tưởng anh đang nói đến bụng, cúi đầu nhìn thử, trông không có gì thay đổi lắm, “Có đâu.”
Lúc tắm rửa buổi tối, cô đứng trước gương so sánh trên dưới, cũng không biết có phải do tác dụng tâm lý hay không, cảm thấy bụng dưới chỉ nhô lên một tí không dễ phát hiện.
Còn có khả năng chỉ là bữa tối ăn tương đối nhiều.
Giang Nhược nói xong xoay mặt nhìn anh, phát hiện chỗ ánh mắt anh nhìn chằm chằm chính là trước ngực cô.
Mặt Giang Nhược nóng lên, giả vờ lườm anh che giấu sự quẫn bách: “Nơi đông người giở trò lưu manh cái gì.”
Tóc cô buộc đuôi ngựa thấp ở sau đầu, bên thái dương có vài sợi tóc mai được chải chau chuốt, vầng trán đầy đặn căng bóng, lộ ra cả khuôn mặt, ngũ quan trông càng thêm tinh tế khí chất, dáng vẻ cụp mắt vừa tức vừa buồn cười, khiến cả người tăng thêm vài phần kín đáo thùy mị.
Giang Nhược ăn xong đồ ăn đi vào phòng vệ sinh dặm phấn, Lục Hoài Thâm cũng phải đi xã giao với người ta, Bùi Thiệu đêm nay cũng ở đây, thời gian Lục Hoài Thâm và Giang Nhược ở riêng với nhau sẽ không quấy rầy, chỉ có lúc xã giao mới đi theo làm tròn bổn phận.
Giang Nhược dặm phấn xong đi ra, tình cờ nghe thấy người phụ nữ đứng bên tủ trưng bày bình hoa ở lối vào đại sảnh nói chuyện phiếm, sở dĩ chú ý tới là bởi vì bọn họ nhắc đến nhà họ Giang.
“Ngày trước ai biết được người Lục Hoài Thâm cưới chính là đứa út nhà họ Giang, vậy mới nói sự tình đã trở nên dễ hiểu rồi, hai nhà ngay từ đầu vốn đã muốn liên hôn, gả đứa út đi hẳn là chủ ý của Giang Khải Ứng, dẫu sao cũng là cháu ruột, nhưng đoán chừng Giang Vị Minh tức không chịu nổi, thẳng tay tính kế ông già nhà mình. Sau khi xảy ra chuyện, Lục Hoài Thâm dần dần bớt lui tới nhà họ Giang, phỏng chừng chính vì cân nhắc tới lập trường vợ cậu ta.”
Trong giọng nói người nọ lộ ra vẻ hưng phấn đè nén, dường như cảm thấy khá tự đắc bởi mình nắm chắc sự thật.
Giang Nhược đứng cạnh chiếc bàn tròn kiểu Âu, quay lưng về phía kia mấy người, bưng ly đồ uống trông như nước lọc trên bàn, ghé mũi vào ngửi thử trước, hình như là nước soda.
Cô nhấp một ngụm nhỏ, đúng thật.
Sau lưng truyền đến tiếng thảo luận ùn ùn không dứt, “Nếu đúng như cô nói, sao Lục Hoài Thâm còn không giúp Giang Khải Ứng thoát tội?”
“Tôi biết đâu được, Giang thị từ sau khi Giang Vị Minh đảm nhiệm chức chủ tịch HĐQT, dòng vốn xảy ra vấn đề rất lớn, trong khoảng thời gian này, vài dự án còn bị ém xuống không tiến triển, toàn bộ kẹt ở giai đoạn xét duyệt thông qua, còn bị Ủy ban điều tiết chứng khoán chỉ định điều tra, biết nguyên nhân gì không?” Cô ta nói rồi dừng một chút, gợi đủ hứng thú của mọi người, mới nói thần thần bí bí: “Chú họ của Lục Hoài Thâm ở Ủy ban điều tiết chứng khoán, tháng trước cậu ta ăn cơm cùng chú mình, chồng tôi cũng ở đó. Nói như vậy, hiểu chưa?”
Mọi người bừng tỉnh, nói líu lưỡi: “Thế mà Lục Hoài Thâm lại còn tốn công tốn sức vì Giang Khải Ứng, chuyện Giang Khải Ứng rõ ràng rất khó cứu vãn.”
“Chắc vì vợ cậu ta, dù gì cũng là ông nội cô ta.”
“Trái lại tôi cảm thấy không đơn giản như vậy, liên hôn thương mại thôi mà, tình cảm có thể sâu đậm bao nhiêu.”
……
Giang Nhược cúi đầu, ngón tay bấm vào đế ly, nhìn chất lỏng phản chiếu ánh đèn trong chiếc ly mà hơi thất thần.
Bên cạnh đột nhiên có một người tới, “Cô nghe thấy bọn họ nói chưa?”
Giang Nhược ngước mắt, Giang Chu Mạn trước mặt mặc chiếc váy dài thêu kim tuyến óng ánh, suýt thì làm cô lóa mắt.
Hôm nay nhà họ Giang chỉ có mình Giang Chu Mạn đến, trước đó Giang Nhược cũng đã nhìn thấy chị ta, chị ta đến cùng con trai vợ trước của Phạm Đông Trăn, nhưng cách xa, Giang Nhược cũng không muốn chào hỏi, cho nên làm như không thấy nhau.
Nhưng cô có dự cảm Giang Chu Mạn sẽ đến tìm mình.
Bởi vì mấy ngày trước Giang Chu Mạn từng gọi điện thoại, có việc muốn tìm cô, nhưng trong điện thoại lại không nói, Giang Nhược bèn ngắt máy luôn, lúc sau lại gọi tới hai lần, cô không đếm xỉa hết thảy.
Giang Nhược liếc cô ta một cái, định vòng qua cô ta mà đi, chân Giang Chu Mạn chợt dịch chuyển chặn cô lại, nhưng vẫn không nói lời nào.
“Làm phiền nhường một tí.” Giang Nhược nhìn cô ta, biểu cảm trên mặt cũng không thay đổi, dáng vẻ khách sáo ôn hòa, nhưng đơn thuần không muốn để người xung quanh nhìn ra manh mối, nếu không thì chẳng biết sẽ lại vụng trộm suy đoán những gì.
“Tôi có chuyện muốn nói với cô.” Dường như Giang Chu Mạn xây dựng tâm lý rất lâu mới mở lời này.
Ngay cả những câu kiểu như “không có gì để nói”, Giang Nhược cũng lười phải nói ra, đi thẳng luôn, “Xin lỗi tôi không rảnh.”
Giang Chu Mạn xoay người đi theo ngay, “Hai chị em nhà họ Giang, tiền nhiệm và đương nhiệm của Lục Hoài Thâm nổ ra tranh chấp ngay tại trận, để người khác nhìn thấy không hay lắm đâu.”
Nói xong liền túm lấy cổ tay Giang Nhược, cười với cô.
Đây là đe dọa trần trụi, đương nhiên Giang Nhược có thể nghe hiểu.
Giang Chu Mạn ưỡn ngực, đảo mắt, chậm rãi nhìn bốn phía chung quanh một chút, cắn môi nói: “Ở đây không tiện nói chuyện.”
Lòng cảnh giác của Giang Nhược mạnh, nói: “Tôi không ở một mình với chị.”
Giang Chu Mạn nói: “Đến bể bơi đằng kia, đông người, vậy được rồi chứ?”
Bên kia phỏng theo cảnh quan bể bơi hậu hoa viên, phủ thảm cỏ, bốn phía bể bơi lắp đặt rất nhiều bàn ghế, cây ghép dưới ánh đèn phản chiếu tạo thành những chiếc bóng loang lổ, địa điểm bên kia cũng rộng, mọi người đều tụm lại từng nhóm riêng trò chuyện với nhau.
Giang Nhược bình tĩnh nhìn cô ta mấy giây, quay người bước qua đó trước.
Cô chọn một vị trí cạnh bể bơi.
Tác dụng của bể bơi này cũng chỉ là kiến tạo bầu không khí, sẽ chẳng có ai thật sự xuống bơi cả, sợ khách nữ đi giày cao gót bất tiện, đường biên ba mặt bể bơi cũng trải thảm cỏ để phòng trơn trượt.
Giang Nhược đứng ở chỗ bên trái, Giang Chu Mạn cảm thấy xung quanh nhiều người không tiện nói, chỉ chỉ chỗ trống giữa bể bơi và hàng rào bao quanh. Bên đó hiện tại không có mấy người, quả thật tiện nói chuyện.
Hai người mỗi người cầm một ly đồ uống, của Giang Chu Mạn là rượu Cocktail, của Giang Nhược là nước soda, từ xa nhìn lại, khung cảnh hai người rất hài hòa, chỉ như ôn chuyện đơn thuần.
Mà tình huống thực tế là, Giang Chu Mạn lược đi phân đoạn hư tình giả ý, nói thẳng vào vấn đề: “Giang Nhược, Giang thị xảy ra vấn đề.”
Vẻ mặt Giang Nhược không gợn sóng, ngừng một chút, “Tôi biết.”
Giang Chu Mạn: “Tất cả đều là bởi Lục Hoài Thâm, cô có thể…”
Không đợi chị ta nói hết câu, Giang Nhược ngắt lời, buồn cười mà nói: “Xoay vòng vốn của Giang thị xảy ra vấn đề, tôi nhớ là từ sau khi bố chị nhậm chức chủ tịch đã có vấn đề rồi.” Cô cụp mắt xoay cái ly, “Không có mũi khoan kim cương thì đừng mong hành nghề gốm sứ, không bao giờ nhìn thử xem bản thân là vật liệu gì. Chị với Lục Hoài Thâm tốt xấu gì cũng qua lại một đợt, ban đầu sau khi bố chị lên chức, những thứ anh ấy có thể cứu giúp cũng đều giúp rồi, hiện tại bất phân phải trái đúng sai, tội lỗi gì cũng chụp lên đầu anh ấy, có phải hơi thiếu đạo đức không?”
Hà Nội, 1/2/2023
Yêu thương (^_^)
Trans: Phương Nhược Vũ