Trước giờ Giang Nhược đều không hỏi chuyện công việc của Lục Hoài Thâm, trừ phi có liên quan đến Giang thị.
Lục Hoài Thâm cũng chưa bao giờ hỏi đến công việc của Giang Nhược, đương nhiên, trừ phi có liên quan đến Giang thị.
Giang thị dường như duy trì sợi dây gắn bó chặt chẽ nhất giữa cô và anh ấy, nó không thể nhìn thấy, nhưng lại không thể coi nhẹ nhất.
Xem ra đến nay, giao điểm giữa cô ấy và Lục Hoài Thâm, xung đột cùng thỏa hiệp, đủ mọi thứ, đều vì sự tồn tại của nó mà tồn tại.
Nếu có một ngày này sợi ràng buộc này bị đứt, sẽ có hai khả năng. Một khả năng lạc quan là: Anh ấy và cô giải quyết được chuyện Giang thị trong tình hình đạt được nhất trí, vậy chuyện tình cảm sẽ dễ bàn; một khả năng không lạc quan khác là: Mâu thuẫn không có cách nào vượt qua tất nhiên sẽ kéo theo càng nhiều vấn đề, thế thì chuyện tình cảm cũng miễn bàn.
Suy cho cùng trên cuộc đời này, thứ không thể coi nhẹ nhất chính là, mối quan hệ nhân quả của sự việc không thể đảo ngược.
Trên bàn rộng hình vuông, Giang Nhược mặt đối mặt với Lục Hoài Thâm, bỗng nhiên không hẹn mà cùng lặng tiếng trong chốc lát, khi bốn mắt nhìn nhau, những gì đang nghĩ lại hoàn toàn bất đồng.
Giang Nhược khẽ mím môi, tay chống má, không hề lảng tránh ánh mắt anh ấy, đầu lưỡi vẫn còn dư vị độc đáo của thịt chua ngọt.
Chính là làm sao đây, cô ấy mong lắm mọi thứ đều tiến theo hướng lạc quan.
Dường như Giang Nhược chỉ nhắc đến việc Đỗ Thịnh Nghi, vốn chẳng định thảo luận sâu sắc, thế cho nên tư duy phân tán mà tưởng tượng đến ngày sau cùng Lục Hoài Thâm.
Mà Lục Hoài Thâm sau khi trầm mặc qua đi, cũng không hỏi nhiều nữa, nhìn bát cơm trước mặt cô ấy mới ăn hết nửa, anh ấy đã ăn xong, tay xoa cằm, ngả ra sau tựa vào lưng ghế, đôi mắt nhàn nhã nhìn về phía cô ấy: “Mau ăn cơm đi, nhìn anh làm gì, trên mặt anh có cơm à?”
Giang Nhược rũ mắt khảy khảy cơm trong bát, cô ấy ăn nhiều thứ, đã chắc bụng, chẳng có gì muốn ăn nữa, thuận miệng liền nói đùa: “Ngắm anh cũng no rồi.”
Lúc cô ấy nói câu này đang cúi nửa đầu, gom góp nét vui tươi, nhếch đuôi mắt nhìn anh ấy một cái, vốn là động tác vô tình, nhưng dáng vẻ hơi thờ ơ, giọng điệu cũng có phần ngả ngớn.
Lục Hoài Thâm nhìn chằm chằm đầu mày khóe mắt cô ấy vô tình trêu ghẹo, thật lâu sau, anh nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, từ trong lồng ngực khe khẽ nở tiếng cười.
Ăn cơm xong, Giang Nhược đứng trước nhà hàng chờ Lục Hoài Thâm lái xe ra.
Nhà hàng tọa lạc trên đường Ngô Đồng sát với trung tâm thương mại, kiến trúc hai bên đường phố đều là tòa nhà ba tầng, phần nhiều là nhà hàng cao cấp trang hoàng tinh xảo, cửa hàng châu báu và đồ xa xỉ, là địa điểm mục tiêu cho các đôi yêu nhau tiến hành bữa tối lãng mạn và giao thiệp kinh doanh.
Mà nơi đây lại là con phố cũ, vẫn chưa thi công bãi đỗ xe ngầm, mỗi khi màn đêm buông xuống, chỗ để xe vẽ ra ở nơi này rõ ràng đã không đủ dùng.
