Đường núi quanh co, khúc cua tay áo, vượt qua con dốc đi xuống thì địa hình bằng phẳng hơn nhiều, không có vách đá, hai bên đường cũng không còn là dãy núi lởm chởm nữa, trừ rừng cây ra thì chính là đồng ruộng đã được khai khẩn.
Giang Nhược nhìn xa xa xuống dưới qua cửa xe, có thể thấy vùng trung tâm bị núi bao quanh bốn phía có khu nhà ở tập trung dân cư.
Chỗ gần chân núi đã bắt đầu có thể thấy những nhà dân xây ở ven đường núi.
Các tổ thôn trong núi này cùng thuộc một huyện, người ngoài tới rất khó tìm được địa chỉ chính xác, lúc đi qua nhà thứ hai, Giang Nhược bảo Lục Hoài Thâm giảm tốc độ, dừng trước căn nhà đó.
Vì để thích ứng với địa thế nên nhà cửa được xây những bậc cao để tiện ra vào, có bà lão mặt đầy nếp nhăn ngồi bóc ngô trong sân, nhìn phía xa có chiếc xe lạ đang đến gần.
Khi xe dừng trước cổng nhà, bà ấy dừng động tác trên tay, đôi mắt vẩn đục chứa sự hiếu kì cùng cảnh giác nhìn người trong xe.
Giang Nhược xuống xe, bước lên bậc thềm nhìn bà lão đó, “Chào bà, xin hỏi bà có biết đến nhà họ Chương ở tổ một đi thế nào không?”
Giang Nhược đội mũ bóng chày màu đen, mặc áo chống nắng màu vàng sáng, tay áo xắn lên một nửa, dưới ánh nắng mặt trời trông làn da trắng như tuyết, da mỏng thịt mềm sáng không tì vết, thật khiến người ta hoa cả mắt.
Bà lão híp mắt đánh giá cô mấy lần, không nghe rõ Giang Nhược nói gì, bèn hỏi lại: “Cô ở thành phố lên hả?”
Người già đã đến tuổi rụng răng, chỉ còn lại hai hàng lợi trơ trụi, nói chuyện ậm ờ, công thêm khẩu âm địa phương tỉnh Đông Nam, Giang Nhược nghe hoàn toàn không hiểu.
Giang Nhược giơ ngón tay lên làm biểu tượng số một, “Chương Chí, tổ một.”
Lần này bà lão đã nghe rõ, “Ồ, Chương Chí à, chết toi rồi, các người đến đưa tiễn nó à?”
Giang Nhược cảm thấy cô đã nghe rõ lại hình như không nghe rõ, mãi đến khi bà lão đưa tay chỉ hướng nào đó, “Đi xuống phía dưới đó, nhà nào làm đám tang chính là nhà nó.”
Giang Nhược chỉ nghe được hai chữ 'phía dưới', sau khi nói cảm ơn thì lên xe, “Người già nói tiếng địa phương, tôi không sao hiểu được, bà ấy nói tiếp tục đi xuống dưới.”
Lục Hoài Thâm chẳng tiếp lời, qua một lúc lâu mới lên tiếng hỏi: “Người cô muốn tìm tên là gì?”
Gang Nhược ngẩn người: “Chương Chí.”
Suốt quãng đường, Lục Hoài Thâm vẫn chưa hỏi điều gì, Giang Nhược cũng không đả động tới, hai người đều có suy nghĩ của riêng mình, Giang Nhược vẫn luôn duy trì cảnh giác cao độ với Lục Hoài Thâm.
“Có liên quan đến cái chết của bố cô?” Câu này của Lục Hoài Thâm càng giống câu khẳng định hơn.
Giang Nhược không trả lời thẳng mà bỗng cười một tiếng, mở to đôi mắt với hàng mi cong vút nhìn anh ấy, “Tự anh đoán được à?”
Lục Hoài Thâm vẫn không trả lời mà hỏi ngược lại: “Hẳn là cô còn muốn hỏi một khả năng khác?”
Chuyện đến nước này, Giang Nhược cũng chẳng kiêng kị nữa, “Giang Vị Minh hay Giang Cận, có phải bọn họ đã biết không?”
