Mục lục
Không Hề Đáng Yêu - Tây Phong Chước Chước
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giang Nhược vừa nhận máy, thím Ngô hoảng loạn vội vàng hỏi lắp bắp: “Phu nhân, bây giờ cô ở đâu?”

Giang Nhược chợt khựng người, tay cầm thìa cũng xiết chặt theo, “Xảy ra chuyện gì?”

Thím Ngô bị dọa sợ đến mức tinh thần bất an, “Nhà có cảnh sát tới, tìm, tìm cô đấy!”

Giang Nhược vốn đang đắm chìm trong khung cảnh thoải mái hấp dẫn ở nhà hàng riêng tư, một cuộc điện thoại hốt hoảng lo sợ, làm cô nhất thời rối loạn lòng người, đầu óc trống rỗng, nhưng rất nhanh lại ép bản thân bình tĩnh lại.

Vô duyên vô cớ, cảnh sát tới nhà tìm cô làm gì?

“Cháu về ngay, thím bình tĩnh một chút rồi nói cho cháu biết, bọn họ có bảo với thím vì sao lại tìm cháu không?”

Áo khoác Giang Nhược cởi ra, đặt cùng túi xách trên ghế bên cạnh, Quý Lan Chỉ thấy sau khi cô nhận điện thoại, sắc mặt bỗng trở nên nghiêm túc, điện thoại chưa nói xong đã vội vội vàng vàng cầm áo cùng túi xách chuẩn bị đi.

Quý Lan Chỉ sợ xảy ra chuyện gì, giơ tay ghìm Giang Nhược đang muốn đi, “Hỏi rõ chuyện gì trước đã, tí nữa thím đi cùng cháu.”

Giang Nhược như ngồi bàn chông, thím Ngô hiển nhiên đã hoảng hồn, nói năng lộn xộn, “Bọn họ đang điều tra vụ án, nói có việc muốn xác minh với cô…”

Giang Nhược nghe bà ấy cũng chưa nói đến điểm mấu chốt, lòng như lửa đốt, nói cắt ngang: “Bọn họ ở bên cạnh không? Thím đưa điện thoại cho bọn họ.”

“Ừ, được được.”

Điện thoại chuyển tiếp, bên kia ống nghe thay đổi người, một giọng nam hơi ồm truyền đến: “Giang Nhược phải không?”

Giang Nhược nói: “Là tôi.”

Đối phương hỏi: “Hiện tại cô ở chỗ nào?”

Giang Nhược báo địa chỉ nhà hàng gia đình, lòng cảnh giác giờ phút này đang đạt tới cực hạn, lại hỏi một câu: “Xin hỏi các anh điều tra vụ án nào?”

Đối phương hỏi: “Cô quen Minh Ngọc không? Quan hệ thế nào?”

Giang Nhược ngớ người, “Quen, cậu ấy là bạn tôi.”

Cảnh sát nói: “Thế thì đúng rồi.”

Câu này không đầu không đuôi, Giang Nhược nhíu mày, đang định truy vấn, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng xôn xao, tiếp theo cửa phòng bị người ta mở ra từ bên ngoài, một nam một nữ đi vào, tay Giang Nhược vẫn cầm di động, nhìn màn hình, đối phương đã ngắt máy.

“Giang Nhược?” Người đàn ông đi đầu móc thẻ ngành ra cho cô xem: “Chúng tôi thuộc đội điều tra kinh tế cục công an thành phố Đông Lâm, có người tố cáo cô dính líu đến vụ nhận hối lộ thương mại lớn, phiền cô theo chúng tôi đi một chuyến tiếp nhận điều tra.”

Quý Lan Chỉ nghe được kinh hãi, trong đầu Giang Nhược hoàn toàn trắng xóa, đứng dậy khỏi ghế theo phản xạ có điều kiện, “Có ý gì? Tôi không…”

Nữ cảnh sát thấy cô vừa cử động, lập tức tiến lên chụp lấy tay cô, những trường hợp lớn hơn Quý Lan Chỉ cũng đã từng gặp, phản ứng rất nhanh, lập tức đứng lên nói: “Nhận hối lộ thương mại cái gì? Nếu là tố cáo nặc danh, các anh đã xác thực chứng cứ chưa?”

Nữ cảnh sát nói: “Nếu đã có thể ra quân hợp pháp bắt tội phạm, đương nhiên đã trải qua xác minh chứng cứ, vụ án vẫn đang trong quá trình điều tra, xin hãy phối hợp công việc của chúng tôi.”

Từ sự mù mờ luống cuống ban đầu, đến thời gian ngắn ngủi vài câu nói, hiểu tất cả mọi thứ như trong lòng bàn tay, Giang Nhược như bị người ta đánh một đòn phủ đầu, sau cơn đau ê ẩm dữ dội, một cảm giác chua xót cùng phẫn nộ không thể xua tan đã lấp đầy lồng ngực, hơn hẳn cảm giác bị người ta vặn vai.

