Mục lục
Không Hề Đáng Yêu - Tây Phong Chước Chước
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phong cách đẹp lạ quá mức, trong đêm mưa trống trải cũng lộ ra vẻ kì dị hơi có phần chật vật. Lục Hoài Thâm giảm tốc độ xe, chậm rãi đến gần.

Giang Nhược đã sớm phát hiện ánh đèn xe chói lòa xuyên thủng màn mưa, lại mãi không thấy xe đi qua, cô ấy thấy kỳ quái quay đầu lại, sau chiếc cần gạt nước đang lắc qua lắc lại trên tấm kính chắn gió, nhìn thấy Lục Hoài Thâm.

Thế mưa đã nhỏ hơn nhiều so với lúc ban đầu, Lục Hoài Thâm lái xe đến cạnh cô ấy, hạ cửa xe, mưa bụi lập tức bị gió lạnh cuốn vào trong.

“Trời mưa to dắt nó đi dạo làm gì?”

Giang Nhược chiếu tới ánh mắt bất lực, dây dắt chó rung rung trong tay, “Nó làm ầm ĩ đến phát điên, cứ đòi ra ngoài.”

Vốn dĩ Giang Nhược chỉ định dắt nó ra sân trước sân sau thôi, nhưng Rozy một lòng trốn chạy khỏi nhà ra đường núi rộng rãi.

Ngọn núi này vốn không phải núi sâu rừng già, sườn núi bằng phẳng lại giáp biển, phía trước không có tòa nhà cao tầng che chắn, tầm nhìn rộng mở, chỉ khai phá để xây khu biệt thự cao cấp, nhà ở cũng đều lựa chọn chỗ có thế đất bằng phẳng, gần nhà Lục Hoài Thâm thậm chí còn có hồ nhân tạo.

Sân trước biệt thự và đường núi bên ngoài nối với nhau bởi con đường đá cuội rộng chừng một chiếc xe, bên đường có thảm cỏ cũng có cây xanh cành lá sum sê, chỗ gần cổng còn có đài phun nước nhỏ, dư chỗ dắt chó đi dạo.

Nhưng Rozy không khác gì bị điên, ra cửa liền men theo con đường này dạng chân hướng ra bên ngoài, lôi cũng không lôi nổi, Giang Nhược đành phải dong nó đi hai vòng trong vòng 100m đường núi trước nhà.

Trước mặt vài bước chính là cổng nhà, Giang Nhược dắt chó đi về.

Ở cửa, Rozy ngoan ngoãn đứng đó, để mặc Giang Nhược cởi áo cởi giày cho nó, lại lấy khăn lông khô lau khô da lông bị nước mưa bắn ướt.

Lục Hoài Thâm bước vào từ cánh cửa nối thông phòng khách với gara, nhìn con chó kia nói một câu: “Ngày mai bảo người đưa chó về cho Lục Thanh Thời.”

Con chó kia nghiêng đầu nhìn về phía Lục Hoài Thâm, le lưỡi hai mắt mù mờ, bộ dáng lấy lòng.

Giang Nhược do dự một chút nói: “Thế đợi lúc nữa em gọi điện thoại cho thím út.”

Thật ra cô ấy cũng ngại phiền, vốn đã chẳng có kinh nghiệm chăm thú cưng, đối loại chó nhiệt tình quá mức nhảy nhót khắp nơi như Rozy, cô ấy vẫn chưa hoàn toàn khắc phục được tâm lí sợ hãi.

Nhưng mặt khác Giang Nhược lại lo lắng, Lục Gia Lạc gửi gắm con chó cho cô ấy, cô ấy lại đưa nó về, có khi nào không hay lắm?

Rozy có một cái túi sinh tồn, lúc trước Quý Lan Chỉ cho người đưa đến, bên trong bấm móng thú cưng, đồ ăn vặt, đồ che mưa, đồ chơi…

Hiển nhiên là hy vọng con chó này cũng có thể đi theo Lục Gia Lạc sống ở bên này một thời gian ngắn.

Nhà Quý Lan Chỉ đang lúc ngổn ngang bề bộn, Giang Nhược không phải kiểu không niệm tình thân như Lục Hoài Thâm, cho nên cuộc điện thoại ấy vẫn mãi không gọi, cuối cùng còn tự thuyết phục bản thân, nuôi thì nuôi thôi, ban ban ngày có thím Ngô để mắt, cô ấy chỉ chịu trách nhiệm dắt chó đi dạo.

Hoặc là để thím Ngô dắt chó đi dạo mỗi ngày rồi mới về, tăng thêm ít phụ cấp cho thời gian dắt chó đi dạo.

……

Hiện tại ở nhà Lục Thanh Thời, ngổn ngang bề bộn cũng không đủ để hình dung.

Quý Lan Chỉ cảm thấy trước kia mình lương thiện quá mức, đã để lại đường lùi cho Ngô Lệ Lệ.

Khi đó, Quý Lan Chỉ tìm cấp trên của Ngô Lệ Lệ, là bởi vì người phụ nữ đó muốn vào nhà họ Luc, Lục Thanh Thời lại không muốn ly hôn, để bà ấy cùng xử lí việc này. Mục đích của Quý Lan Chỉ là để nhắc nhở cô ta, làm sự việc bung bét chẳng có lợi gì đối với cô ta, thứ nhà họ Lục có chính là biện pháp chặt đứt đường lui của cô ta. Quý Lan Chỉ đã cho Ngô Lệ Lệ cơ hội giải quyết riêng êm đẹp, bỏ đứa bé lấy tiền, cô ta vẫn có thể bắt đầu cuộc sống mới.

Chuyện đơn giản biết bao nhiêu!

Nhưng Ngô Lệ Lệ cứ có niềm tin kì lạ, được ăn cả ngã về không, mang tất cả hy vọng cược vào đứa trẻ vẫn còn chưa thành hình trong bụng, không làm được Lục phu nhân của Lục Thanh Thời, cũng phải cắt đi một nửa gia sản của Lục Thanh Thời.

Ngô Lệ Lệ vốn là người làm ngành quan hệ công chúng, quan hệ rộng quỷ kế nhiều, chuyện với Lục Thanh Thời bị đè xuống chẳng gây ra tin đồn gì, cô ta bèn âm thầm kết giao với các phu nhân có danh tiếng, tìm cơ hội nói với người ta mình mang thai con Lục Thanh Thời, hơn nữa xứng với biểu cảm tự tin thần bí, làm người ta tưởng rằng Lục Thanh Thời nuôi cô ta, chỉ chờ thời cơ nâng cô ta thượng vị.

Những vị phu nhân hào môn này cũng không biết từng khử bao nhiêu vợ bé tiểu tam, người ta căn bản chẳng coi ra gì, chỉ đợi xem kết cục của cô ta như một trò cười.

Quý Lan Chỉ đợi mãi không thấy Ngô Lệ Lệ tìm bà ấy, liền biết người này nhất định đang giở trò, sau mới biết từ miệng một vị phu nhân buôn bất động sản nghe nói Ngô Lệ Lệ đang tác quái bên ngoài.

Bà ấy nghĩ nếu Ngô Lệ Lệ đã không muốn giải quyết hòa bình, vậy thì tùy cô ta.

Ban đầu bà ấy cũng nói rất rõ ràng, điều kiện không li hôn với Lục Thanh Thời là: Ngô Lệ Lệ buộc phải cắt đứt quan hệ với Lục Thanh Thời, bà ấy cũng không chấp nhận bất cứ đứa trẻ nào trong bụng Ngô Lệ Lệ.

Đương nhiên, khi đó Ngô Lệ Lệ còn rất ngây thơ cho rằng có thể gây áp lực dư luận cho nhà họ Lục, mãi đến sau này, luật sư của Lục Chung Nam đã tìm tới cô ta.

Nhà họ Quý mấy đời đều là gia đình trí thức, ngoài kiếm tiền giỏi, thì còn học hành đỗ đạt, cùng hàng với bố Quý Lan Chỉ, nghề chính là luật sư đã có ba người, hai người chú ở viện kiểm sát giữ chức vụ quan trọng, nhà mẹ đẻ giàu sang lại có bối cảnh làm ngành luật, Quý Lan Chỉ còn là cháu gái trong số các cháu ít ỏi, được yêu chiều mọi bề, nếu kiện li hôn có thể kiện tới mức Lục Thanh Thời phá sản.

Sau khi sự tình truyền tới chỗ Lục Chung Nam, rất sợ mấy lão hủ nho nhà họ Quý gây phiền toái, đích thân phái người giải quyết, cứ như vậy, Ngô Lệ Lệ đừng nói là muốn vào cửa nhà họ Lục, đến đứa trẻ cũng đừng mong nhét được vào nhà họ Lục nữa.

Ngô Lệ Lệ nóng lên, mặc ngay váy bó sát lộ bụng chạy tới nhà Lục Thanh Thời.

Trước đó Quý Lan Chỉ vốn dĩ dự định, chỉ cần Ngô Lệ Lệ thức thời, nhà họ Lục sẽ cho cô ta một món tiền, tạm coi như dùng để chùi mông cho Lục Thanh Thời, một điều nhịn chín điều lành.

Kết quả làm đến mức Lục Gia Lạc biết chuyện bố nó ngoại tình, trái tim thiếu nữ vỡ vụn, lập tức bỏ nhà ra đi, lần này Quý Lan Chỉ cũng nổi giận.

Quý Lan Chỉ nói trước mặt Lục Thanh Thời: “Bây giờ tôi sẽ không cho Ngô Lệ Lệ một đồng nào, bất kể là giới quan hệ công chúng hay ngành nghề khác ở thành phố Đông Lâm, cô ta đừng hòng bươn chải được nữa. Giải quyết cô ta xong, tôi lại bàn tiếp chuyện li hôn với anh.”

Bất kể li hôn hay không, bà ấy đều phải chỉnh chết Ngô Lệ Lệ trước rồi nói sau.

Sắc mặt Lục Thanh Thời tối sầm: “Không phải em đã bảo không li hôn à?”

Quý Lan Chỉ: “Tôi suy nghĩ cẩn thận mấy ngày nay, hối hận rồi. Ai biết anh về sau có thể tái phạm nữa hay không. Tôi đã từng cho rằng anh nằm ngoài mấy anh em nhà anh, nhưng hiện tại tôi đã nhìn thấu, đàn ông đều giống nhau, có lần đầu tiên sẽ có lần thứ hai, cứt ăn ở ngoài còn thơm hơn cơm nhà.”

Sau khi chuyện xảy ra, những câu khó nghe mà Quý Lan Chỉ từng nói còn nhiều hơn những gì bà ấy nói cộng lại suốt ba mươi mấy năm qua. Bởi vì vào thời điểm bà ấy tự cho là ngọt ngào hạnh phúc, Lục Thanh Thời đã tàn nhẫn tát bà ấy một cái vang dội.

Hoặc là Quý Lan Chỉ duy trì trạng thái không giao lưu với ông ta, còn không thì vừa nói một cái đã buông lời châm chích, ban đầu Lục Thanh Thời nhẫn nhịn khuyên bảo, đến sau sẽ lại tranh cãi với bà ấy, mà Quý Lan Chỉ thông thường chỉ lấy một tiếng cười lạnh lùng để kết thúc cuộc nói chuyện, hơn nữa khóa chặt cửa phòng ngủ chính.

Trong khoảng thời gian này Lục Thanh Thời vẫn luôn ngủ phòng cho khách, Quý Lan Chỉ nói nhìn ông ta liền cảm thấy ghê tởm sinh lý, buồn nôn.

Lục Thanh Thời thở gấp gáp bảo đảm: “Nếu còn có lần sau, anh sẽ không giữ em nữa, tùy em xử trí, được chưa?”

“Lần sau?” Quý Lan Chỉ khinh thường nhìn ông ta, chỉ vào ngực ông ta mà nói: “Lúc này đây nếu tôi muốn ly hôn, cũng sẽ lấy hết tất cả tài sản của anh trước cho anh tay trắng ra khỏi nhà. Lần sau cho dù tôi có thể chịu đựng, con gái tôi chưa chắc có thể chịu nổi.”

Bà ấy nhấn mạnh bốn chữ “tất cả tài sản”.

Lục Thanh Thời kinh ngạc nhìn bà ấy, thật lâu sau vẫn không nói nên lời, một lát sau mới cắn má mở miệng: “Quý Lan Chỉ, em hơi gây sự vô cớ đấy, em muốn thế nào mới chịu tin anh?”

“Tin anh?” Quý Lan Chỉ nhìn thoáng qua ông ta nhẹ như không, “Không thể nào.”

Từ khi Lục Gia Lạc bỏ nhà ra đi, bầu không khí trong nhà nhốn nháo đến nỗi bế tắc, ngày ngày Lục Thanh Thời bị chú bác anh em nhà họ Quý gây khó dễ, ở công ty còn bị Lục Chung Nam tước bỏ chức vụ, Quý Lan Chỉ cũng sống chết mặc bay, sắc mặt Lục Thanh Thời ngày một khó coi.

Bầu không khí thế này, Quý Lan Chỉ cũng không dám để con về, Lục Gia Lạc sống ở chỗ Lục Hoài Thâm, con út đi trại hè ở Mĩ về, mới vừa xuống máy bay liền được đưa thẳng về chỗ ông ngoại nó.

……

Tại cửa một quán bar vào buổi đêm.

Một chiếc xe bán tải màu đỏ đang đậu ven đường, người đàn ông mặc sơ mi sẫm màu từ trên xe bước xuống, dầm mưa tiến vào quán bar.

Tới gần bàn tròn, có người thấy hắn, lập tức đứng lên đón hắn vào chỗ ngồi, “Sao anh Hỏa lại tới thế?”

“Không mong tao đến?” Thủy Hỏa ngồi xuống, vuốt râu, rút điếu thuốc ra châm.

Thằng em này hôm qua lái xe cho hắn ta, nói: “Không phải anh bảo hôm nay phải đi theo con kia à?”

“Họ Lục kia phái vệ sĩ đi theo nó, dễ bị phát hiện, quá mấy hôm nữa cũng không muộn.”

Thằng em kia vỗ ngực tỏ vẻ xum xoe: “Thế sau này anh Hỏa có thể mang em theo, em có thể giúp anh.”

Thủy Hỏa dựa vào sofa, dùng khóe mắt liếc nó, cười nhàn nhã nói: “Mày? Có thể làm gì?”

“Anh bảo em làm gì, thì em làm cái đấy thôi,” nói xong, hắn hạ thấp giọng mà nói với vẻ vẫn chưa tận hứng: ” Đặc biệt là những việc anh cảm thấy sẽ làm bẩn tay anh, em đều có thể làm.”

……

Sau khi Giang Nhược tiếp quản công việc kí kết hợp đồng giữa DS với Đỗ Thịnh Nghi, liền liên hệ với đoàn đội của Đỗ Thịnh Nghi, hai bên cần trao đổi một chút về điều khoản hợp đồng đại điện phát ngôn. Nhưng đối phương nói, Đỗ Thịnh Nghi muốn tìm thời gian gặp mặt trực tiếp để bàn bạc, rồi lại lần lữa không rảnh không dành thời gian được.

Kéo dài mười ngày nửa tháng, mỗi lần hỏi thời gian, không phải nói cần quay bổ sung phim điện ảnh thì chính là có tuyên truyền phim phải chạy, có quảng cáo phải chụp.

Tới đầu tháng tám mới nói bỏ ra được chút thời gian, muốn Giang Nhược cùng Vương Chiêu đến hội quán Thanh Lan lúc 5 giờ, cô ấy xuống máy bay sau khi tham gia tiệc tối thời thượng ở vùng khác sẽ đến thẳng chỗ đó tham dự bữa ăn.

Vương Chiêu không kềm nổi nóng nảy, nói vài câu: “Treo bên hợp tác nửa tháng, còn rút thời gian trước lúc ăn cơm để bàn hợp đồng, đây là xem thường DS ư, hay là kênh kiệu? Cấp trên bọn mình đều đang giục, trái lại cô ta chẳng vội chẳng vàng gì, yên dạ yên lòng gây thêm phiền toái công việc cho người khác.”

Buổi tối Giang Nhược và Lục Hoài Thâm cùng nhau ra ngoài ăn món Quảng, nói đến đêm mai phải đến hội quán Thanh Lan một chuyến.

Lục Hoài Thâm hỏi: “Đi làm gì?”

Buổi trưa Giang Nhược chẳng ăn uống ra gì, nên đang đói phát hoảng, nuốt miếng thịt xào dứa chua ngọt rồi mới xuýt xoa nói: “Đại sứ quảng bá mà công ty bọn em muốn kí, tên Đỗ Thịnh Nghi, trước đó vị Đỗ tiểu thư này chỉ định muốn em bàn hợp đồng với cô ấy, bởi vì em với Châu Trí Nhã chuyện vài câu với cô ấy trong tiệc khai trương khách sạn, cảm giác ý cô ấy là tín nhiệm em với Chu Trí Nhã hơn. Nhưng trước mắt Chu Trí Nhã không rảnh, nên do em cùng Vương Chiêu tiếp nhận việc này. Đỗ tiểu thư kia còn yêu cầu gặp mặt nói chuyện, kết quả đã kéo dài tới tận lúc Châu Trí Nhã có thời gian, cô ấy mới rút ra được chút thời gian, hơn nữa còn là khoảng thời gian trống lúc cô ấy ăn cơm.”

Giang Nhược buông tay, ngẩng đầu, phát hiện Lục Hoài Thâm đang nhìn mình không hề chớp mắt, ánh mắt sâu thẳm kì lạ, cô ấy sững người: “Sao thế?”

Lục Hoài Thâm hơi điều chỉnh dáng ngồi, hỏi: “Sao lúc trước chưa nghe em kể gì?”

Giang Nhược kẹp đũa, hồi tưởng một chút: “Chưa à? Chắc là thế. Có điều nói rồi anh cũng không quen cô ấy đâu.”

Hà Nội, 21/7/2022

Theo dõi fanpage Phương Nhược Vũ để cập nhật bản dịch sớm nhất nha các bác ơi

Yêu thương (^_^)

Trans: Phương Nhược Vũ

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK