Lực trên tay Lục Hoài Thâm như muốn nghiền vụn cô, càng làm nổi bật một sự thật âm thanh trầm thấp lưu luyến đó chỉ là một biểu hiện giả dối, là điềm báo trước khi giông tố sắp ập tới.
Giang Nhược không xê dịch gì cả, trước ngực là lồng ngực cứng rắn nóng bỏng của người đàn ông, sau lưng là bức tường lạnh buốt, anh vùi đầu, cần cổ trắng ngần của cô chạm vào làn hơi thở nồng nàn ướt át.
Dưới tư thế này, cô không nhìn thấy vẻ mặt Lục Hoài Thâm, chỉ nghe tiếng chứ không rõ hình, bất ngờ thêm khuếch đại nỗi sợ hãi không tên đang nhen nhóm trong lòng.
Giang Nhược hao công tốn sức lắm mới chen được cánh tay ngăn giữa hai người, đẩy vai anh nhưng hiển nhiên là không nhúc nhích tí nào, mà ngược lại, bả vai cô bỗng đau nhói.
Giang Nhược hét lên thất thanh, nổi đóa quát nạt: “Anh có thể đừng cắn người ta không!”
Lục Hoài Thâm đang ở vào thế không cho phép kháng cự bắt đầu giở trò, còn có thể ung dung đáp lời cô: “Không vội, dù sao thì lát nữa cũng có thể cắn lại.”
Tình cảnh thế này, trong đầu Giang Nhược hỗn loạn không chịu nổi, cũng rất khó có tâm trạng sáng suốt đi suy xét tỉ mỉ thâm ý bên trong.
Cô chỉ nghe thấy giọng mình run rẩy, nói không thành câu: “Lục Hoài Thâm, anh, anh nói chuyện cho đàng hoàng.”
Thân hình người đàn ông cao to bao phủ tầng tầng lớp lớp, dường như anh chê cô vào thời điểm này còn quá ồn ào nên không nói thêm chữ nào đã trực tiếp phủ kín môi cô.
Giang Nhược có thể cảm nhận rõ ràng lần này không giống với mấy lần trước kia, bởi vì căn bản là Lục Hoài Thâm lười phải phí lời cùng cô, sau khi biết được điểm nhạy cảm của cô một cách dễ như trở bàn tay, bèn cực kì kiên nhẫn và cuồng nhiệt.
Mỗi lần anh đụng chạm đều đúng tầm, nặng nhẹ vừa phải làm Giang Nhược chẳng còn sức chống đỡ.
Cô không phải người đa sầu đa cảm, cũng chẳng bảo thủ tới mức quá nặng nề chuyện trai gái, chỉ là nảy sinh kháng cự theo bản năng.
Mấy lần trước kia, tựa hồ Lục Hoài Thâm thật sự chẳng có suy nghĩ đó, động tác không biết nặng nhẹ, dễ khiến người ta sợ hãi, cô cũng chỉ nhìn thấy sự phẫn nộ như gió mưa sắp kéo đến trong mắt anh mới làm cô cảm thấy không thoải mái về tâm lí và sinh lí.
Ý thức của cô lúc tỉnh táo lúc mơ hồ, thể xác và tinh thần đã hoàn toàn bị nhận thức bên ngoài điều khiển, sự hoảng hốt không tên cứ âm ỉ càng làm nhịp tim tăng nhanh, khiến cô có chút không biết phải làm thế nào.
Dần dần dưới sự không chế vững vàng từng li từng tí của anh, Giang Nhược đã thỏa hiệp trước tiên.
Cô khép hờ đôi mắt, tia sáng trong suốt xuyên qua rèm mi để cô nhìn thấy một mảnh trắng xóa mênh mang, giống như khoảnh khắc mới tỉnh dậy lúc sáng tinh mơ ấy, không biết mình đang ở đâu.
Giang Nhược túm chặt cánh tay nổi căng mạch máu gân guốc của anh, dưới từng thớ thịt như thể chất chứa sức lực vô tận.
Làn da cô vừa mỏng vừa trắng, đến cả nếp gấp ở đốt ngón tay cũng trắng bóc, hơi hơi cong lên, có thể thấy được dưới lớp da ấy là những mạch máu li ti.
Giang Nhược được anh ôm trọn, sau một hồi trời đất quay cuồng lại chìm đắm trong khoảng trời mềm mại, bởi sau lưng chịu sức nặng cơ thể anh nên cô vô cớ khẽ thút thít.