Giang Nhược cũng rất bội phục chính mình lúc này còn có lý trí chải vuốt rõ ràng đầu đuôi sự việc trong đầu, cho dù có sai lệch với phỏng đoán của cô, thì cũng được tám chín phần.

Giang Nhược nhìn món canh trên bàn còn đang bốc hơi nóng, bình tĩnh lạ thường: “Tôi đi với anh chị.”

Cảnh sát thấy cô cũng không phản kháng hay có hành vi dị thường, nên không còng tay.

Quý Lan Chỉ thấy nữ cảnh sát vẫn luôn vặn bả vai Giang Nhược, “Con bé đang mang thai, mong đồng chí cảnh sát nhẹ tay một tí.”

Hai người cảnh sát nhìn nhau một cái, nữ cảnh sát buông tay, đứng ở cạnh Giang Nhược, xuất phát từ thói quen nghề nghiệp, đứng ở hướng Giang Nhược dễ dàng tháo chạy.

Mọi thứ phát sinh rất đột ngột, vì ông chủ biết thân phận của Quý Lan Chỉ và Giang Nhược, vào thời điểm cảnh sát vào cửa xuất trình thẻ ngành muốn bắt người, ông chủ đã cho người di tản khách hàng. Quý Lan Chỉ xin cảnh sát, hi vọng có thể chờ di tản xong thì đi sau, suy cho cùng vụ án này còn chưa đậy nắp luận định, việc liên quan đến nhà họ Lục, nếu truyền ra ngoài, sẽ gây ra ảnh hưởng mặt trái với xã hội.

Cảnh sát cho phép, đợi vài phút, ông chủ gõ nhẹ cửa, ý bảo có thể.

Quý Lan Chỉ lấy xong áo cùng túi xách, thấy Giang Nhược xoay người định đi cùng người ta, lập tức kéo cô lại, choàng áo khoác lên người cô, khi sửa sang lại cổ áo thì nhẹ giọng an ủi: “Đừng sợ, thím đi cùng cháu, tí nữa sẽ thông báo cho Hoài Thâm.”

Giang Nhược cử động yết hầu, khẽ nói: “Đêm nay anh ấy về, hiện tại có thể đang trên máy bay, trước khi anh ấy về, đừng nói với ông nội và các chú bác khác.”

Quý Lan Chỉ gật gật đầu, “Thím hiểu.”

Trong lòng cảm khái cô trẻ như vậy, trong tình huống này, vẫn biết suy xét lợi hại đại cục, người bình thường chỉ sợ đã luống cuống tay chân từ lâu rồi.

“Cháu có một luật sư tên là Cao Tùy, phiền thím liên lạc với anh ấy giúp cháu, người này có thể yên tâm.” Mời luật sư là quyền lợi được cho phép, cảnh sát cũng không ngăn cản, Giang Nhược đưa số điện thoại cho Quý Lan Chỉ.

Cảnh sát thúc giục: “Được rồi, đừng chậm trễ thời gian nữa, đi thôi.”

Vị trí nhà hàng riêng tư tương đối kín đáo, thực lực kinh tế và bối cảnh của ông chủ đều không kém, địa chỉ quán ở trong khu biệt thự, định vị tập khách hàng khá cao, sau khi di tản thì xung quanh về cơ bản là không có ai, đoàn người đi ra ngoài, Giang Nhược lên xe cảnh sát, Quý Lan Chỉ lái xe theo sau cùng đi về Cục công an.

Trên đường, liên lạc với Lục Hoài Thâm trước, quả nhiên, cậu ấy ở trên máy bay, điện thoại tắt máy, Quý Lan Chỉ gửi tin nhắn thoại cho cậu ấy, lại gửi thêm tin nhắn thoại trên WeChat nữa, bảo đảm cậu ấy khởi động máy là có thể lập tức nhìn thấy.

Sau đó lại liên hệ với Cao Tùy, nhưng Cao Tùy đang ở vùng khác, vừa kể xong sự tình, thì bảo trước tiên sẽ cử luật sư thực tập của mình qua tìm hiểu tình hình, anh ta sẽ lập tức quay về.

Anh ta lái xe sang thành phố kế bên, khoảng cách không tính là xa, một tiếng rưỡi có thể kịp về.

Quý Lan Chỉ cảm thấy luật sư thực tập không đáng tin lắm, vì thế liên hệ luật sư cố vấn của mình, đến khống chế tình hình trước.

Giang Nhược vào phòng thẩm vấn, Quý Lan Chỉ chờ ở bên ngoài.

Giang Nhược ngồi chưa được bao lâu, hai viên cảnh sát ban nãy tiến vào, trong tay cầm tư liệu, bên cảnh sát cảm thấy giữa phụ nữ với nhau dễ nói chuyện hơn, nên để nữ cảnh sát thẩm vấn.

Nữ cảnh sát mở tư liệu, “Giang Nhược, cô biết Cao Tường không?”

Giang Nhược nhìn thẳng vào mắt đối phương: “Không biết.”

Nữ cảnh sát nhìn cô mấy giây, tiếp theo lại hỏi: “Biết Minh Ngọc không?”

“Biết.”

Nữ cảnh sát cảm thấy thú vị, cười một tiếng trào phúng, lại lập tức nghiêm mặt, dùng đầu bút gõ gõ bàn: “Biết Minh Ngọc lại không biết Cao Tường?”

Giang Nhược liếc thẻ ngành kẹp trước ngực cô ta, mặt không biến sắc nói: “Cảnh sát Lưu, đối với việc nhận hối lộ thương mại theo lời các cô nói, tôi không biết ngọn nguồn, đến bây giờ đầu óc vẫn mơ hồ.”

Kiểu biểu hiện của Giang Nhược, trong mắt cảnh sát chính là vịt chết mỏ vẫn cứng mà thôi.

Cảnh sát Lưu cười, lật sổ ghi chép trong tay nói: “Còn giả ngu? Không biết? Thế thì tôi sẽ nói cho cô biết.”

Sau đó Giang Nhược giống như nghe được một câu chuyện cười cưỡng ép gán lên người mình.

Cao Tường là tổng giám đốc công ty TNHH quản lý quỹ Hoa An, đã bị bắt vì nghi ngờ có dính líu đến biển thủ công quỹ và cạnh tranh phi pháp, không rõ hướng đi của phần công quỹ Cao Tường biển thủ, qua lời khai của người này, 560 vạn trong đó đã đưa cho cô, mà cô thì đồng ý sau khi làm đổng sự sẽ lợi dụng chức vụ, xúc tiến hợp tác giữa Giang thị và Hoa An.

Điều kịch tính nhất chính là, vì sợ sự tình bại lộ, cô còn bảo Cao Tường đưa thẻ ngân hàng cho Minh Ngọc, đem số tiền ấy để ở chỗ mẹ Minh Ngọc dưới danh nghĩa của cô ấy, nói dối là Minh Ngọc cho mẹ cô ấy tiền phụng dưỡng, chờ đầu sóng ngọn gió qua đi, lại thu số tiền kia về.

Giang Nhược nghe xong cũng bật cười.

Vì 560 vạn, mạo hiểm phạm tội, lắt léo vậy. Cô thật không hiểu người đặt cái bẫy này, tại sao lại chà xát IQ của người khác trên mặt đất như thế? Là Lục Hoài Thâm nghèo túng phá sản hết tiền cho cô tiêu, hay là cô coi tiền như mạng, trong tình huống không thiếu tiền, vẫn mạo hiểm phạm pháp, ngay cả 560 vạn cũng không buông tha?

Cô hiện tại có cổ phần Giang thị, nếu thật sự thiếu tiền, có thể bán cổ phần chuyển thành tiền mặt, với lại còn phải là trong tình huống Lục Hoài Thâm không muốn cho cô tiền nữa, nhưng mấy cái thẻ phụ của Lục Hoài Thâm rõ ràng đang cất trong túi xách của cô.

Cô phải nghĩ không thông đến nhường nào mới có thể lầm đường lạc lối đến vậy?

“Minh Ngọc thì sao?” Giang Nhược cười xong nghiêm mặt, ngước mắt nhìn về phía đối diện, “Cô ấy nói thế nào?”

Cảnh sát Lưu nói: “Chúng tôi đã thông báo cho cô ta, lúc nữa tới phối hợp điều tra.”

Giang Nhược hỏi hời hợt: “Nếu thực sự tội danh được thành lập, với tư cách là người biết sự tình, thậm chí là người bao che, cô ấy sẽ phải chịu xử phạt à?”

“Vậy phải xem bên công tố phán quyết thế nào, bây giờ thì cô đừng bận tâm nữa,” cảnh sát Lưu mất kiên nhẫn liếc cô một cái, “Rốt cuộc là cô thẩm vấn tôi hay tôi thẩm vấn cô?”

Giang Nhược nhếch môi không nói chuyện.

“Những gì đã nói trên, là sự thật đúng không?”

Giang Nhược đáp gằn từng chữ một: “Không phải.”

Cảnh sát Lưu có chút bực bội, liếm môi, người cảnh sát bên cạnh không kìm được, nghiêm nghị nói: “Chúng tôi đã điều tra lịch sử đi tàu cao tốc của cô vào ngày thứ sáu, hộ lý và người bệnh của bệnh viện làm chứng cô đến bệnh viện thăm mẹ Minh Ngọc, hơn nữa,” anh ta vứt ra một tấm thẻ ngân hàng gói trong túi đựng vật chứng, “Thẻ này quen mắt không? Là cô đích thân giao tận tay mẹ Minh Ngọc nhỉ? Người mở tài khoản là vợ Cao Tường, bên trên có dấu vân tay của cô, còn có lời gì muốn nói không?”

Hà Nội, 21/2/2023

Yêu thương (^_^)

Trans: Phương Nhược Vũ

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK