Mục lục
Không Hề Đáng Yêu - Tây Phong Chước Chước
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nửa chừng thì Lục Hoài Thâm gọi điện thoại cho Giang Nhược, hỏi cô đang ở đâu.

Giang Nhược lúc ấy đang chọn tôm, nói: “Tí nữa em đến chỗ mẹ, đang mua đồ ở siêu thị.”

Cuối cùng lại quan tâm một câu hỏi anh bữa tối có sắp xếp gì chưa.

Lục Hoài Thâm nghe thấy tạp âm bên kia điện thoại, “Lúc nữa anh qua đón em nhé?”

Giang Nhược nói được.

Vốn đang định nói gì đó, âm thanh hướng dẫn mua trong siêu thị khiến cô lạc hồn, nhất thời quên mất, sau đó là ngắt máy.

Giang Nhược lại mua váng sữa và bò bít tết, cùng với một ít hoa quả sấy với đồ ăn vặt Trình Khiếu thích ăn.

Dạo hết một vòng, Giang Nhược nói: “Tôi mua xong rồi, đồ anh muốn mua đâu?”

Cao Tùy cầm bia và nước khoáng ở trên kệ hàng gần cửa ra, còn chọn hai chai rượu vang đỏ.

Cao Tùy vẫn luôn làm cu li cho cô, Giang Nhược ngại cực kì, đến quầy thu ngân, cô vốn định thanh toán luôn hộ Cao Tùy, Cao Tùy không cho, đồ Giang Nhược mua không đắt bằng chai rượu vang đỏ, anh ta cảm thấy làm vậy không hay lắm, cuối cùng ngược lại còn trả tiền luôn cho cả cô.

Ngay lúc ấy Giang Nhược không nói gì, chỉ bảo cảm ơn.

Tới dưới tiểu khu, đồ khá nhiều, Cao Tùy lái xe vào tận dưới tòa nhà cô, thuận miệng hỏi tầng mấy, cao quá, một thai phụ như cô xách lên chắc chắn khó khăn, bèn bảo sẽ xách lên giúp.

Từ buổi chiều đến bây giờ, Cao Tùy đều bôn ba vì chuyện của cô, Giang Nhược cảm thấy xuất phát từ lễ phép nên giữ người ta ở lại ăn cơm.

Cao Tùy nghe vậy từ chối khéo: “Gia đình cô ăn cơm cùng nhau, tôi không tiện quấy rầy, lúc nữa tôi sẽ ra ngoài ăn.”

“Chỉ có tôi với mẹ tôi, mua nhiều đồ ăn như vậy, chốc nữa làm thêm mấy món, thêm đôi đũa mà thôi.”

Cao Tùy suy nghĩ một chút, đồng ý.

Đồ đều đặt ở cốp xe, Cao Tùy cầm rượu vang đỏ vừa mua lên, nói: “Đột nhiên tới nhà ăn chực, không chuẩn bị quà gì, cái này coi như quà kỷ niệm là được.”

Không đợi Giang Nhược trả lời, anh ta đã cầm đồ trên tay, “Đi thôi.”

Giang Nhược chỉ đành ngậm miệng, nuốt lời muốn nói vào trong bụng.

Hai người vừa định lên tầng, một ánh đèn xe rọi qua, theo sau còn đi kèm hai tiếng còi có tiết tấu, ý cố tình nhắc nhở cực rõ ràng, Giang Nhược với Cao Tùy đồng thời nhìn về hướng xe đến.

Xe chính là cái xe buổi sáng Giang Nhược đi đến Giang thị.

Bụi bặm cuộn bay lơ lửng trong ánh sáng đèn xe, Giang Nhược thấy gương mặt ngược sáng không cảm xúc của Lục Hoài Thâm, đôi mắt dán vào hai người bọn họ, tuy rằng vẻ mặt không khác ngày thường, nhưng Giang Nhược có thể phát giác sự bất đồng nhỏ nhặt trong ánh mắt anh.

Giang Nhược ngừng bước chân, Lục Hoài Thâm tắt máy, xuống xe.

“Sao anh không bảo trước là đến đây?”

Giang Nhược nghe anh bảo trong điện thoại là sẽ tới đón cô, không nói thời gian, liền tự động lý giải thành sau khi ăn xong, không ngờ anh sẽ đến lúc này.

Lục Hoài Thâm liếc cô một cái, “Không phải anh đã bảo với em trong điện thoại rồi à?”

Giang Nhược phát hiện cách anh nói chuyện cũng dở dở ương ương, thế nên không ôm khư khư vụ này nữa, “Buổi chiều luật sư Cao đi cùng em đến chỗ ông nội, em không lái xe, luật sư Cao đưa về, tiện thể em mời anh ấy lên nhà ăn tối.”

Cao Tùy gật đầu tỏ ý chào hỏi Lục Hoài Thâm.

Lục Hoài Thâm cười cười khách sáo nói: “Hôm nay làm phiền luật sư Cao rồi.”

“Việc nên làm mà.”

Lục Hoài Thâm đón lấy túi mua hàng từ tay Cao Tùy, Cao Tùy vốn chẳng phải người không biết điều, ngoại trừ rượu vang đỏ thì đồ vật khác đều vào tay Lục Hoài Thâm.

Hoàng hôn buông xuống, Kiều Huệ chờ Giang Nhược về, đứng dậy đi nấu cơm, lần đầu gặp Cao Tùy, hai người đều rất khách sáo, Kiều Huệ bảo bọn họ ngồi chơi ở sofa.

Cơ thể bà ấy gần như không còn trở ngại, việc nấu cơm gì gì đó không chỉ là nói chơi, Giang Nhược đi vào phòng bếp làm trợ thủ cho bà.

Sau khi mang thai, Kiều Huệ nghĩ cô yếu ớt lạ thường, ngay cả bát cũng không nỡ để cô rửa một cái nào, thấy cô tiến vào, lập tức định đuổi cô đi ra ngoài.

Giang Nhược đứng ỳ tại chỗ không đi, “Mang thai đâu có dễ hỏng thế, có phải cốc thủy tinh đâu, cứ chạm vào là sẽ vỡ.”

Giang Nhược muốn thò tay vào chậu nước giúp bà ấy, Kiều Huệ đã phủi tay cô ra nghe chát một tiếng.

“Không phải mang thai dễ hỏng, mà là con dễ hỏng. Trước kia lúc mẹ mang thai Trình Khiếu, vẫn làm việc nhà như thế, nhưng thời các con không giống bọn mẹ, chưa từng làm công việc chân tay chân chính, tố chất sức khỏe cũng chẳng thể so với chúng ta.” Kiều Huệ hơi có ý phàn nàn, “Đặc biệt là con, không phải phát sốt cảm cúm thì là đau dạ dày, mới tí tuổi mà cơ thể đã chẳng ra gì rồi.”

Giang Nhược buồn cười: “Thế nào mà mẹ làm tổn thương con còn không quên khen mình thế?”

Kiều Huệ cũng tự buồn cười.

Giang Nhược nhìn bà một cái, không nói chuyện, Kiều Huệ cúi đầu rửa rau, Giang Nhược giúp bà vặn nhỏ vòi nước, sau đó gối đầu lên vai bà từ đằng sau.

Trước kia khi còn nhỏ cô cũng thích làm vậy, khi đó Kiều Huệ hơi béo, dựa vào thoải mái có cảm giác an toàn, nhưng hiện tại cô có thể cảm nhận được hình dáng đầu xương nhô ra ở bả vai.

Kiều Huệ hỏi cô: “Sao đấy?”

“Không sao, hơi mệt.”

Kiều Huệ im lặng một lát, dùng đầu dụi nhẹ vào mặt cô, an ủi: “Đừng để mệt quá, đừng tạo áp lực quá lớn cho mình, hết thảy thuận theo tự nhiên là được.”

Giang Nhược gật đầu, hốc mắt nong nóng.

Giang Nhược dựa một chút, tâm trạng đỡ hơn, vẫn giúp đỡ rửa rau thái rau, Kiều Huệ nổi lửa.

Giang Nhược nói: “Tí nữa để con chiên bò bít tết.”

“Bạn các con đến, không ra mà tiếp chuyện à?”

“Lục Hoài Thâm ở đấy mà.”

Bên ngoài đang mở TV, Kiều Huệ bình thường không có việc gì, thích xem mấy phim nhiều tập, tới 7 giờ, TV bắt đầu tiếp sóng Bản tin thời sự.

Hai người Lục Hoài Thâm và Cao Tùy đều ở ban công.

Ngoài ban công đặt một hàng cây cảnh, chủng loại đa dạng, nhưng không có ngoại lệ đều tàn lụi hết, bởi vì khí hậu đầu đông không tốt và chăm sóc không thích hợp, trong bồn hoa cơ bản đều là cành tàn lá úa, thỉnh thoảng thấy ở giữa một vài phiến lá còn chưa chết hẳn, chỉ có cây mọng nước và cây xương rồng trên giàn hoa trong nhà là còn sống.