Lục Hoài Thâm đè chặt sau gáy cô, âm sắc đã trầm khàn tới mức không còn giống giọng nói nữa, nhưng lại hết sức làm cho câu từ chậm rãi, “Khóc cái gì? Là ai nói lời ngông cuồng muốn cả đời này làm Lục phu nhân?” Anh kề bên tai cô nỉ non: “Lục phu nhân, tốt xấu gì cũng nên làm chút chuyện thuộc bổn phận của mình, có phải không?”
Giang Nhược vỗ giường, “Ai khóc đâu?”
Lục Hoài Thâm hôn lên mặt cô như gần như xa, giọng nói chứa đựng sự kiềm chế cùng mê muội, “Vậy là tốt nhất, cô mà khóc thì tôi sẽ cảm thấy cô hèn lắm.”
Sau đó ở bên tai cô nói câu gì đấy.
Giang Nhược không kìm được mỉa mai: “Tự tin quá chừng nhỉ?”
Vừa dứt lời, cô bị lật ngửa người lại, theo thói quen, bất kể là khi hôn môi hay như bây giờ, Lục Hoài Thâm đều muốn bắt cô nhìn anh.
Sau đấy cô hối hận vô vàn vì nói những lời ấy vào lúc đó, cô thà rằng mình là một người câm cho xong.
Sau khi Lục Hoài Thâm nghĩ đủ cách làm cô khóc ra tiếng còn đếm như thế này: “Một tiếng, hai tiếng, ba tiếng rồi, tiếp tục nào.”
Ý nghĩ muốn đâm chết anh Giang Nhược cũng có, giương nanh múa vuốt cố tình lần lượt cào thành từng vết từng vết xước trên cánh tay và lưng anh.
Song Lục Hoài Thâm muốn bắt cô đầu hàng thì dễ như bỡn.
Đến cuối cùng, Giang Nhược vừa rơi nước mắt vừa nói: “Tôi không khóc, tôi thật sự không khóc, đủ rồi, xin anh đấy.”
Lục Hoài Thâm dụi vào người cô, trầm giọng nói nhẹ nhàng: “Không vội, tự tin của tôi còn chưa dùng hết.”
Vậy mới nói, có nghi ngờ gì thì cũng không thể nghi ngờ năng lực của đàn ông ở phương diện đó, căn bản đấy chính là đang nghi ngờ tôn nghiêm của đàn ông, hậu quả khôn lường.
Sau khi kết thúc, Lục Hoài Thâm từ trên người cô trượt xuống, nằm bên cạnh bình ổn hơi thở.
Giang Nhược nhắm mắt, chìm đắm trong cảnh hoa mắt chóng mặt hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn.
Mỗi người tự bình tĩnh một lúc lâu, Giang Nhược mở mắt nhìn ánh đèn sáng tỏ đầu giường, trong đầu trống rỗng dần dần những suy nghĩ ùa về.
Nếu trước sau chẳng thể li hôn trong hòa bình, ai cũng không chịu thỏa hiệp, cô chỉ còn biện pháp duy nhất là kéo dài hai năm sau đến kì hạn ủy thác quyền quản lí cổ phần, vậy thì không có cách nào trốn tránh mấy chuyện vợ chồng này.
Chỉ có điều cô vẫn luôn rất yên tâm, tưởng rằng Lục Hoài Thâm chắc chắn sẽ không muốn động vào cô, dù gì bị ép phải lựa chọn, suy cho cùng cũng chẳng tình nguyện là mấy.
Có lẽ cô đã xem nhẹ sự khác biệt giữa đàn ông với phụ nữ, phụ nữ cực kì khao khát tâm hồn cùng thể xác hòa làm một, nhưng đàn ông luôn luôn cho rằng tâm hồn và thể xác có thể tách rời.
Giang Nhược bị một mớ chi chít những muộn phiền bao trùm, là cảm giác hư không sau khi làm xong, hay là do nguyên nhân tâm lí, cô không thể tỏ tường.
Lòng Giang Nhược rối như tơ vò, nhấc chân nhắm vào người kia mà xả giận, tiếp đó vơ vội chiếc chăn, nhìn chằm chằm trần nhà, môi run run bực bội nói: “Đến một cái bao còn chẳng có, nếu mà có thai thì dùng giống nòi nhà anh uy hiếp, cho tức chết Giang Chu Mạn, lớn lên rồi thì xúi giục nó đem tất cả những gì anh làm với tôi trả cho anh bằng hết mới thôi.”
