Hiện tại, khi Giang Nhược ý thức được Lục Hoài Thâm đang chơi chữ với cô thì đã muộn. Có lẽ trong lòng Lục Hoài Thâm sớm đã hiểu rõ nhưng chẳng nói toạc ra, vô duyên vô cớ cô tìm anh ăn cơm là có ý đồ.
Cô tiu nghỉu cười khổ trong lòng, thế giới này có rất nhiều người cô không lừa được, đồng thời cũng hiếm có thủ đoạn nào mà anh không nhìn thấu đáo. Cô muốn làm anh lung lạc nhưng lại bị anh chiếu tướng một trận.
Giang Nhược chống lên tay vịn hình vành khuyên, xuyên qua lan can thủy tinh nhìn đến tận cùng, trong các cửa hàng cao cấp là đồ trang sức đá quý, quần áo, túi xách hàng hiệu lung linh đẹp mắt, có hơi thấy choáng ngợp, lòng bàn tay túa ra một lớp mồ hôi lạnh.
Giang Nhược xoay người nhìn Gisele đã chọn xong váy, tiến vào phòng thử đồ để mặc thử, việc đến nước này, cô cảm thấy chi bằng thẳng thắn với anh ấy, biết đâu còn có chỗ xoay xở.
“Tôi…” Giang Nhược thử công khai trình bày sự tình,”Thật ra bữa tối còn có một người khác.”
“Ai?” Bên kia cụt hứng hỏi một chữ.
Giang Nhược cắn răng, cố gắng nói bằng giọng như bình thường: “Gisele Moore, hiện giữ chức Tổng quản lí khu vực Trung Quốc đại lục của tập đoàn DS, cấp trên của tôi.”
Nhưng ở bên kia, Lục Hoài Thâm chẳng tiếp lời ngay, không lâu sau mới lạnh nhạt giễu cợt nói: “Cứ phải đợi đến lúc lửa cháy đến mông, giấy không gói được lửa, bị người ta bức cung mới chịu khai.”
Lông mi Giang Nhược khẽ chớp, bình ổn tâm tư, nhỏ giọng hỏi: “Nếu tôi khai thật anh sẽ đồng ý sao?”
Âm sắc Lục Hoài Thâm lành lạnh, “Chuyện không có lợi lộc gì sao tôi phải đồng ý?”
Giang Nhược trầm mặc một lát, hỏi: “Anh muốn lợi ích gì?”
Lục Hoài Thâm nói như đinh đóng cột: “Cô chẳng cho tôi được lợi lộc gì cả,” tạm dựng, lại thêm: “Trừ việc từ bỏ tài sản hôn nhân, cô đồng ý không?”
Giang Nhược chẳng nói năng gì, cái chuyện vì tham nhỏ mà mất lớn này, cô không làm, tất nhiên sẽ chẳng ưng thuận.
Giang Nhược im lặng một hồi, giọng nói thoáng lộ ra vẻ mất tự nhiên: “Anh có thể suy nghĩ đến cái khác không, anh muốn tôi làm gì, chỉ cần trong phạm vi năng lực của tôi…”
Thấy Giang Nhược bày ra tư thế đánh cược tất cả, dường như không đạt được mục đích sẽ không buông xuôi, Lục Hoài Thâm nói mát: “Chỉ biết tiền trảm hậu tấu nhưng không biết lượng sức mà làm, chưa từng nghe câu, không có mũi khoan kim cương thì đừng có hành nghề gốm sứ à?”
(không có mũi khoan kim cương thì đừng có hành nghề gốm sứ: đại ý là phải cân nhắc trước khi làm, nếu năng lực có hạn thì đừng có làm những việc vượt quá khả năng)
Giang Nhược thấy mấy lời thừa thãi anh ta dạy bảo lắm quá đi, ấp úng trả lời: “Bây giờ nghe rồi đây.”
Vài thứ, khi muốn tranh giành, thế nào cũng phải bỏ ra sự hi sinh nhất định, hoặc là tôn nghiêm, hoặc là thời gian hay cái khác, Giang Nhược đã sớm chuẩn bị ổn thỏa, quả thực như lời anh nói, tiền trảm hậu tấu, xong xuôi lại vỗ về làm yên lòng.
Kì thật ở nơi làm việc, loại chuyện này nhìn mãi thành quen, vì tầm nhìn dài hạn cứ khoác lác trước xong liều mạng chiến đấu là được, chẳng qua Lục Hoài Thâm thấy nhiều rồi, am hiểu sâu sắc tâm lí con bạc, cũng không dính chiêu tí nào.
Giang Nhược đập tay vịn, tiếp tục thuyết phục Lục Hoài Thâm: “Anh muốn tôi làm gì? Một tháng không xuất hiện trước mặt anh? Lúc li hôn, tôi cho anh một ít cổ phần Giang thị nhé?”
Câu sau thu hút sự hứng thú của Lục Hoài Thâm: ” 'Một chút' là bao nhiêu?”
Giang Nhược ngẫm nghĩ: “0.5%?”
Lục Hoài Thâm nói: “Tôi tắt đây.”
“Đừng!” Giang Nhược vội vàng nói nhưng vẫn kiên trì, “0.5% cổ phần theo giá thị trường ít nhất cũng lên đến hàng chục triệu đấy.”
Giang Nhược nói thế mà bản thân đã cảm thấy hối hận, không đáng, quá không đáng ấy, cô làm thuê cả đời cho DS cũng không kiếm về được nhiều bấy nhiêu.
Lục Hoài Thâm khẽ hừ giọng: “Thèm khát thật nhỉ.”
Giang Nhược uể oải đấu tranh lần cuối: “Tôi biết anh muốn cái gì, anh cũng biết rõ ràng đó là điều không thể. Tôi đã nói rồi, coi như để trao đổi bữa ăn này, những thứ tôi có thể cho đều sẽ đáp ứng, phiền anh hãy nghĩ lại.”
Cô có cảm giác hụt hẫng như rơi từ tầng mây xuống vực thẳm, vốn quyết chí phải giành lấy nhưng bây giờ chẳng đạt được, lời hay ý đẹp nên nói cũng nói cả rồi, công việc có thể tìm lại chứ thực sự cô không có cách nào đem hi vọng cuối cùng của Giang Khải Ứng đi cược được.
So sánh giữa hai việc có hại đương nhiên phải chọn cái có thiệt hại ít hơn, cái nào nặng, cái nào nhẹ, cô vẫn biết.
Bên kia, Lục Hoài Thâm im lặng rõ lâu, theo sau mới nói giọng lãnh đạm: “Đang trên đường rồi, lảm nhảm nhiều thế không biết.”
Giang Nhược bỗng cong cong khóe môi, ngay cả giọng nói cũng mềm đi không ít, khẽ bảo một câu với bên kia: “Cảm ơn.”
Đầu kia ừ một tiếng liền ngắt cuộc gọi.
Cầm điện thoại quay về cửa hàng, vừa đúng lúc Gisele thay xong quần áo đi ra, đứng gương vừa nâng cằm vừa nghiêng đầu ngắm nghía, từ trong gương thấy Giang Nhược đi đến hỏi cô: “Bộ này thế nào?”
“Đẹp.” Tâm trạng Giang Nhược giống như rẽ đám mây nhìn thấy trời xanh, thấy cái gì cũng thuận mắt.
Gisele gật đầu, “Vậy thì bộ này đi.” Nói xong quan sát Giang Nhược từ trên xuống dưới một lượt, không vừa ý lắm với chân váy và áo của cô, không tính là trang trọng nhưng cũng không thể bảo là tùy tiện, sau cũng vẫn không nói gì, dẫn Giang Nhược đến nhà hàng.
Bầu không khi nơi đây lịch sự tao nhã, khoảng cách giữa các bàn rộng, hơn nữa còn có bức bình phong ngăn cách, do chỗ ngồi cần được đặt trước và số lượng có hạn, vì thế dù đang là giờ ăn tối, cũng không có cảm giác huyên náo bởi quá đông người.
Hai người tới trước một lúc, Gisele thuận miệng hỏi gần đây công việc Giang Nhược thế nào, đã quen chưa.
Giang Nhược trả lời từng thứ, đồng thời còn luôn luôn khơi gợi chủ đề mà Gisele cảm thấy hứng thú, sau đó rất khéo léo bày tỏ ở phương diện này G có trình độ uyên thâm, chiêu này thông tục người ta gọi là vỗ mông ngựa, chỉ là cô vỗ theo cách tinh tế hơn mà thôi, đôi khi vẫn đánh mắt nhìn ra phía cửa nhà hàng.
