Hơn ba mươi năm qua, Lục Hoài Thâm tự ngẫm thế sự từng trải qua vượt quá mức tuổi này nên có, cho nên đối mặt với tình huống đột ngột phát sinh, cho dù không thể kịp thời nghĩ ra kế sách vẹn toàn, tuyệt đối cũng sẽ không luống cuống tay chân, bao năm nay, xuất hiện vấn đề thì giải quyết vấn đề sớm đã trở thành trạng thái sinh hoạt làm việc bình thường, anh đã luyện thành thói quen gặp chuyện tự giữ bình tĩnh từ lâu rồi.
Nhưng thói quen anh tự duy trì nhiều năm, lại nhiều lần gặp bại trong chuyện Giang Nhược.
Trước giờ anh cũng chẳng tin người khác nói, 'trong cuộc đời rồi sẽ có sự xuất hiện của một người, thâm nhập cuộc sống của bạn, phá vỡ cuộc sống mà vốn dĩ bạn đã vạch kế hoạch', hơn thế còn khịt mũi khinh bỉ chủ đề “Vì người, tôi khổ cũng bằng lòng, thỏa hiệp cũng bằng lòng” trong rất nhiều bản tình ca. Tình cảm kiểu này ảnh hưởng sự phát triển của bản thân trói buộc tự do về thể xác và tinh thần, có khác gì lồng giam? Cũng như anh đã từng cho rằng hôn nhân là nấm mồ.
Việc thay đổi quan niệm bắt đầu từ khi nào, anh không biết ngược dòng từ đâu, nhưng trên đường đưa Giang Nhược đi bệnh viện, cảm nhận rõ ràng trước nay chưa từng có, anh sợ hãi sẽ cứ vậy mà họa một dấu chấm hết trong mối quan hệ với một người đến như thế.
Việc kết thúc một mối quan hệ là kết quả của các nhân tố bên trong và bên ngoài tác dụng tổng hợp. Trong tình huống khi đó, anh nghĩ phải chăng chỉ có cầu khẩn cái thai trong bụng cô có thể bình yên vô sự, mới có thể khiến cho tình cảm giữa bọn họ còn có một tia hi vọng sống sót? Nếu không thì, ngay cả chính anh cũng không tìm nổi lí do Giang Nhược vẫn sẵn lòng cùng anh bước tiếp.
Hiện giờ Giang Nhược đã khám xong, uống thuốc, nằm ở trên giường bệnh ngủ thiếp đi, Lục Hoài Thâm trông bên cạnh, vẫn không thể có một giây nào yên ổn y như cũ, có những ý nghĩ đang không ngừng quanh quẩn lên men trong đầu anh, không dừng được.
Ánh mắt anh từ đầu đến cuối không thể rời gương mặt kia, cuối cùng cũng hiểu được, dù cho tình cảm cùng hôn nhân tựa lồng giam, cũng có người tự nguyện làm thú nhốt.
Hạ Tông Minh cùng tới bệnh viện, may lúc ấy anh ta đuổi theo Lục Hoài Thâm suốt đường, bằng không có thêm một chiếc xe chiếm đường ảnh hưởng giao thông trong giờ cao điểm buổi tối, không biết sẽ phiền phức bao nhiêu.
Anh ta nói chuyện điện thoại xong từ hành lang bên ngoài tiến vào, thấy Lục Hoài Thâm ngồi cạnh giường bệnh, áo sơmi không còn phẳng phiu nữa, thoạt trông thần sắc mệt mỏi lại mất tinh thần, như là lời trêu đùa “Phụ nữ xong việc dỗ dành thêm tí là được” không nói nên lời được nữa, thậm chí ngẫm lại còn muốn tự vả miệng.
Có lẽ chẳng thể đồng cảm như tự mình phải chịu, nhưng Hạ Tông Minh cũng có thể hiểu tâm trạng của Lục Hoài Thâm ngay lúc này, bận bịu toi công một trận, Thủy Hỏa lại mất tung tích lần nữa, Giang Nhược xảy ra chuyện, cũng không biết cô ấy tỉnh dậy xong phải đối mặt kiểu gì.
