Vốn dĩ hôm nay Giang Nhược phải đưa Mãn Mãn đi tiêm vắc-xin phòng bệnh, Kiều Huệ cũng muốn đi theo cùng, Giang Nhược thấy sắc mặt bà không khỏe, bảo bà cứ ở lại nhà nghỉ ngơi.
Kiều Huệ nghĩ một tí rồi nói: “Hay mẹ về nhà thì hơn, đúng lúc mẹ thấy hơi nghẹt mũi, e là cảm cúm nhẹ rồi, sợ lây bệnh cho đứa bé.”
Giang Nhược vốn định bảo đưa bà về, nhớ ra hôm qua mình với Lục Hoài Thâm vẫn luôn quấn lấy nhau ở nhà bên Lâm Hải đến chập tối mới về, xe cô còn ở chỗ công ty.
Bèn bảo Lục Hoài Thâm đưa cô với con đến bệnh viện, trên đường tiện thể đưa Kiều Huệ về nhà, nhà mới cách đây cũng không xa lắm, không cần vòng đường xa.
Bên công ty Lục Hoài Thâm còn có việc, lái xe đến cổng bệnh viện thả hai mẹ con và thím Ngô xuống, Giang Nhược liền giục anh đi, Lục Hoài Thâm nghĩ tí nữa Giang Nhược không có xe về, vẫn cùng nhau đi vào.
Khi Mãn Mãn tiêm vắc-xin, được Giang Nhược bế, Lục Hoài Thâm đè tay chân nó, ban đầu không biết sắp sửa xảy ra cái gì bạn nhỏ cười toe toét với Giang Nhược, thời điểm bác sĩ đẩy kim tiêm vắc-xin vào thịt, thằng bé ngẩn ra một giây, nụ cười đông cứng, kim rút ra, nó dường như mới phản ứng lại, khuôn mặt nhỏ nhăn nhó trong nháy mắt, cất tiếng khóc rống thất thanh.
Thím Ngô nhận nhiệm vụ mở cameras ghi hình, cười run tay sau di động, hơn nữa xong việc còn gửi video vào nhóm gia đình cho mọi người cùng thưởng thức.
Trong video, Mãn Mãn khóc to, Giang Nhược vừa xoa mặt Mãn Mãn dỗ nó, vừa cười đến nỗi co giật.
Kiều Huệ gửi câu hỏi: Sao mấy người cười vui vẻ thế?!
Giang Nhược: Trình Khiếu lúc còn nhỏ tiêm vắc-xin mẹ cũng cười vui vẻ lắm.
Kiều Huệ không trả lời cô.
Trình Khiếu: Mẹ, là thật à?
Kiều Huệ: Không biết, mẹ đi ăn cơm.
Trình Khiếu: Hơn 10 giờ mẹ ăn cơm cái gì?
Kiều Huệ: Mẹ muốn ăn thì ăn, sao con lắm lời thế?
Tiêm vắc-xin xong, Giang Nhược muốn đến công ty bên kia lấy xe, Lục Hoài Thâm liền đưa người qua, lắp xong xuôi nôi xách tay lên xe Giang Nhược rồi mới rời đi.
……
Sau phiên sơ thẩm của Giang Cận và Giang Vị Minh chưa đầy nửa tháng, Giang Cận phát sinh xung đột cùng người ta trong trại tạm giam, bị mấy người vây đánh trọng thương, sau đấy không thể không bảo lãnh tại ngoại nhập viện.
Sau khi Giang Nhược nghe kể chuyện này, luôn cảm thấy sự tình không đơn giản lắm.
Ngày đó công ty Giang Nhược lại có một dự án phim điện ảnh thuận lợi khai máy, để khuyến khích, công ty đã tổ chức cho nhân viên liên hoan, Phương Dã khí phách, đặt một nhà hàng Âu không tồi.
Trong bữa liên hoan, Giang Nhược uống chút rượu, khuôn mặt đỏ bừng, gọi điện thoại cho Lục Hoài Thâm bảo anh tới đón.
Lúc này Phương Dã cũng nhận điện thoại, bà ta ngồi ngay cạnh Giang Nhược, Giang Nhược nhạy bén phát giác sau khi bà ta nhận điện thoại nghe được một hai câu, sắc mặt thoắt cái trở nên khó coi, bầu không khí xung quanh đều đông cứng.