Lục Hoài Thâm nhìn cô, đôi mắt tựa hồ sâu, Giang Nhược sốt ruột cau mày, “Nhìn tôi làm gì, anh nhìn đường kia kìa, tôi chẳng muốn xe hỏng người chết cùng anh đâu.”
Ánh mắt Lục Hoài Thâm lạnh đi, liếc ngang sang cô một cái rồi mắt lại chăm chú nhìn thẳng về phía trước, chậm rãi trả lời câu hỏi ban nãy của cô: “Có thể.”
“Cái gì gọi là có thể hả?” Giang Nhược nói ra suy nghĩ bằng giọng chắc nịch: “Anh chắc chắn biết được vài thứ từ chỗ họ Giang kia, nếu không chỉ bằng một hai câu của tôi mà anh có thể đoán ra tôi nói chuyện điện thoại với Cao Tùy, còn biết bọn tôi muốn đi tìm người có liên quan đến cái chết của bố tôi được chắc?”
Lục Hoài Thâm nhìn dáng vẻ cô ấy lo lắng đến nỗi hai má ửng hồng, giọng anh càng chống đối hơn, “Tôi thần thông quảng đại đấy không được à?”
Giang Nhược cuống lên, giơ ngay tay đẩy mặt anh, “Xin anh nhìn đường tử tế đi, đây là đường núi chứ có phải đường rộng thênh thang đâu.”
Lục Hoài Thâm liếc xéo cô, thờ ơ chế nhạo: “Sợ chết còn dám đến? Nếu Giang Vị Minh đã sớm phát giác mục đích của cô và Cao Tùy thì bọn cô đến đây chính là tự tìm đường chết.”
Giang Nhược thấy Lục Hoài Thâm đang cố tình vòng vo với cô đây mà.
Mặt cô không biểu cảm, giọng nhuốm thêm mấy phần căm giận chẳng có lí do, “Vậy anh với tôi đến không phải là cùng tìm đường chết à?”
“Bọn họ không dám động đến tôi.”
Giang Nhược cười nhạt, “Theo lời anh nói thì để cho anh đi với tôi, anh còn gián tiếp làm bùa hộ mệnh cho tôi cơ đấy?”
Lục Hoài Thâm hơi đắc ý, “Còn không phải sao?”
“Ai biết anh đến cứu tôi hay là đến làm gián điệp?” Giang Nhược cố ý nói thế.
Quả nhiên sắc mặt Lục Hoài Thâm đã thay đổi, mặt mày vốn hơi lờ đờ uể oải sau khi lái xe đường dài thoắt cái bỗng trở nên hung dữ, nghiến răng nghiến lợi dọa cô: “Dù sao thì xe tôi cô cũng lên rồi, cô còn nói chuyện kiểu ấy với tôi nữa thì ngay bây giờ tôi sẽ vứt luôn cô ở chỗ này.”
Giang Nhược trừng mắt lườm anh ấy một phát đầy căm hận rồi nghiêng đầu chống cằm nhìn ra ngoài cửa xe, hạt quả đào trông còn đẹp mắt hơn khuôn mặt Lục Hoài Thâm kia.
Chưa được bao lâu, xe đã lái qua hết đoạn đường bê tông, con đường trước mặt đổi thành đường mòn gồ ghề nhưng tầm nhìn rộng rãi sáng sủa.
Địa hình ở trung tâm ngọn núi này bằng phẳng, có sông có nước, trừ việc giao thông bất tiện thì trái lại còn rất thích hợp để định cư.
Giang Nhược nhìn thời gian, tiện miệng nói: “Từ ngoài núi đi vào mất một tiếng đi đường, mỗi ngày Chương Chí ra ngoài làm việc, chỉ riêng thời gian tiêu tốn trên đường đã mất hai tiếng đồng hồ.”
Vừa dứt lời, Giang Nhược nghe được tiếng nhạc là lạ chui vào tai, thiết bị phát nhạc trên xe kết nối với Bluetooth điện thoại của cô, cô tắt nhạc ở điện thoại, hạ kính cửa xe, nghe kĩ một lần mà thấy hãi hùng, “Có tiếng kèn xô-na và nhạc đám tang.”
Lục Hoài Thâm vốn chẳng coi chuyện ấy ra gì.
Vào trong thôn, khắp nơi đều là những căn nhà mới cũ không đồng đều, một con đường làng nối tất cả những ngôi nhà ấy với nhau.
Trước mặt có một nam thanh niên xách túi nilon, Giang Nhược thấy trong túi hình như là nhang hương tiền giấy, bảo Lục Hoài Thâm giảm tốc độ, lúc đến chỗ người kia, Giang Nhược hỏi: “Xin hỏi nhà Chương Chí ở đâu ạ?”
Người đàn ông dùng tiếng phổ thông không chuẩn lắm nói: “Nhà có sân lớn phía trước đang làm đám tang chính là nhà anh ta.”
Đáy lòng Giang Nhược trở nên nghiêm nghị, “Người già nhà anh ta qua đời sao?”
Trên mặt người đàn ông có sự ngạc nhiên không mảy may che đậy, “Người chết là anh ta đấy, tôi còn cho rằng các người đến chia buồn.”
Trong lòng Giang Nhược chán nản, nói lời cảm ơn với người ta mà hồn vía cứ như trên mây, vô thức nhìn Lục Hoài Thâm, cả hai đều không nói gì.
Đã qua trưa, Lục Hoài Thâm đỗ xe ở khu đất trống ngoài sân nhà Chương Chí.
Giang Nhược thấy trước linh đường dựng bằng cành cây bách và hoa trắng có bày vòng hoa, trên linh đường treo giấy trắng viết bốn chữ 'âm dung uyển tại'.
(Âm dung uyển tại: nghĩa là dung mạo và tiếng nói dường như vẫn còn)
Cả người Giang Nhược như chìm vào trong nước, Chương Chí chết rồi, rốt cuộc đây là trùng hợp hay có người cố ý gây ra?
Chân tay cô mềm đi, nhìn sang Lục Hoài Thâm vẻ mặt có chút đờ đẫn, “Có phải bọn Giang Vị Minh làm không? Đừng có huyên thuyên với tôi cái gì mà thần thông quảng đại nữa, có phải anh đã sớm biết kế hoạch của bọn họ không?”
Lục Hoài Thâm bỗng nhìn cô chằm chằm, cả người tỏa ra hơi thở lạnh lẽo, “Trong lòng cô sớm đã nhận định như thế rồi, nếu tôi nói không, cô sẽ tin chắc?”
“Từ lúc bắt đầu anh đã lừa dối tôi, muốn tôi tin kiểu gì?”
“Tôi đã lừa dối cô cái gì rồi? Người đề phòng tôi là cô, tôi thử đoán xem nào, có phải trong lòng cô vẫn luôn nghĩ làm thế nào mới có thể khiến tôi ngậm chặt miệng không đem chuyện hôm nay kể cho Giang Vị Minh không? Nếu không phải tôi hỏi đến, e rằng tới lúc rời khỏi chỗ này cô cũng sẽ chẳng nói rõ rốt cuộc cô đến đây làm gì. Cô đừng tưởng tôi không biết!” Ánh mắt Lục Hoài Thâm lạnh băng khóa chặt lấy gương mặt cô ây, từng câu từng chữ trầm thấp lại có sức công kích cực lớn.
Khí thế gươm súng sẵn sàng càng lúc càng mãnh liệt, môi Giang Nhược phát run, lên tiếng chỉ trích: “Đúng thì làm sao? Đừng quên tôi với ông nội thành ra thế này là tại ai.”
Tay Lục Hoài Thâm nắm thành quyền nện vào vô lăng, chửi tục một câu.
“Xuống xe!”
Giang Nhược ngây ngẩn, liền đó mới nói: “Anh, xem như tôi đã rõ rồi, anh chính là muốn để tôi chết ở nơi thâm sơn cùng cốc này chứ gì!”
Sau khi hít thật sâu, Lục Hoài Thâm mới ghìm được cơn tức, “Trong đầu cô tối ngày chỉ nghĩ tôi làm thế nào để giết cô phải không? Chương Chí chết rồi, người nhà anh ta còn đó, cô muốn hỏi gì đi xuống mà hỏi, tôi nói đủ rõ ràng chưa?”