Căn cứ vào thái độ của Giang Nhược với Lục Hoài Thâm, người ngoài cuộc là Hạ Tông Minh cũng có thể đoán được Giang Nhược đã biết cái gì.
Nếu không thì cũng sẽ chẳng bị kích thích đến nỗi vào viện.
Bác sĩ bảo cảm xúc quá khích dẫn tới co thắt tử cung, tương đối nghiêm trọng, cần nằm viện tránh xảy thai.
Điều duy nhất có thể vui mừng có lẽ chính là trước mắt xem như đã giữ được đứa bé.
Hạ Tông Minh đứng ở cửa được một lúc, bấy giờ Lục Hoài Thâm mới nhìn ra hướng anh ta, dựng thẳng lưng, vuốt mặt một cái rồi mới đứng dậy.
Hạ Tông Minh và anh cùng nhau ra khỏi phòng bệnh, Lục Hoài Thâm trở tay đóng cửa phòng bệnh.
Đi đến bên cửa số cuối cùng, Lục Hoài Thâm hỏi: “Tình hình như nào rồi?”
Hạ Tông Minh dựa vào tường, nghĩ xong nói: “Trần Tấn Nam đã thu đội, lần này lợi dụng Mã Lục dụ Thủy Hỏa thất bại, về sau phỏng chừng Thủy Hỏa cũng sẽ không bị lừa, cho nên tôi bảo Trần Tấn Nam đem luôn Mã Lục đi. Tôi bảo với anh ta, có tình hình gì sẽ thông báo, anh ta cũng tỏ ý sẽ tiếp tục phối hợp, anh ta quay về sẽ trích xuất camera lân cận tiệm lẩu, xem thử còn có thể tìm được người không, còn nữa, Đỗ Thịnh Nghi lần này chắc sẽ bị đưa vào phạm vi điều tra trọng điểm.”
Lục Hoài Thâm chống bệ cửa sổ nhìn về phía bóng đêm, gật đầu rất nhẹ, “Tôi biết rồi.”
Hạ Tông Minh còn định nói cái gì, cuối cùng chỉ bảo: “Đã không còn sớm, đêm nay cậu nghỉ một lúc trước, những cái khác ngày mai nói sau.”
Lục Hoài Thâm thu tầm mắt, khẽ vỗ vai anh ta: “Ông cũng vất vả rồi, về thôi.”
Hai người không hẹn mà cùng im lặng mấy giây, rồi Hạ Tông Minh mới bước chân rời đi, “Đi đây.”
Hạ Tông Minh đi rồi, Lục Hoài Thâm về phòng bệnh, vẫn duy trì tư thế trước khi ra ngoài, ánh mắt không rời khỏi mặt Giang Nhược một giây nào, như muốn nhân lúc này nhìn thêm vài lần.
Ý thức được kiểu tâm lý ấy, Lục Hoài Thâm càng thêm kháng cự ngày mai đến.
Giang Nhược vừa tỉnh, sẽ nhìn anh thế nào, nói kiểu gì với anh?
Sống một ngày bằng một năm, nhưng khó lưu giữ một giây ngắn ngủi, anh cảm thấy mâu thuẫn cực độ.
Vừa đưa Giang Nhược đến bệnh viện không lâu, Trình Khiếu gọi điện thoại tới dò hỏi khi nào về nhà, lúc ấy Giang Nhược đang làm kiểm tra, là Lục Hoài Thâm nhận.
Anh nói dối, bảo với Trình Khiếu, anh đưa Giang Nhược về rồi.
Một là không còn sớm, người già không chịu nổi giày vò, không biết học sinh ngày mai có cần lên lớp không, hai là, Giang Nhược chắc chắn không hi vọng để người nhà lo lắng, phải hỏi ý cô trước rồi mới báo.
Mặt khác thì liên quan đến lòng riêng, sợ hai vị chí thân của Giang Nhược thay đổi cách nhìn về anh, coi như thù địch. Dù là tình huống đó, đến muộn một tí cũng được.
Lục Hoài Thâm nghĩ thầm tự giễu, mình vẫn rất biết thân biết phận.
Sau đấy anh gọi điện thoại cho thím Ngô, nhờ bà ấy về biệt thự Lâm Hải thu dọn một ít quần áo và đồ dùng hàng ngày của Giang Nhược, sáng mai đưa tới bệnh viện, mà tạm thời không cần báo cho mẹ con nhà họ Trình, nếu đối phương hỏi, thì cứ bảo cùng Giang Nhược về nhà cũ một chuyến.
Thu xếp thỏa đáng hết thảy, anh liền trông nom bên cạnh cô như chờ đợi phán quyết.
***
Ngày hôm sau, Giang Nhược tỉnh lại hơi muộn.
Cô mở mắt ra, mùi kích thích chóp mũi nhắc nhở nơi cô đang ở là bệnh viện, mất một ít thời gian mới tỉnh táo, Giang Nhược vô thức duỗi tay sờ bụng.
Cô nằm nghiêng, phần bụng dưới lòng bàn tay căng phình, chưa bao giờ cho cô cảm giác an toàn mãnh liệt như thế, cô thở phào một hơi.
Trong phòng vệ sinh truyền ra tiếng nước, ghế cạnh giường trống không, Giang Nhược chuyển tầm mắt sang cửa phòng vệ sinh khép kín.
Bất ngờ, cửa mở ra, thím Ngô cầm ấm nước đi ra, trước tiên ánh mắt kiểm tra tình hình Giang Nhược trên giường, thấy cô mở đôi đồng tử đen, thím Ngô kinh ngạc vui mừng, “Ơ kìa, tỉnh rồi à? Tôi đi gọi bác sĩ!”
Thím Ngô như gió, ấn chuông trước, lại sợ bác sĩ không tới kịp thời, buông ấm nước đi ra ngoài tìm bác sĩ luôn.
Giang Nhược nhìn một vòng xung quanh phòng bệnh, không có ai nữa.
***
Lục Hoài Thâm cả đêm không ngủ, thím Ngô sáng sớm đã sang biệt thự Lâm Hải thu dọn hành lý, rồi lại khẩn trương tới bệnh viện.
Tiếp đó anh ngồi thêm một lúc, từng giây từng phút trôi qua, Giang Nhược có vẻ sẽ tỉnh bất kì lúc nào, anh bèn xuống tầng mua bữa sáng.
Gần bệnh viện có không ít nhà hàng, bữa ăn sáng trưa chiều đủ loại, Lục Hoài Thâm chọn một nhà hàng có mặt tiền trông sạch sẽ nhất ở khu lân cận, mua một ít đồ ăn thanh đạm.
Hôm qua khi ra ngoài, anh vẫn mặc âu phục ba món thêm áo khoác, trông người phấn chấn khí phách dâng trào, hôm nay chỉ còn áo sơmi vuốt không phẳng nếp nhăn cùng áo khoác, râu chưa cạo, xách theo hai túi đồ ăn sáng đóng gói, vùi đầu xoải bước trên con đường ngựa xe như nước, áo khoác lật tà ra sau theo bước đi.
Bữa sáng kỳ thật không cần anh tự mình mua, nguyên do làm vậy là gì, bản thân anh hiểu hơn hết, tuy biết rõ trốn tránh cũng không thể ngăn cản sự tình phát sinh.
Trở lại phòng bệnh, bác sĩ hộ lý vây quanh một vòng, Lục Hoài Thâm chỉ đứng ở gần cửa, bên ngoài nhóm người.
Đợi bác sĩ hỏi thăm tình hình xong, lúc hỏi đến người nhà đi đâu, Lục Hoài Thâm trả lời: “Ở đây.”
Nhân viên y tế nhìn sang chỗ anh, nhao nhao nhường ra một con đường cho anh, bây giờ tầm mắt Giang Nhược mới theo đường đó, thuận lợi dừng trên người anh.
Chính ánh mắt không mảy may dao động kia, làm Lục Hoài Thâm kinh sợ đến mức trái tim thắt lại từng cơn.
Hà Nội, 1/4/2023
Nhiều khi thấy thương na9 thực sự, ngoài cái nhà của mình thì không có chỗ nào được yên thân. Số nó nhọ gì đâu. Hai con người khốn khổ đến với nhau, có những quả người thân hết nước chấm.
Yêu thương (^_^)
Trans: Phương Nhược Vũ