“Thằng ranh! Ngăn nó lại cho tôi, tôi lập tức qua đấy.” Phương Dã tắt điện thoại định đi, thấy Giang Nhược bên cạnh, lại dừng lại kể: “Giang Cận bị người ta đánh trọng thương ở trại tạm giam, phải bảo lãnh tại ngoại nhập viện.”
Là bên trại tạm giam thông báo với Giang Chu Mạn, nhưng Giang Chu Mạn ở Mỹ, đành phải bảo Phạm Du đi giúp cô ta. Trợ lý Phương Dã đặt cạnh Phạm Du báo cáo chuyện này với bà ta trước tiên.
Giang Nhược thấy Phương Dã định đi, cô nói ngay: “Cháu cảm thấy chuyện có sự kỳ quặc, cô cần phải ngăn Phạm Du lại, tránh để đến lúc đó xảy ra chuyện gì, nhà họ Phạm còn phải gánh trách nhiệm.”
Sắc mặt Phương Dã nghiêm túc, “Tôi cũng nghĩ đến mức đó, cái thứ không để người ta bớt lo này, tôi đi trước đây.” Nói xong cầm túi xách rời đi luôn.
Phương Dã đi rồi, Giang Nhược như đứng đống lửa, như ngồi đống than, uống ngụm rượu vang cho đỡ sợ.
Chờ khi Lục Hoài Thâm sắp đến dưới tầng, gọi điện thoại cho cô, Giang Nhược rời đi, đến cổng trung tâm thương mại chờ anh.
Tháng mười đã qua một phần ba, nhiệt lượng mùa hè ban ngày còn sót lại, nhưng nhiệt độ không khí ban đêm dần lạnh, Giang Nhược mặc áo sơ mi lụa mỏng màu đen trên người, gió thổi qua, hơi lạnh phả vào, cô xoa nhẹ cánh tay.
Cô suy nghĩ chuyện Giang Cận, nghĩ mãi rồi hơi thất thần, cho tới khi xe Lục Hoài Thâm dừng trước mặt.
Lên xe, Lục Hoài Thâm hỏi cô: “Vừa rồi nghĩ gì đấy?”
Giang Nhược có phải đang thất thần hay không, anh liếc mắt một cái là có thể nhìn ra.
Giang Nhược cho anh biết việc Giang Cận nảy sinh xung đột với người ta bị đánh đến trọng thương trong trại tạm giam, biểu cảm của Lục Hoài Thâm vẫn xem như bình thường, bởi vì ngay khi Trần Tấn Nam nhận tin tức, đã nói với anh.
Lục Hoài Thâm hỏi cô: “Em có ý kiến?”
Giang Nhược phỏng đoán xong nói: “Giang Cận không phải mãng phu, sẽ không gây gổ với người khác đến mức cần động thủ, trừ phi là mấy người nảy sinh xung đột với anh ta vốn dĩ đã có thù oán.”
(mãng phu: người đàn ông lỗ mãng)
Lục Hoài Thâm lắc đầu, “Không thân chẳng quen, không thù không oán.” Giang Nhược nói điểm này, anh cũng từng nghĩ đến, nhưng theo lời Trần Tấn Nam, mấy người kia cũng không dính líu gì đến Giang Cận.
“Cho nên mới làm người ta cảm thấy có vấn đề.” Tay Giang Nhược tí vào cửa xe, nói suy đoán, “Đến nay vẫn chưa tìm được Thủy Hỏa, anh nói xem có khi nào Giang Cận mạo hiểm lợi dụng cơ hội bảo lãnh tại ngoại chữa bệnh, bảo Thủy Hỏa giúp anh ta trốn trại?”
“Bất kể thế nào, Trần Tấn Nam cùng bên trại tạm giam sẽ xử lý.”
Lục Hoài Thâm vừa lái xe, vừa bớt thời gian nhìn thoáng qua mặt Giang Nhược, bóng sáng xuyên thấu qua cửa xe chiếu những mảnh cắt bóng trên mặt cô, cô chống đầu đang tự ngẫm, hàm răng vô thức cắn môi.
Anh bỗng nhiên đổi suy nghĩ ngón tay gõ gõ tay lái, nói: “Lúc này có khả năng đúng là Thủy Hỏa sẽ giúp Giang Cận, nếu trước tai nạn xe của bố mẹ em, hai người đã bắt đầu hợp tác đôi bên cùng có lợi, vậy dây dưa lợi ích giữa bọn họ e rằng rất sâu. Còn nhớ rất nhiều năm trước, anh bị thương ở gần nhà họ Giang, trèo tường vào sân sau nhà họ Giang không?”
