Quần áo lần trước để lại chung cư không nhiều, đồ ngủ toàn là loại đầu thu, về đến nhà Giang Nhược liền mở điều hòa trung tâm, tắm xong đi ra ngoài, trong phòng đã ấm áp dễ chịu.
Giang Nhược hơi đói, bình thường ở nhà cũng ăn ít nhưng ăn nhiều bữa, cơm tối không ăn được mấy, cơn đói cũng đến nhanh ngang nhau, hiện tại vừa đúng đến thời gian ăn khuya, cô mặc đồ ngủ đến phòng ăn làm ít đồ ăn. Nhà hàng ở trung tâm thương mại đi ngang qua trên đường về nằm ở tầng tương đối cao, Giang Nhược chê đóng gói phiền phức, bèn đi siêu thị ở tầng B1 mua nguyên liệu tươi như kiểu hoa quả, sữa bò.
Nghĩ tới đồ mua về, trù tính ăn kiểu gì, cô định hấp một củ khoai lang tím, làm thêm một bát salad hoa quả, còn có thể ăn một cái bánh trứng chảy.
Đi ngang qua góc phòng khách, chỗ đó đặt cân điện tử, Giang Nhược tùy tiện đứng lên, nhìn chằm chằm con số cuối cùng hiển thị trên màn hình dừng lại, cô nghi ngờ cân hỏng rồi, bước xuống rồi lại đứng lên lần nữa, một lát sau, miệng lẩm bà lẩm bẩm rồi xuống.
Lục Hoài Thâm đi ra lấy đồ dùng tắm giặt đêm qua để ở phòng tắm bên ngoài, thấy cô đang nhíu mày nói cái gì, hỏi làm sao thế.
Giang Nhược không lên tiếng, kế đó bảo anh qua đây, kéo anh đến trước cái cân, “Anh đứng lên.”
Lục Hoài Thâm đi lên, cân nặng của anh quanh năm không lệch.
Cuối cùng Giang Nhược cũng chấp nhận sự thật không phải cân bị hỏng, mà là cô thật sự béo lên không ít.
Lục Hoài Thâm thấy cô như thế thì biết ngay chuyện gì, anh nhướng mày cười cười: “Béo à?”
Giang Nhược xoay người đi ra, không vui mà nói: “Bây giờ em là cân nặng của hai người, đương nhiên nặng hơn trước kia một tí ti.”
Nói còn chưa dứt lời, Lục Hoài Thâm đã tới chặn ngang lưng bế cô lên, Giang Nhược khẽ hô một tiếng, trong nháy mắt đã bị bế lên cân.
Lục Hoài Thâm nhìn con số thể trọng trên cân, như cười như không nói: “Quả thật chỉ béo hơn một tí ti.”
“Một tí ti” còn đặc biệt nhấn trọng âm.
Giang Nhược điềm tĩnh ngó sang anh, vẻ không vui không thể hiện quá rõ trên mặt.
Lục Hoài Thâm nói: “Béo một tí có gì mà không tốt, một miệng nuôi hai, muốn ăn thì cứ ăn.”
Giang Nhược vỗ vỗ vai anh, bảo anh thả mình xuống.
Lúc trước bác sĩ từng kiến nghị, việc tăng cân nặng trong thời kì mang thai tốt nhất phải giữ trong phạm vi quy định, trong tính toán của Giang Nhược đã suy xét đến giai đoạn cuối của thời kì mang thai là tăng cân nhanh nhất, mỗi tuần mỗi tháng tăng bao nhiêu cân là trong phạm vi bình thường.
Hai ngày nay tương đối nhiều việc, chẳng quan tâm được đến cân nặng, vừa không cẩn thận một cái đã vượt mức không ít.
Giang Nhược từ nhỏ đến lớn, thời điểm cao trung béo nhất, cũng chỉ loanh quanh ở 100 cân mà thôi, hiện tại tăng mạnh không ít, nếu bảo thật sự không thèm để ý, quả thực hơi giả dối.
Mang thai kéo theo sự thay đổi về cơ thể và tâm lý, khiến người ta càng dễ mẫn cảm hơn bởi chuyện nhỏ.
Đặc biệt là vừa rồi Lục Hoài Thâm bế cô, phần bụng của anh tì lên eo cô, nơi đó vẫn săn chắc lại còn tràn ngập sức mạnh nam tính như cũ, là một phần quyến rũ không thể thiếu của đàn ông.
Giang Nhược không khỏi nghĩ xa xôi, tương lai chờ khi cô đến tuổi Lục Hoài Thâm bây giờ, đã sinh một hai đứa, sự hao tổn thân thể phải chịu là từ trong ra ngoài, hơn nữa năm tháng trôi qua mang theo sự biến đổi cơ thể, cô sẽ thành kiểu nào đây?
Khi đó Lục Hoài Thâm mới hơn bốn mươi tuổi, anh chịu khó tập thể dục, chăm sóc bản thân tốt, càng thêm trầm ổn, dấu vết năm tháng sẽ chỉ thành sự bảo hộ cho sức hấp dẫn của anh.
Giang Nhược thừa nhận, suy nghĩ của cô có phần tiêu cực, nói cho cùng bên cạnh cũng có phụ nữ ba mươi mấy tuổi vẫn tao nhã lóa mắt như cũ đấy thôi, chẳng hạn như Quý Lan Chỉ, hay như Gisele.
Cô vừa suy nghĩ miên man, vừa rửa hộp dâu tây.
Lúc Vương Chiêu gửi WeChat tìm cô, hỏi cô đang làm gì.
Giang Nhược trả lời: “Đang ăn cỏ.”
Vương Chiêu gửi tới ba dấu chấm hỏi.
Giang Nhược gửi ảnh dâu tây đã rửa sạch cho cô ấy.