Một cánh tay dài thò sang, bàn tay năm ngón bóp chặt cổ họng cô, khuôn mặt nghiêm nghị của
Lục Hoài Thâm tiến vào tầm nhìn của cô, anh lặng yên mỉm cười, “Vừa khéo tôi cũng muốn biết cảm giác một đòn trúng đích như thế nào.”
Giang Nhược ngơ ngác, phản ứng của Lục Hoài Thâm khiến cô lúng ta lúng túng.
Lục Hoài Thâm thấy phản ứng này của cô bèn hừ giọng, “Chém gió thì ai chẳng biết làm, muốn làm mà không dám chính là hèn nhát.”
Thật sự bảo cô mang thai, cô dám không?
Không dám, cho cô mượn một trăm lá gan cũng không dám.
Giang Nhược nhìn anh, viền mắt ửng hồng, ánh mắt đẫm nước, cảm giác bị người ta bắt chẹt thật sự khó chịu lắm, phụ nữ sau khi làm chuyện ấy có phải là tâm lí đều trở nên yếu đuối, không chịu nổi một đòn hay không?
Sắc mặt Lục Hoài Thâm chợt biến, nhíu mày cảnh cáo, “Khóc, lại khóc.”
Giang Nhược tức thì bị dọa hết hồn, trừng mắt nhìn anh cả buổi.
Lục Hoài Thâm thấy cô tóc tai tán loạn, vẻ mặt ấy càng làm cho người ta muốn yêu thương, bản thân mềm lòng lúc nào không hay, ma xui quỷ khiến dần buông tay khỏi cổ cô, muốn mơn trớn gương mặt ấy, Giang Nhược bèn túm lấy tay anh cắn một miếng.
Lục Hoài Thâm bất ngờ không kịp đề phòng, nén đau, bóp hàm dưới của cô để lấy tay ra, tức điên người, vây hãm cả người lẫn chăn, “Có phải cô cầm tinh con chó không?”
Giang Nhược lườm anh, “Anh nói cho tôi cắn mà.”
“Không phải đã cắn rồi à?” Lục Hoài Thâm rũ mắt hờ hững nhìn xuống, hàm ý sâu xa.
Giang Nhược mặt đỏ tai hồng, bị anh khích tướng đến nỗi lòng chênh vênh, đẩy anh ra trở mình xoay lưng lại với anh, vùi mặt vào trong chăn, kím nén ấm ức nói: “Làm phiền về địa bàn của anh đi.”
“Đây cũng là địa bàn của tôi.”
Giang Nhược ngớ ra, Lục Hoài Thâm đã xuống giường.
Cô thở phào.
Nhưng Lục Hoài Thâm không ra ngoài mà đi vào phòng tắm xối nước.
Giang Nhược nghe tiếng nước tí tách từ vòi hoa sen trong phòng tắm, hoảng sợ xoay mình ngồi lên, không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía phòng tắm, mặc áo ngủ xuống giường thì bị quần áo Lục Hoài Thâm quấn vào chân.
Cô cúi đầu, áo sơ mi, quần tây rồi cả quần sịp của anh quăng thành đống, quần lọt khe của cô cũng nằm lẫn trong số đó.
Giang Nhược đỏ mặt đi gõ cửa, “Lục Hoài Thâm, anh không thể về phòng mình được à, phòng tắm này tôi cần dùng.”
Lục Hoài Thâm chẳng trả lời.
Thời gian trôi qua rất lâu, Lục Hoài Thâm ở bên trong nói: “Đi lấy bộ quần áo mang lại đây cho tôi.”
Giang Nhược thấp thỏm, cảm thấy anh căn bản là bị thần kinh, miễn tranh luận, bản thân đến phòng vệ sinh bên ngoài tắm rửa.
Ngoài kia mưa vẫn rơi, thậm chí mưa còn có xu hướng càng ngày càng nghiêm trọng.
Giang Nhược tắm xong, chưa vội mặc quần áo mà chống tay lên bồn rửa mặt, lau nhẹ mặt gương bị hơi nước làm mờ, ngắm bản thân ở trong gương, trên làn da trắng ngần toàn là dấu vết dễ dàng nhận ra.
Những ấm ức thình lình ập đến phủ lấp dày đặc trong lòng.
Cô nghẹn ngào một hồi, xoay người lau khô cơ thể, sấy tóc rồi mặc áo ngủ và quay về phòng.
Đẩy cửa bước vào, trong phòng ngủ đã chẳng còn ai, nhưng quần áo của anh vẫn ở đây, cửa phòng tắm mở một nửa, bên trong hãy còn sót lại hơi nước và mùi hương thơm mát sau khi tắm.
Cô đi vào, nhìn thấy khăn tắm màu nâu của mình bị vò thành đống vứt trên giá đựng đồ, nắp chai sữa tắm cũng đang mở.
Giang Nhược bực mình, tức đến mức không còn khống chế được bản thân, chịu đựng thân thể mỏi nhừ, vẫn cứ phải nhặt từng cái quần áo của Lục Hoài Thâm lên rồi tháo bỏ toàn bộ đồ vải trên giường nhét vào thùng rác.
Chỉ là mùi hương đó dường như vẫn không tản đi hết, tồn tại quanh quất chóp mũi cô, vương vấn mãi trong lòng.
Giang Nhược che đậy mọi suy nghĩ trong tâm trí mình mãi cho đến khi mệt mỏi rã rời từ từ cuốn lấy cô.
()
Giang Nhược nhớ hôm nay phải đi đón Kiều Huệ xuất viện, trước khi ngủ đã đặt chuông báo thức rất sớm, tối qua bị giày vò tơi tả, thời gian ngủ còn không đủ, lúc bị đánh thức, trong nhất thời cơ bắp đau mỏi, buồn ngủ mê man.
Liếc nhìn thời gian, hẳn là trời vừa sáng, bên ngoài đã không nghe thấy tiếng mưa nữa.
Ánh sáng trong phòng ảm đạm, một mảnh yên ả, Giang Nhược nhắm mắt định nằm thêm một lúc nữa nhưng trong tâm trí lại nghĩ đến chuyện đêm qua, dần dần chẳng còn buồn ngủ nữa, cực kì minh mẫn.
Cô bò dậy đi tắm, thay quần áo.
Khi đi ra, vô tình nhìn lại thùng rác gần như sắp tràn.
Cô sợ thím Ngô hay nhân viên dọn dẹp bán thời gian phát hiện tối qua từng xảy ra chuyện không dễ miêu tả trong phòng ngủ, bèn tiến lên ấn lấy ấn để đám vải vóc bên trong xuống, còn thắt nút chết cả cái túi rác, tìm trái tìm phải, lật ra được một cái túi mua sắm khá to bọc ở ngoài, sau đó dán mảnh giấy bên trên, viết: rác, xin hãy vứt đi.
Trước khi rời khỏi phòng, đi qua cửa phòng Lục Hoài Thâm vài bước, nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng mở cửa.
Lòng cô biết chạm mặt anh là chuyện khó tránh, sau khi làm chuyện ấy, việc anh và cô cả đời không qua lại là điều không thể xảy ra, chỉ là không nghĩ ra phải làm sao để trải qua quãng thời gia ngượng ngùng này.
Thêm vào đó trong lòng cứ nhớ mãi không quên, bước chân cô không dừng cũng chẳng để ý người đằng sau nữa.
Xuống tầng, thím Ngô đã làm xong bữa sáng, Giang Nhược tiêu hao thể lực quá độ, đã sớm đói tới mức ngực dán vào lưng, ngồi trước bàn ăn tự mình bắt đầu ăn uống.
Chẳng bao lâu, có tiếng Lục Hoài Thâm kéo ghế, chân ghế ma sát với mặt đất tạo thành tiếng vang dội.
Giang Nhược ngừng một chút, nén giận, tiếp tục ăn cơm.
Bữa sáng ngắn ngủi diễn ra trong bầu không khí yên lặng.
Hôm nay là cuối tuần, Lục Hoài Thâm không đến công ti, nhưng phải ra ngoài có việc nên tự lái xe.
Giang Nhược theo anh đi ra, dùng ánh mắt nghiêm túc nói: “Tôi đi xe anh xuống núi.”
Nói xong, đợi khi anh mở khóa cửa xe bèn đi lên định kéo cửa ghế ngay sau ghế lái của anh, bỗng dưng Lục Hoài Thâm lại khóa cửa xe.
Hà Nội, ngày 28/5/2021
Hóa ra là định làm chuyện xấu nên mới phải rón rén như trộm
Yêu thương (^_^)
Phương Nhược Vũ