Lục Hoài Thâm giống như chỉ đột nhiên nghĩ tới chuyện này, nối tiếp vô cùng tự nhiên, ngữ điệu thong thả, nói xong nhìn về phía Giang Nhược, thấy cô thu khuỷu tay chống trên cửa xe về, đặt ngay ngắn trên đùi, có khả năng chính cô cũng không thể phát hiện mình phản ứng theo bản năng.
Giang Nhược nuốt nước bọt, cắn chặt môi dưới rồi buông ra xong lại cắn chặt.
Cô thấy Lục Hoài Thâm không nói tiếp, nhìn anh một cái, thấy ánh mắt anh nhìn mình có phần ý vị sâu xa, bên môi dường như thấp thoáng nụ cười.
Giang Nhược hắng giọng, cũng cười theo một cái kiểu ù ù cạc cạc, “Nhìn em làm gì?”
Lục Hoài Thâm đưa mắt nhìn cô, hồi tưởng câu trước nói tiếp: “Ngày đó, sau bữa tối anh rời khỏi nhà họ Giang, chưa được bao xa thì có người từ cánh rừng bên cạnh nhảy ra chặn trước xe, ý định ban đầu của những người đó là muốn chặn đường cướp xe, không ngờ kẻ dẫn đầu là thuộc hạ trước đây của Thủy Hỏa, chờ cửa xe hạ xuống phát hiện là anh, phỏng chừng sợ anh làm bại lộ hành tung bọn họ, đồng thời cũng muốn giải mối hận trong lòng năm đó, cướp xe không thành, liền ra tay với anh. Sau lại nghe thấy tiếng còi cảnh sát, bèn chạy về đường cũ. Xong việc anh bảo người đi tìm hiểu một ít tin tức, mới biết mấy người này phạm tội ở thành phố Đông Lâm, đang trong quá trình trốn chạy cảnh sát bắt giữ. Cảnh sát tuần tra dọc theo đường núi, mấy ngày vẫn chưa thấy bóng người. Sau lại biết được Giang Cận với Thủy Hỏa có câu kết từ lâu, nên anh đoán kia hẳn là mấy người kia được Giang Cận giấu đi.”
Giang Nhược hỏi anh: “Anh bị bọn họ làm hại, vậy anh phải chạy trốn làm gì?”
Cô nhớ rõ dáng vẻ Lục Hoài Thâm khi đó, đầu hẳn là bị đánh một cái, nếu không thì khi trèo vào sẽ không hôn mê bất tỉnh, trán và trên người cũng có vết máu.
Kia không gọi là trèo tường, hoàn toàn là từ nóc tường nện qua.
“Khi đó căn cơ của anh ở công ty chưa ổn, không ít người như hổ rình mồi, không thể để người ta tóm nhược điểm. Nếu cảnh sát thẩm tra đến chỗ anh, dù chỉ khiến anh dính một tí quan hệ với đào phạm, cũng sẽ bất lợi cho anh, huống chi người nọ còn biết quá khứ của anh.”
Lúc ấy anh cố gắng chống đỡ bảo người làm nhà họ Giang mở cửa an ninh, nói là có gì đó quên lấy, vì không để người khác thấy trên người anh có thương tích dẫn đến hoài nghi, liền đỗ xe vào gara trong cùng bên trái, gara cách cửa sau nhà họ Giang rất gần, anh xuống xe liền từ cửa sau đi ra ngoài, dự tính đi vào núi, rồi tìm người tới đón mình.
Kết quả chưa đi được mấy bước đã nghe thấy động tĩnh, cảnh sát đang lục soát núi theo tung tích cuối cùng của mấy người kia, anh vốn định quay về đường cũ, nhưng khi ra ngoài thì cửa sau đã bị đóng lại, tình thế khẩn cấp, sau khi gáy anh bị người ta đánh trúng, đầu tiên tầm mắt mơ hồ, sau là ý thức dần dần không tỉnh táo, trong lúc cấp bách, leo qua bức tường gần kề.
Giang Nhược chỉ nghe, nghe xong cũng không tiếp lời.
Lục Hoài Thâm lại nói: “Khi đó trèo qua tường rồi mất ý thức, đúng lúc gặp Giang Chu Mạn, cô ta giúp anh.”
Giang Nhược cầm lòng không đậu nhìn chằm chằm anh, muốn nói lại thôi.
Lục Hoài Thâm giả vờ không biết, nhìn sang cô: “Em có chuyện muốn nói?”
Giang Nhược mím môi không lên tiếng, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lục Hoài Thâm giống như không phát hiện cảm xúc của cô, tiếp tục nói: “Hiện giờ nghĩ đến, áng chừng cũng là Giang Cận bày mưu tính kế, sợ anh bị cảnh sát phát hiện, khai ra mấy người kia loanh quanh gần nhà họ Giang.”
Giang Nhược rầu rĩ hỏi: “Thế anh ta không nghi ngờ tại sao anh phải chạy trốn?”
“Anh ta nói sợ truyền ra, khiến mấy người nào đó trong công ty tung tin bịa đặt anh cấu kết với đào phạm.”
(đào phạm: tù trốn trại; tội phạm trốn trại)
“Ờ, lý do rất chính đáng. Nhưng sau sự kiện kia, e rằng Giang Cận cũng biết chuyện ngày trước của anh.” Chỉ là lúc ấy Giang Cận muốn để Lục Hoài Thâm cưới em gái anh ta, tất nhiên sẽ không truyền ra tin tức bất lợi cho anh.
Giang Nhược cảm thấy lồng ngực nghẹn một cơn ngột ngạt, cô không kìm được hỏi: “Không phải anh nói anh trèo qua tường xong đã không còn ý thức, sao anh biết là Giang Chu Mạn giúp anh?”
“Anh tỉnh lại trong phòng cô ta, trên người còn được băng bó.” Lục Hoài Thâm nói, dù bận vẫn ung dung nhìn cô một cái, “Không phải cô ta, chẳng lẽ là em?”
Giang Nhược liếc anh một cái, lại lập tức cụp mắt giấu đi cảm xúc.
Cô không có cách nào hình dung tâm trạng bây giờ, tuy rằng biết sự tình trải qua, cũng chính mình lựa chọn giấu giếm, nhưng thời điểm Lục Hoài Thâm chính miệng nói ra, anh vẫn luôn cho rằng người cứu anh năm đó là Giang Chu Mạn, cô vẫn cảm thấy mất mát buồn bực.
Trong lòng Giang Nhược lặp đi lặp lại, căn bản không chú ý tới biểu cảm của Lục Hoài Thâm khi nói những lời này, cô nghĩ thầm, chỉ e hiện tại cho dù cô có cảm xúc, Lục Hoài Thâm cũng không biết từ đâu mà ra, nhiều lắm thì coi như là cô để ý anh nhắc tới Giang Chu Mạn kia.
Năm đó Lục Hoài Thâm từ nóc tường nện xuống, người anh đập vào chính là cô, dẫn tới chân cô còn bị đá dăm ở chân tường đâm thủng da thịt, lưu lại dấu vết đến nay.
Người nửa kéo nửa đỡ anh vào phòng mình cũng là cô, người băng bó bôi thuốc cho anh càng là cô.
Chỉ vì lúc cô đi tìm thuốc bị Giang Chu Mạn phát hiện, sau đấy quản gia lại hỏi, xe Lục Hoài Thâm ở đây, lại không thấy người, mới có chuyện lúc sau Giang Chu Mạn nổi lòng nghi ngờ, xông vào phòng mình, đưa Lục Hoài Thâm đi.
Đồng dạng, lí do Giang Chu Mạn bịt miệng cô, không khác của Lục Hoài Thâm mấy, nói là nguyên nhân thương thế của Lục Hoài Thâm không rõ, e rằng gặp khó khăn gì, nếu để người nhằm vào anh trong công ty phát hiện được, sợ sẽ không dễ bề kết thúc, hơn nữa xin cô quên chuyện này đi, cứ coi như người cứu Lục Hoài Thâm chính là cô ta, Giang Chu Mạn.
Giang Chu Mạn khi đó nói chuyện với cô, tuy luôn mang theo vẻ kiêu căng kì lạ, nhưng cũng may chưa có tình huống đối đầu chính diện phát sinh, ngữ khí cũng còn được.
Hồi ấy cô mới về nhà họ Giang không lâu, Lục Hoài Thâm với Giang Chu Mạn lại đang trong giai đoạn phát triển, cô nào dám biểu hiện ra có tâm tư thế này thế kia với Lục Hoài Thâm, huống hồ Giang Chu Mạn nói không phải không có lý.
Nếu nói là Giang Chu Mạn cứu Lục Hoài Thâm, đối với mối quan hệ này mà nói là thêu hoa trên gấm, có lợi cho việc thúc đẩy hai nhà liên hợp.
Mà đổi sang là cô cứu Lục Hoài Thâm, cho dù nói với anh, chẳng qua cũng sẽ chỉ đổi lấy một câu “Cảm ơn” mà thôi.
Giang Nhược cho dù có không bằng lòng đi nữa, cho dù có hy vọng ánh mắt Lục Hoài Thâm nhìn cô sau này sẽ khác đi nữa, thì đây cũng là hành vi nhòm ngó anh rể mình.
Khi đó trong lòng Giang Nhược cũng rất bài xích những tâm tư không thể cho người ngoài biết của mình, liền dứt khoát đồng ý đề nghị của Giang Chu Mạn.
Đây e rằng cũng là tự làm tự chịu.
Về sau lại có một lần bị anh phát hiện vết sẹo, khi đó anh không hề để ý cô, không chỉ vậy, mà chỉ sợ khi đó anh vẫn hận cô, cô sợ mình nói ra tình hình thực tế, ngược lại bị anh chế giễu một phen, cũng là tự tìm không thoải mái.
Giang Nhược rầu rĩ không vui cả buổi, xoắn xuýt mãi có cần cho anh biết không, nhưng nghĩ đến những hành vi xấu xa nào đó của Lục Hoài Thâm trong quá khứ, trong lòng lại giận lạ kì, nghĩ dứt khoát giấu anh cả đời cho xong.
Bỗng nhiên lấy lại tinh thần, phát hiện đây không phải đường về Hoa Lĩnh Phủ.
“Lại qua bên kia?” Giang Nhược nhíu mày, hơi cáu, “Có phải gần đây anh bị nghiện không? Em không đi, em phải về trông con.”
“Bên kia” đã thành ám hiệu nào đó.
Từ cái lần trước ở nhà bên Lâm Hải nếm thử tư vị thế giới hai người phóng túng, sau đó hai người rảnh rỗi lại qua vài lần.
Thời điểm Lục Hoài Thâm nổi tâm tư, thì sẽ nói: “Qua bên kia?”
Kỳ thật cô cũng chủ động nhắc đến một lần, ba chữ “Qua bên kia” nói ra cũng tự mang bầu không khí làm người ta mặt đỏ tim đập.
Nhưng lúc này, bởi vì biết được Giang Cận bảo lãnh tại ngoại chữa bệnh, hơn nữa đề tài vừa rồi làm hỏng tâm tình, cô căn bản không thể có hứng thú.
Lục Hoài Thâm vẫn khăng khăng làm theo ý mình lái xe về hướng nhà ở Lâm Hải.
Giang Nhược không nói lay chuyển được anh, dứt khoát tùy anh đi.
Tới nơi, Giang Nhược tháo dây an toàn định mở cửa xe đi xuống, phát hiện anh khóa cửa xe không mở.
Cô nhíu mày quay đầu lại nhìn anh, “Em phải đi tắm.”
Lục Hoài Thâm tắt máy, cười nói: “Trước tiên không vội. Anh thấy em đang hờn giận, giải tỏa trước rồi nói sau.”
Giang Nhược thấy bộ dạng anh hơi kì quái, không lẽ nào anh không nhìn ra tâm trạng cô khó chịu, nhưng nụ cười kia, cô có phần không hiểu thấu.
Lục Hoài Thâm không nói, chỉ nhìn cô, cô cũng nhìn anh, ngắm đông ngắm tây, cuối cùng đã ý thức được vấn đề ở chỗ nào.
Sau khi cô phản ứng lại, giận sôi máu, tức cười nói: “Anh cố ý? Anh vẫn luôn trêu em chứ gì?”
Giang Nhược quả thực tức chết mất, cầm túi xách trong tay ném sang anh.
Lục Hoài Thâm đón được, chợt thấy hơi thái quá, thò tay qua, kiên quyết bế người sang trói buộc trong vòng tay, ngó lơ cô giãy giụa, nhẹ giọng nói: “Anh chỉ muốn biết em có thể nói thật với anh hay không.”
Giang Nhược cất tiếng truy hỏi: “Lời nói thật?”
Lục Hoài Thâm tự biết dùng từ không ổn, sửa miệng nói: “Muốn biết em có thể nói tình hình thực tế cho anh biết không.”
Giang Nhược bị tràn ngập các loại cảm xúc, tức đến mức đầu óc nóng lên, ngực phập phồng, không đáp mà hỏi lại: “Thế nếu anh biết ngày trước người cứu anh trước tiên là em, sao anh không nói với em?”
Lục Hoài Thâm bất đắc dĩ: “Là anh đang hỏi.”
Giang Nhược cười khẩy, mông ngồi ra sau, ngồi trên đầu gối anh, lưng dựa tay lái, khoanh tay nhìn anh, “Anh như thế, mà còn đòi em trả lời anh. Anh nói trước, anh biết là em từ khi nào?”
Lục Hoài Thâm ngập ngừng, “Đêm đó.”
Giang Nhược càng tức, miệng tốc hành, vấn đề này tiếp vấn đề kia: “Được, thế anh biết đêm đó em giúp anh, mà trước kia còn đối xử với em như vậy? Có ai đối xử với ân nhân như anh không? Nếu anh biết, anh không chỉ không nói thẳng, ngược lại còn thăm dò em, anh lại có dụng ý gì?”
Mấy câu của Giang Nhược trông thì như mạch lạc rõ ràng, thật ra thiếu suy xét đến tình huống lúc ấy.
Trong hoàn cảnh hai bên căn bản không rõ tâm ý của nhau, hoặc là dưới tiền đề tình cảm chưa rõ ràng, đều có lí do không muốn nói ra.
Lục Hoài Thâm biết rõ hồi đó cô ra tay trợ giúp, giả vờ không biết, chẳng qua chỉ để chặt đứt mọi khả năng với cô, tránh tương lai tạo thành tổn thương, cũng không muốn vì nảy sinh cảm tình mà phá vỡ kế hoạch của mình.
Giang Nhược lựa chọn giấu giếm, là cân nhắc xuất phát từ góc độ của anh, sợ gây phiền toái cho anh, càng sợ bản thân không giấu được tình cảm, bị người ta dựng lên giá chữ thập đạo đức.
Giang Nhược cực ủ rũ, dường như lại có hiềm nghi biết rõ còn cố hỏi cố ý gây sự.
Cô thở dài, Lục Hoài Thâm thấy cô mới vừa hùng hổ chất vấn xong, lại đột nhiên nhụt chí mà im lặng, liền nâng đầu gối, chọc cô mấy cái.
Giang Nhược không kìm được buồn cười, đè bả vai anh, “Anh làm gì?”
“Ban nãy không phải cái miệng nhỏ giỏi nói lắm à, sao đột nhiên mất tiếng rồi?” Lục Hoài Thâm dựa vào ghế, thần sắc tự nhiên cười cười, dường như cũng không vì lời cô vừa nói mà cảm thấy mất hứng.
Giang Nhược nghiêng người về phía trước, giống ếch xanh ngã nhoài vào ngực anh, mặt dán lên áo sơmi của anh nói kiểu hữu khí vô lực: “Không muốn nói, nói đi nói lại sẽ trở về những vấn đề đã lật trang, không thú vị.”
Lục Hoài Thâm hạ thấp lưng ghế, cơ thể ngửa ra sau theo, cả người Giang Nhược trượt từ ngực xuống bụng anh.
“Ai ya!”
Lục Hoài Thâm xốc cánh tay cô nhấc người hướng lên trên, Giang Nhược nằm bò trên người anh, mặt cọ nhẹ, “Em trang điểm đấy, quần áo dính phấn nền chớ trách em.”
Tay Lục Hoài Thâm ngoắc sợi tóc cô như có như không, Giang Nhược hỏi anh: “Không phải anh bảo mất ý thức à, sao anh biết là em?”
“Váy.”
“Hở?”
Lục Hoài Thâm đưa tay gối sau đầu, “Lúc ngã xuống đau đến mức lại tỉnh hơn một tí, sau khi em đẩy anh ra, anh thấy váy xếp nếp đồng phục của em, em bịt chân đang hít khí.”
Giang Nhược lại hồi tưởng, hơi buồn cười, “Vậy anh có cảm động không? May mà phòng em khá sát sân sau, lại phải tránh thu hút người làm, còn không dám đi thang máy, một người một trăm mấy chục cân như anh, em đây phải phí sức chín trâu hai hổ mới kéo được anh lên.”
Cảm động thì cảm động, nhưng cảm động cũng sẽ mang đến nhiều sự đấu tranh hơn.
Thỉnh thoảng anh cũng sẽ nghĩ, nếu lúc ấy có thể nhìn thẳng vào trái tim, liệu có thể khiến Giang Nhược đỡ phải chịu một số cực khổ không cần thiết?
Chỉ đáng tiếc người đời đều không có bản lĩnh “sớm biết hôm nay”.
Giang Chu Mạn nói không sai, lúc trước anh quả thật có chút tâm tư nam nữ với Giang Nhược, nhưng cũng chỉ dừng ở giai đoạn ngo ngoe rục rịch.
Nói trắng ra tất cả đều là vấn đề thời cơ, ngày trước Giang Nhược trẻ quá, anh không có ý định đi sâu phát triển, cách xa cô ít nhất có thể cố hết sức tránh cho cô gặp tổn thương về tình cảm.
Trên đời có rất nhiều thứ trời xui đất khiến, là của bạn thì chung quy vẫn là của bạn.
“Vì sao giúp anh?” Lục Hoài Thâm bóp dái tai cô, vân vê đến nóng lên, anh hạ thấp giọng cười hỏi, “Cô thôn nữ nhỏ nhát gan sợ phiền phức?”
Giang Nhược lườm anh: “Anh mới là cô thôn nữ!”
Lục Hoài Thâm cười: “Anh là trai làng.”
Ban đêm hai người không về, Giang Nhược nói với Kiều Huệ có xã giao bên ngoài, kết thúc xong có khả năng sẽ rất muộn, chỗ xã giao cách Lâm Hải rất gần, tạm thời qua ở một đêm với Lục Hoài Thâm.
Khi Giang Nhược tắm, nghĩ đến Mãn Mãn, trong lòng có tí ti áy náy thế thôi.
Lại bởi vì có thể trải qua một đêm không bị bỉm sữa xoay quanh, mà cảm thấy tự do không thôi.
Nhưng cái người Lục Hoài Thâm này chắc chắn bị phát rồ, buổi tối cứ gí vào chỗ hình xăm của cô, còn thong thả ung dung, chỗ đó kín lại mẫn cảm, đối với cô mà nói chính là sự giày vò cầu mà không được.
Xin anh nhanh lên, anh liền hỏi: “Vì sao giúp anh? Còn không nói?”
Sau nhiều lần đối chọi, Giang Nhược khóc không ra nước mắt, “Vì anh là kiểu em thích mà.”
Lục Hoài Thâm phản ứng mất giây lát, mới có thể hiểu ý. Tóm người hôn khắp lượt, hứng thú càng ngẩng cao hơn.
Sau nhiều lần “Qua bên kia”, không biết có phải Kiều Huệ đoán được cái gì không, tìm thời gian nói với Giang Nhược: “Bây giờ trông Mãn Mãn rất khỏe mạnh, nếu công việc xã giao của hai đứa cách bên đó gần hơn, có muốn dọn về không?”
Giang Nhược mất tự nhiên uống ngụm nước, “Không phải mẹ có ý kiến với Lục Hoài Thâm à, đây có nghĩa là đã loại bỏ ý kiến rồi?”
Kiều Huệ ngay tức khắc hăng hái: “Con bớt làm lẫn lộn ý mẹ đi, mẹ không có ý kiến với bản thân nó, có ý kiến chỉ là sợ quan hệ hôn nhân của hai đứa tương lai vẫn sẽ khiến sự an toàn thân thể con chịu đe dọa, mẹ bảo con li hôn con đồng ý không?”
Giang Nhược không hề nghĩ ngợi, nhưng nói nhỏ: “Không muốn.”
Kiều Huệ xùy một tiếng, “Vậy con nói mấy câu thừa thãi với mẹ làm gì?”
“À thì, mẹ này...”
“Nói.”
Giang Nhược ánh mắt lấp lánh, “Gần đây có phải mẹ, đến thời kì mãn...mãn kinh không?”
Còn hai chương kết cục và hai chương ngoại truyện nữa là xong
Trans: Phương Nhược Vũ