Vương Chiêu: “Hai hôm nay cô chịu kích thích lớn quá, xuất hiện rối loạn nhận thức?”
Giang Nhược: “Không, bất kể đồ ăn nào không thể làm no trong mắt tôi đều là cỏ.”
Vương Chiêu: “Mang thai rồi thì thoải mái mà ăn.”
Giang Nhược kể tình hình cân nặng của mình gần đây cùng với nội dung nhiều bữa cho cô ấy nghe, Vương Chiêu nhắn lại là nên tiết chế rồi đấy…
Vương Chiêu hỏi cô sau đây có dự định gì, Giang Nhược không giấu giếm, nói đại khái kế hoạch.
Vương Chiêu: “Cô đã thương lượng xong với Lục Hoài Thâm rồi à?”
Lục Hoài Thâm tắm xong ra ngoài, thấy TV trong phòng khách đang bật, kênh CCTV đang phát tin tức, Giang Nhược để chân trần nằm trên sofa dùng di động gửi tin nhắn, bát hoa quả trên bàn trà chỉ còn thừa một quả dâu tây.
Giang Nhược nghe thấy âm thanh, nhìn về hướng Lục Hoài Thâm bên kia, bỏ nốt quả cuối cùng vào miệng, tiếp tục trả lời Vương Chiêu: “Vẫn chưa, đợi tí nữa nói với anh ấy.”
“Ở đây thể nghiệm tối qua anh bị sái cổ thế nào à?” Lục Hoài Thâm đi tới, đem chăn trên sofa đắp lên chân cô.
Sau đầu Giang Nhược chính là cái gối ôm hôm qua anh dùng làm gối đầu, Lục Hoài Thâm ngồi xuống bên cạnh chân cô, hai chân dạng rộng, một tay dang ra gác lên lưng ghế sofa, một tay đặt trên chân cô.
Giang Nhược cọ cọ về phía trước, để chân lên đùi anh.
Lục Hoài Thâm liếc mắt nhìn thử cô, kéo nhẹ chăn, đắp kín mu bàn chân cô lộ ra ngoài.
Giang Nhược gập chân vào chống người ngồi dậy, ánh mắt Lục Hoài Thâm nhìn cô càng thêm u ám sâu lắng, lòng bàn tay cách lớp chăn mong manh đang vuốt ve mu bàn chân và mắt cá chân.
Dưới chăn, hai chân cô chen vào giữa hai đùi anh, lòng bàn chân dán vào đùi trong. Lục Hoài Thâm tắm rửa xong chỉ mặc áo choàng ngủ, chất lụa màu xám đậm, cùng kiểu với bộ trên người cô, bên trong chỉ mặc một chiếc quần đùi bó sát, anh ngồi xuống, áo ngủ mở rộng.
Giờ phút này là da thịt kề sát.
Bụng Giang Nhược nhô lên, động tác ôm đầu gối không thoải mái lắm, thân trên đành phải hơi hơi ngửa ra sau, hai tay chống ở hai bên.
Lục Hoài Thâm nhìn cô, không biết là bản thân tâm viên ý mã, hay cô cố ý làm, luôn cảm thấy ánh mắt kia là một kiểu dụ dỗ khác.
Ngón chân dưới chăn khẽ nhúc nhích, cọ sát một cái trên đùi anh rồi lại thu về.
Giang Nhược vốn chỉ định trêu anh, thấy ánh mắt anh biến vị, lực tay ở trên chân cũng trở nên mạnh hơn, vân vê tới lui lúc gấp gáp lúc lại chậm rãi.
Có hiềm nghi lau súng cướp cò.
Tim Giang Nhược đập tăng tốc, vội vàng muốn rút chân về, Lục Hoài Thâm lại thò tay qua ngay, tay kê sau lưng cô đặt cô nằm xuống sofa.
Anh khẽ thở dốc, tì vào chóp mũi cô, tiếng nói khàn khàn: “Lạt mềm buộc chặt?”
“Không…”
Chưa nói dứt, hơi thở cùng lời giãi bày miêu tả sinh động đều bị anh nuốt chửng.
Giang Nhược thoáng chốc mềm oặt, một cơn tê dại từ ngón chân chạy tán loạn lên tận da đầu, cô nhắm mắt nắm lấy cánh tay anh.
Trong động tác, vạt áo Giang Nhược bị gạt lên, Lục Hoài Thâm thò tay xuống, liền sờ ngay được cái bụng trơn mềm hơi lồi.
Hai người ý loạn tình mê đều chợt sững sờ.
Giang Nhược nhè nhẹ đẩy anh ra, hai người cách nhau rất gần, hô hấp cũng chưa bình phục, hơi thở giao hòa, Giang Nhược cắn môi dưới, sau đó cất tiếng: “Em kể với một chuyện với anh.”
Anh cụp mắt, lia nhanh qua môi cô, hơi cau mày: “Lúc này?”
Tay Lục Hoài Thâm vẫn chưa dịch ra, vén luôn vạt áo lên, lộ ra bụng nhỏ phình phình.
Bụng vẫn không tính là to lắm, hơn nữa vòng eo Giang Nhược vốn đã nhỏ, anh mở bàn tay là có thể bao trọn.
“Hôm nay Cao Tùy với ông nội thương lượng rồi, định giao cổ phần của em ở Giang thị cho anh.” Tay Giang Nhược vuốt râu trên sườn mặt anh, giọng nồng nàn nhẹ nhàng.
Từng nhịp thở của anh, có phần trầm khàn, sau đó cười một cái, “Nhưng vì sao em phải dùng cái giọng trên giường để nói chuyện này?”
Hà Nội, 13/3/2023
Yêu thương (^_^)
Trans: Phương Nhược Vũ