Gisele hơi cười cười, trông có vẻ như ở cùng một chỗ với chị ta cũng không đến nỗi nào nhưng nghĩ cẩn thận lại thấy vẻ mặt ấy giấu kín như bưng, bởi vậy không đoán ra được suy nghĩ thật sự.
Khi còn cách tám giờ khoảng hai phút, Lục Hoài Thâm xuất hiện, gặp đúng lúc Giang Nhược bất an nhìn về hướng đó lần nữa, cách vài mét, ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung.
Một bên lạnh lùng thâm thúy, quét qua cô, một bên vui không cầm được lòng, không nhịn nổi mỉm cười.
Giang Nhược thu lại nét mặt, rồi ôn hòa nói với Gisele: “Lục tiên sinh đến ạ.”
Mà cô còn tự coi mình là người trung gian trong cuộc gặp mặt, thoạt tiên giới thiệu với Lục Hoài Thâm: “Vị này là Gisele Moore, giám đốc điều hành chi nhánh của tập đoàn DS.”
Gisele đứng dậy, chủ động bắt tay anh, hơn thế còn dùng tiếng Trung chào hỏi: “Lục tiên sinh, hân hạnh.”
“…” Giang Nhược xem như đã rõ cái gì gọi là phân biệt đãi ngộ, cái gì gọi là khác biệt đẳng cấp.
Yêu cầu cấp dưới không được phép nói tiếng trung với chị ta, thế mà đối mặt với người thuộc tầng lớp cao hơn lại chủ động đón ý hùa theo, tự tháo gỡ rào cản ngôn ngữ.
Nhưng quả là G hiểu biết về tiếng Trung quá ít, cách nhả chữ rất sứt sẹo, chủ động mở miệng nói tiếng Trung là do muốn giữ chặt Lục Hoài Thâm, nên trước nhất thiết phải bày ra tư thế biểu thị thành ý của bản thân ở một mức độ nhất định.
Sau khi Lục Hoài Thâm cùng bắt tay thì ngồi xuống, Gisele dùng tiếng Trung hỏi anh ăn gì, anh nói rất ga lăng: “Nói tiếng Anh cũng được.”
Gisele âm thầm thở phào nhưng Lục Hoài Thâm lại nhìn Giang Nhược bảo: “Cô lựa mà gọi món đi.”
Giang Nhược ngây ra, vô thức liếc khóe mắt sang G, sau đó lại nhìn nhìn anh, cúi đầu xem thức đơn, nói lí nhí: “Tôi có biết khẩu vị của anh đâu.”
Lục Hoài Thâm như cười như không, “Không biết mà còn mời tôi ăn cơm?”
Giang Nhược nhíu đầu mày, ở trước mặt G lại không dám đắc tội với khách hàng mục tiêu của chị ta, bèn cười rất nhã nhặn với anh: “Vậy tôi cứ chọn tùy ý nhé.”
“Ừ.”
G nhìn hai người bọn họ: “Bọn cô đang nói gì đấy?”
Giang Nhược đáp thân thiện: 'Lục tiên sinh bảo tôi giúp anh ấy chọn món, tôi hỏi anh ấy ăn gì, anh ấy nói cái gì anh ấy cũng ăn.”
Trực tiếp tiêu diệt hậu quả của việc cô gọi đồ không không khẩu vị của anh mà bị trách móc.
G không tin lắm, bởi vì quan sát biểu cảm khuôn mặt Giang Nhược, chuyện không giống thế, chị ta hỏi cô: “Cô gọi Lục tiên sinh bằng tiếng Trung như thế nào?
Giang Nhược ngừng chốc lát, mới cười: “Cũng gọi là Lục tiên sinh.”
G nói: “Tôi cho rằng cô sẽ gọi anh ta là anh rể.”
Ngón tay Giang Nhược cầm bút hơi dùng sức, không dám nhìn Lục Hoài Thâm, vẫn tươi cười như trước nói với G: “Thỉnh thoảng cũng sẽ gọi như vậy.”
Có thể cảm nhận được ánh mắt trên đỉnh đầu, Giang Nhược quyết lờ đi.
Ngay sau đó, Lục Hoài Thâm và Gisele đã bắt đầu trò chuyện, từ thành tựu của anh cho đến sự phát triển của Bác Lục, lại nói tới Giang thị và Chung Thận, tới đây mới coi như chính thức kéo chủ đề về đúng quỹ đạo.
Gisele nói về vấn đề sức khỏe ông cụ bên tập đoàn DS, công ty nội chiến không dứt, cổ phiếu bấp bênh, bây giờ thu mua cổ phần có thể nói là thời cơ cực tốt, không biết anh có ý kiến gì về phương diện này không?
Lục Hoài Thâm nói: “Đại khái đã nghe ngóng qua từ chỗ Chung thận, hiện trạng DS không ổn định, nên có thu mua cổ phần hay không còn cần suy xét.”
Trước hết, Gisele nguyền rủa Chung Thận một lần trong lòng, sau lại dồn sức thả mồi câu ở chỗ Lục Hoài Thâm, khi biết thái độ của anh rồi cũng không vội thuyết phục mà cùng anh nói trời nói nói đất, nói đến cổ phiếu lại bàn về ngân sách.
Tóm lại, suốt quá trình Giang Nhược đều ngồi yên lặng bên cạnh, trừ khi hỏi đến mình nếu không tuyệt đối không hé miệng.
Được một lúc, Gisele có cuộc điện thoại quan trọng, chị ra ngoài nghe máy.
Lục Hoài Thâm dựa vào ghế, nhìn Giang Nhược bên cạnh nho nhã an tĩnh, quầng sáng đèn thủy tinh làm mềm mại đường nét khuôn mặt cô, mặt mày dịu dàng ấm áp, khóe miệng chúm chím, lơ đãng cười mủm mỉm.
Anh đánh giá: “Giả bộ ngoan ngoãn để chiếm hời.”
Giang Nhược quang minh chính đại đón nhận ánh mắt đăm đắm của anh, hỏi ngược lại: “Lẽ nào anh thích cấp dưới phản nghịch?”
Lục Hoài Thâm uể oải nói: “Chỉ cần có triển vọng, phản nghịch một tí càng có thể kích thích tính sáng tạo.”
Giang Nhược thấy đây là anh ám chỉ mình chỉ biết giả vờ ngoan ngoãn vỗ mông ngựa, chẳng có tí triển vọng nào.
Cô phản kích: “Bữa tôi hôm nay cũng xem là triển vọng của tôi.”
“Triển vọng của cô là hi sinh thời gian của tôi để đổi lấy.” Lục Hoài Thâm liếc cô, gõ gõ bàn: “Đừng quên, bữa cơm này có giá cả, trước hết cứ cho nợ đấy đã.”
“Nói lời giữ lời, tôi sẽ không hối hận.” Giang Nhược nói xong trầm ngâm giây lát, không nhịn được hỏi: “Anh gặp Chung Thận rồi à?”
Lục Hoài Thâm nhìn cô: “Thế nào, muốn thay cấp trên của cô thám thính thông tin để bày tỏ lòng trung thành?”
Giang Nhược uống ngụm nước lạnh, nói: “Không phải, người trong giang hồ suy cho cùng cũng phải hiểu chuyện giang hồ chứ.”
Lục Hoài Thâm không đưa ra lời bình phẩm, hỏi cô: “Vậy cô có quan hệ gì với Chung Thận?”
Tay Giang Nhược nắm chiếc cốc cợt khựng lại, nhìn anh không né tránh: “Chẳng có quan hệ gì, trước đây khi làm phiên dịch tại hội nghị từng gặp anh ta,” Nói xong lại cúi đầu, nhìn gợn nước sóng sánh trong cốc: “Lúc ấy, Gisele cũng có mặt ở đó, nhưng chúng tôi xảy ra chút tranh luận nho nhỏ trong một vài quan điểm.”
Cô lược bớt chuyện mình bị điều chuyển vị trí, càng đừng nói đến việc ấy có khi còn có quan hệ với Chung Thận.
Dù gì cũng vào công ty mấy ngày như thế, cô chẳng gặp Chung Thận được bao lần, anh ta cũng vội đến vội đi, hai người chưa từng nói chuyện riêng, Giang Nhược càng không tiện chủ động tìm anh ta hỏi điều mình hoài nghi.
Lục Hoài Thâm híp mắt nhìn cô: “Có tiền đề như vậy, hẳn là Gisele thấy cô phải vô cùng ngứa mắt chứ, tại sao vẫn còn dùng cô?”
Hà Nội, 12/7/2021
Yêu thương (^_^)
Trans: Phương Nhược Vũ