Xe Lục Hoài Thâm dừng ở vị trí gần sát cửa ra bãi đỗ xe lộ thiên VIP của nhà hàng, kết quả ăn xong bữa cơm đi ra, vị trí cửa ra chật chội bị hai chiếc xe chặn kín kẽ.
Nhân viên nhà hàng chỉ đành liên hệ chủ xe đến di chuyển xe.
Nếu khách đã đến ăn bữa tối, có lẽ đang lúc hứng, chắc chắn không muốn bị cắt ngang, việc mời người di chuyển xe này tất nhiên cần năm lần bảy lượt, còn phải nhận lỗi, mất thời gian hơi lâu.
Giang Nhược nhìn xa xa thấy Lục Hoài Thâm đang trao đổi với nhân viên đỗ xe, sau đó người nhân viên mặc đồng phục chạy bước nhỏ vào nhà hàng.
Nơi đỗ xe cách nhà hàng gần 10m, Giang Nhược vừa qua còn chưa kịp nói gì, khóe mắt thoáng liếc thấy trước mặt có một đôi nam nữ tình chàng ý thiếp đi tới, nữ kéo tay nam, vừa vuốt sợi dây chuyền kim cương trên cổ, vừa nói gì đó rất vui vẻ.
Giang Nhược lập tức sửng sốt tại chỗ một giây, thấy người phụ nữ ngẩng đầu nhìn người đàn ông, ánh mắt tí nữa thì dừng trên người cô ấy, trong lòng Giang Nhược nhảy dựng, tức khắc tiến lên một bước nhào vào ngực Lục Hoài Thâm.
Lục Hoài Thâm bị cô ấy bổ nhào tới trở tay không kịp, bị cô ấy va chạm đến lảo đảo, anh lập tức ổn định cơ thể, giơ tay đón cô ấy.
Giang Nhược ôm chặt eo Lục Hoài Thâm, dùng sức xoay người anh ấy lại, để anh ấy quay lưng về phía lối đi bộ, sau đó vùi mặt vào cổ anh ấy, hạ giọng nhắc nhở: “Đừng lên tiếng!”
Người nữ nói: “Tuy nói bộ trang sức này em vẫn luôn rất vừa ý, nhưng giá quả thật…”
Người nam ngắt lời cô ta: “Em thích là được.”
Người nữ bóp giọng rồi mới phát ra giọng nói ngây thơ: “Vậy bên vợ anh có khi nào…”
Người nam nói: “Mấy thứ đấy em không cần lo, em san sẻ thay, anh khao em ngoài mức quy định, cô ấy cũng sẽ không nói gì.”
Giang Nhược len lén lộ ra đôi mắt từ dưới bả vai Lục Hoài Thâm nhìn chăm chú đôi nam nữ kia, thấy người nữ đột nhiên quay đầu qua, cô ấy lập tức rụt cả khuôn mặt vào lồng ngực Lục Hoài Thâm một lần nữa.
Cô ấy nghe thấy âm thanh.
Người nam nghi ngờ hỏi: “Làm sao vậy?”
Người nữ chần chờ một chút: “Người này, hơi giống đồng nghiệp của em, váy với giày kia hôm nay em…”
Giang Nhược run run, toàn thân trên dưới đều toát ra nỗi kinh hoảng sợ bị phát hiện.
Người nam vội đưa cô ta đi ăn, không lắng nghe, cũng chẳng có sở thích nhìn người ta yêu đương tình chàng ý thiếp, nói: “Đồng nghiệp của em sao có thể ở chỗ này.” Nói xong liền kéo cô ta đi.
Giang Nhược ngàn vạn lần không ngờ được, có thể chạm mặt Trần Thù Thù ở đây.
Giang Nhược thấy đôi nam nữ kia vào một nhà hàng Âu bên cạnh, túm lấy vạt áo Lục Hoài Thâm, chỉ vào bóng lưng bọn họ nói: “Trần Thù Thù đấy!”
“Ai?” Lục Hoài Thâm ôm eo cô ấy, không khỏi nhíu mày.
“Chính là vị giành giật thăng chức với Vương Chiêu, người đàn ông đi cùng cô ta là một thành viên hội đồng quản trị công ty bọn em…” Giang Nhược hơi kích động, bỗng nhiên lại ngẩn ra, “Nói anh cũng không biết.”
Trần Thù Thù sao lại có thể đi cùng thành viên ban giám đốc được? Trưởng phòng tư thông với cô ta lúc trước thành công rớt đài rồi sao?
Lục Hoài Thâm nhướn mày: “Anh quả thật không biết, anh chỉ biết em còn không buông tay thì người khác sẽ cho rằng anh đang ngoại tình với thư kí của anh.”
Giang Nhược mới ý thức được động tác của mình với anh ấy thân mật bao nhiêu, cô ấy dính sát vào Lục Hoài Thâm, hai tay đặt trên vai anh ấy, lộ ra nửa khuôn mặt, đôi mắt ra sức ngóng về nơi đôi nam nữ kia biến mất.
Hai người rời công ty qua luôn đây ăn cơm, Lục Hoài Thâm mặc sơ mi quần tây giày da, Giang Nhược cũng là bộ quần áo phong cách OL. Ở trên đường phố, lại phủ lên ánh đèn cùng bầu không khí đêm hôm, thật sự hơi thu hút ánh nhìn.
Giang Nhược thật kinh ngạc vô cùng, lùi một bước, hỏi: “Vì sao không phải bà chủ và thư kí nam?”
Lục Hoài Thâm chỉ cho cô ấy một ánh mắt, căn bản không cần nói gì cô ấy đã có thể ngầm hiểu ánh mắt đó, ánh mắt chỉ thuộc về ông trùm.
Giang Nhược thoắt cái sụp trận thế, cúi đầu nhìn áo sơ mi form rộng cùng váy công sở mình mới mua, cùng với đôi giày cao gót đế kim loại phong cách công sở mà cô ấy thích nhất.
Bởi vì buổi sáng có cuộc họp với công ty đối tác, cô ấy ăn mặc trang trọng một tí, tóc cũng buộc kiểu đuôi ngực thấp không chút cẩu thả, trông có vẻ khá già giặn, trước lúc ra khỏi nhà còn mặc quần áo trước gương ngẩng đầu ưỡn ngực tán thưởng mấy lần.
Hôm nay bởi vì liên quan công việc nên cô ấy cũng gặp Trần Thù Thù đến mấy lần, Trần Thù Thù còn hỏi cô ấy mặc thế này để đi đạp tiểu nhân à?
Giang Nhược mỉm cười đoan trang nhu hòa: “Còn không phải sao, chuyên trị các loại hoa hòe hoa sói.”
Trần Thù Thù đang mặc là váy oversize họa tiết sặc sỡ trên nền trắng, lập tức tối mặt, đối với Giang Nhược vẫn là mặt cười vô hại phúc hậu, tức giận mà không thể xả ra.
Trần Thù Thù và Vương Chiêu xem nhau như đối thủ truyền kiếp, Giang Nhược qua lại thân thiết với Vương Chiêu, tất nhiên không chào đón Trần Thù Thù, tóm được cơ hội cũng muốn chế giễu cô ta vài câu mới thoải mái.
Sau lời bàn “thư kí và sếp” của Lục Hoài Thâm, Giang Nhược nổi lòng muốn chơi đùa, đổi sang dáng vẻ yêu kiều, ngón tay từ trên vai anh ấy trượt xuống, cố định ở ngực vẽ vòng tròn.
“Lục tổng, anh luôn lén lút tìm em ăn cơm không thích hợp lắm đâu? Vợ anh, chị ấy đã biết rồi, phải làm sao đây? “
Lục Hoài Thâm cau mày mặt không biểu cảm nhìn cô ấy, Giang Nhược cho rằng anh ấy không tiếp vụ này, ngượng ngùng muốn thu tay về, ai ngờ bị anh ấy bắt lấy cổ tay, Giang Nhược cả kinh.
Lục Hoài Thâm thoáng cúi người xuống, ghé sát bên tai cô ấy, trong giọng nói trầm thấp chững chạc đàng hoàng lộ ra vẻ hạ lưu: “Thư kí Giang, chúng ta đổi chỗ rồi trò chuyện thỏa thích sau.”
Mặt thư kí Giang “soạt” cái đỏ rực.
Bởi vì kẻ kia nói xong, tay còn bóp mông cô ấy một phát.
Hà Nội, 22/7/2022
Hai vợ chồng lệch tuổi tác, lệch cả nếp sống mà cũng biết chơi quá chừng=)))
Theo dõi fanpage Phương Nhược Vũ để cập nhật bản dịch sớm nhất nha các bác ơi
Yêu thương (^_^)
Trans: Phương Nhược Vũ