Giang Nhược chột dạ cụp mắt, trong khoảnh khắc khí thế yếu đi mấy phần, “Người ta đang lo tang sự, đi tay không thì không hay lắm nhỉ?”
“Tiền mặt, làm phong bì viếng.”
“Ừm.” Giang Nhược lấy ví trong túi xách, bình thường chẳng dùng tiền mặt vào đâu nên trong ví cô chỉ có sáu trăm đồng, cô lôi ra hết rồi nói: “Sáu trăm có đủ không?”
Lục Hoài Thâm nói gắt gỏng: “Thổ hào, không lẽ cô còn định làm phong bì sáu nghìn?”
Giang Nhược trừng mắt lườm anh, lại nhìn nhìn Mao gia gia trong tay, “Tôi thấy vừa rồi có người đem theo nhang hương tiền giấy, có cần mua một ít không?”
Lục Hoài Thâm lại lái xe quay đầu, đi đến cửa hàng tạp hóa gần cổng làng.
Giang Nhược xuống mua nhưng lại giơ tay về phía anh, “Tôi chỉ còn tiền làm phong bì thôi.”
Lục Hoài Thâm vứt ví cho cô ấy, vẫn đang trong cơn giận dữ, không muốn nói chuyện với cô ấy lắm.
Giang Nhược đi xuống xe, nói muốn mua hương nhang tiền giấy, bà chủ là một phụ nữ trung niên, hỏi cô có phải đến nhà Chương Chí không.
Giang Nhược gật đầu, chỉ mấy thứ mà bà chủ lấy ra từ trên kệ trưng bày thủy tinh, nói: “Chỉ bây nhiêu là đủ ạ? Không cần những thứ khác sao?
Bà chủ không nói hai lời, lấy luôn một bộ các loại hàng mã đa dạng đưa cho cô ấy, còn nói: “Chỗ tôi có cả nhà giấy đấy, muốn lấy một cái không?”
Giang Nhược nhìn căn nhà bằng giấy hồ trong góc nhà, sau lưng thấm lạnh, cô vội vã xua tay: “Thôi, không cần đâu.”
Vừa về đến xe, Giang Nhược liền kể với Lục Hoài Thâm, ban nãy bà chủ muốn cô mua cái nhà giấy kia, đáng sợ lắm, Lục Hoài Thâm dùng giọng mũi hừ một tiếng, chẳng thèm để ý đến cô.
Khi xe dừng trước cửa nhà Chương Chí lần nữa, có người hàng xóm nói với người nhà Chương Chí: “Kia có phải khách nhà các anh không? Lúc nãy đến rồi lại đi, bây giờ lại quay lại.”
Anh cả của Chương Chí nhíu mày, “Chú út nhà tôi đâu thể quen được người như thế?” Nhìn dáng vẻ và khí độ của người đàn ông kia thì không cùng kiểu người với bọn họ, lại còn lái xe xịn, không giàu cũng sang.
Anh cả của Chương Chí vẫn ra đón khách theo lễ nghi, chỉ là nghi hoặc hỏi: “Anh chị là?”
Giang Nhược nói: “Chúng cháu đến chia buồn.”
Anh cả của Chương Chí: “Có lòng quá, mời vào trong. Anh chị là bạn của em trai tôi à?”
Giang Nhược không biết trả lời ra sao, đánh mắt sang Lục Hoài Thâm, anh nói: “Là bạn của bạn chú ấy.”
Giang Nhược hùa theo: “Đúng, bạn cháu có việc không thể tới, bảo chúng cháu thay anh ấy tới chia buồn với Chương tiên sinh.”
Anh cả của Chương Chí nửa tin nửa ngờ, mời người đi vào.
Vợ Chương Chí lấy đồ từ trên tầng Hai xuống, nhìn thấy người tới bèn đánh giá đối phương mấy lần, ánh mắt liền trở nên cảnh giác, hỏi anh cả của Chương Chí: “Bọn họ là ai?”
Hà Nội, 18/10/2021
Yêu thương (^_^)
Trans: Phương Nhược Vũ