Cao Tùy gợi chuyện trước, “Cậu biết kết quả biểu quyết cuối cùng của hội nghị cấp cao Giang thị hôm nay chưa?”

Lục Hoài Thâm gật đầu: “Biết.”

“Ý kiến của Giang lão tiên sinh là, bảo Giang Nhược bán đứt cổ phần, dùng để bồi thường tổn thất kinh tế của Giang thị.”

Lục Hoài Thâm nhìn ra ngoài ban công, hỏi với vẻ chẳng có gì bất ngờ: “Thế à?”

Cao Tùy nghiêng đầu nhìn Lục Hoài Thâm, biết đâu có thể đoán được một tí tẹo ý nghĩ của cậu ta, nhưng hoàn toàn không nhìn thấu người này.

Lục Hoài Thâm thu hồi mạch suy nghĩ, “Phải chăng luật sư Cao cùng nhà họ Giang có quan hệ sâu xa gì?”

“Sâu xa? Chưa tới mức đó.”

“Thế tức là ít nhiều cũng có.”

Cao Tùy nói kiểu ba phải: “Có thể xem là thế.”

Hai người giao lưu ngắn ngủi, Cao Tùy trở về phòng khách ngồi ở sofa, Lục Hoài Thâm vẫn đứng ở ban công như cũ, chống bệ cửa sổ nhìn phía bên ngoài, bóng lưng cùng sự tĩnh lặng hòa làm một thể.

Bữa tối người đông, Giang Nhược chiên hết bò bít tết đã mua, để lại cho Trình Khiếu một phần, còn lại chia thành bốn đĩa.

Trên bàn cơm, cũng không nói tới chuyện liên quan đến hội nghị hôm nay, Cao Tùy và Lục Hoài Thâm trò chuyện về thị trường chứng khoán tài chính cùng giai thoại trong ngành, Giang Nhược cùng Kiều Huệ nói về giá thực phẩm và mấy tin tức sốt dẻo năm xưa.

Sau khi ăn xong ba người rời đi, xe Cao Tùy ở phía trước, tại cửa tiểu khu, hai chiếc xe đi ngược hướng, Cao Tùy hướng ra sau vẫy vẫy tay rồi rẽ phải.

Lục Hoài Thâm lái xe rẽ trái, dọc đường về, Giang Nhược phát hiện xe đi về hướng Hoa Lĩnh Phủ.

Tay Giang Nhược đặt trên cái bụng sau khi cơm no rượu say càng thêm tròn lẳn, “Không về nhà à?”

“Ở thêm một đêm nữa.”

“Thế buổi tối em đói thì làm thế nào? Tủ lạnh không có đồ sẵn, anh làm đồ ăn cho em à?”

“Sao tối qua em không đói?”

“Bởi vì em có thể cố nhịn.”

Xe đang đi ngang qua chỗ đèn xanh đèn đỏ bị ùn tắc, mắt Lục Hoài Thâm lộ vẻ tươi vui nhìn sang cô, cô nhìn ra ngoài cửa sổ.

Gần đấy là một công viên, có một gia đình ba người ra ngoài tản bộ trên vỉa hè, đứa bé mặc áo bông liền thân hình con gấu hoạt hình, đi đường còn chập chững, trong tay người bố túm một sợi dây, đầu dây còn lại ở trên ba lô đưa bé đang đeo.

Mặt Giang Nhược đầy vẻ yêu thích: “Ông bố kia dắt con đi dạo mà như dắt chó đi dạo nhở.”

Lục Hoài Thâm nhìn trong ánh mắt cô ngập tràn khát khao, trái tim không khỏi rung động, sắc mặt cũng trở nên dịu dàng.

Sợ buổi tối cô đói thật nên khi đi ngang qua cửa hàng, đã vào mua một ít bữa ăn khuya mang về.

Hà Nội, 12/3/2023

Về đến thủ đô, kết thúc mười mấy tiếng đu idol. Cái thím phiên dịch hơi xu cà na nha. Trong fandom có thiếu người biết tiếng Hàn đâu. MC mà không có máu đu idol thì dịch nó không choáy được.

Hệ quả của những trận hò hét là giờ đây đã nói bằng tiếng dế rồi. Mà lần này chưa thăm được một chỗ nào ở Sài Gòn ngoài SVĐ quân khu 7 và sân bay đã phải cuốn gói về làm thuê cho tư bản rồi.

Yêu thương (^_^)

Trans: Phương Nhược Vũ

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK