Giang Nhược rút tay ra khỏi chăn, tắt báo thức của điện thoại, mở đôi mắt cay xè vì thiếu ngủ nghiêm trọng, “7 giờ.”
Lúc trời hửng sáng lại đổ cơn mưa nhỏ, cho đến tận bây giờ cũng chưa dứt, trên mái hiên ban công ngoài cửa sổ nước ngưng tụ thành giọt rơi xuống, chầm chậm mà có tiết tấu, ánh sáng xuyên qua rèm cửa sổ âm u lạnh lẽo.
Giang Nhược vươn chân, mũi chân không cẩn thận chạm vào nhiệt độ cơ thể không thuộc về cô, trong chăn cũng nóng hừng hực, cô hơi động một tí, liền khẽ phát ra tiếng sột soạt.
Khóe mắt đảo qua lồng ngực màu lúa mạch lộ một nửa ra ngoài của Lục Hoài Thâm, ánh mắt không nhịn được dịch lên, dừng hình ảnh trên gương mặt uể oải nhập nhèm của anh ấy sau khi thức dậy, ngủ đến mức tóc ngắn rối bù, nhắm chặt đôi mắt ngủ bù, hàng lông mày rậm hơi hơi nhăn lại, dáng vẻ chưa tỉnh ngủ hẳn.
Bên ngoài tiếng mưa thưa thớt, người bên cạnh hô hấp đều đều liên miên, Giang Nhược nhìn lên trần nhà, cảm thấy sự tĩnh lặng ngọt ngào chưa từng có, trái tim mềm mại tơ, nhưng lại cảm thấy không phù hợp thực tế.
Cô một lần nữa nặng nề nhắm mắt lại, cái thở dài đang đến cổ họng rồi, bỗng nhiên Lục Hoài Thâm ôm chặt cô, cô ngẩn ra, ngửa mặt đối diện với anh một chốc, sau đó đột nhiên xốc lên chăn ngồi dậy.
“Tôi đi tắm đây.”
Lục Hoài Thâm nhìn cánh tay trống không, ánh mắt sâu xa, nghĩ tới ban nãy khi Giang Nhược nhắm mắt, trên mặt là vẻ hối tiếc.
Vì buổi tối không ngủ được mấy, suốt cả ngày Giang Nhược đều rất trì trệ, cụ thể là bắt đầu từ buổi sáng Lục Hoài Thâm đưa cô đi làm.
Lục Hoài Thâm cùng cô đi qua đi lại mất nửa đêm, cũng có chút mỏi mệt nên không tự mình lái xe, bảo tài xế đưa Giang Nhược đi công ty trước, tới giao lộ gần công ty thì cô xuống xe, che che giấu giấu sợ bị người ta thấy.
Sau khi xuống xe đờ đẫn đi về phía trước, chưa được mấy bước phát hiện ra trong tay mình chỉ cầm một chiếc điện thoại.
Vừa xoay người nhìn, xe đã chạy rồi, lại vội vàng gọi điện thoại cho Lục Hoài Thâm bảo dừng xe, túi xách của cô bỏ quên trên xe.
Sát giờ mới tới được công ty, vừa khéo chạm mặt Gisele, đối phương hơi mỉm cười với cô, còn mời cô cùng đi thang máy chuyên dụng của quản lý cấp cao.
Xảy ra chuyện bất thường tất có điểm kì quái, Giang Nhược khiếp sợ không nhẹ.
Hôm nay không hội nghị trọng đại nào, nhưng không ít việc vặt, cô ép bản thân tập trung tinh thần, chỉnh lý chương trình hội nghị ngày mai, thẩm tra đối chiếu các mục tài liệu cần ký tên, mang đi cho Gisele xem qua.
Buổi sáng nhoáng một cái đã qua, thời gian nghỉ trưa, Giang Nhược thả lỏng, cả người sắp suy sụp, cơm trưa còn chưa ăn đã nằm nhoài ra bàn làm việc ngủ bù.
Vương Chiêu cơm nước xong xuôi, không lâu sau đến tìm cô, gọi cô vài câu mới thấy tỉnh.
Giang Nhược mơ mơ màng màng nhìn cô ấy, lại định nằm bò ra ngủ tiếp, Vương Chiêu bóp cằm cô, nhìn trái ngó phải, “Tối qua cô đi trộm bò à mà buồn ngủ đến thế.”
Trong lòng Giang Nhược nói trộm bò cái gì, gần như trộm người thì có.
Cô chống đầu, Vương Chiêu lôi cô đến phòng trà nước pha cà phê, còn mang theo một tin bát quái, “Cô biết không, nghe nói Lauren Ngô có thai rồi.”
Giang Nhược nhất thời không phản ứng kịp, “Lauren Ngô là ai?”
Vương Chiêu: “Phó giám đốc phòng quan hệ công chúng Ngô Lệ Lệ ấy! Quả nhiên thức đêm không chỉ làm người ta hói đầu còn ảnh hưởng trí lực, chị em này, cô phải kiềm chế đi!”
Giang Nhược mạnh miệng: “Cô đột nhiên nói tên tiếng Anh, ai có thể mang Lauren cùng Ngô Lệ Lệ liên hệ với nhau chứ?”
Vương Chiêu cười to: “Thôi đi, Ngô Lệ Lệ ngày đầu tiên đi làm đã tuyên bố,” cô ấy học theo động tác thương hiệu của Ngô Lệ Lệ, khoanh hai tay trước ngực, hếch cằm, dùng lỗ mũi cùng sườn mặt nhìn người khác, còn mỉm cười thờ ơ, bắt chước giọng điệu kệch cỡm khủng khiếp của đối phương: “Mọi người, sau này gọi tôi là Lauren Ngô là được rồi. Ai dám gọi chị ta là Ngô Lệ Lệ, cô dám không? Người đầu tiên gọi chị ta là Ngô Lệ Lệ, bị chị ta khấu trừ ba tháng tiền thưởng.”
Vương Chiêu khoa trương dựng thẳng ba ngón tay lên.
Giang Nhược cười lăn lộn, “Trong câu của cô gọi ba lần Ngô Lệ Lệ, cẩn thận tiền lương cũng bị trừ phăng, xem cô lấy gì đi cá độ.”
Vương Chiêu lườm cô một cái, “Không nghiêm chỉnh gì cả, tôi sắp bị cô làm chệch hướng rồi, suýt thì quên định nói gì.”
Giang Nhược uống một ngụm cà phê, nhắc nhở: “Lauren Ngô có thai.”
Vương Chiêu đập trán một cái, “Đúng, mấu chốt là bố đứa trẻ trong bụng cô ta là người có quan hệ hợp tác cùng chúng ta,” cô ấy ghé bên tai Giang Nhược nói khẽ: “Họ Lục.”
Vẻ tươi cười trên mặt Giang Nhược ngưng trệ, bị che giấu đi không còn vết tích, “Sau đó thì sao?”
Vương Chiêu mặt ìu xìu, “Sau đó cái gì chứ, cô cũng không đoán thử xem ai trong nhà họ Lục?”
Giang Nhược: “Người họ Lục nhiều như vậy, tôi nào biết là ai họ Lục.”
Vương Chiêu thần thần bí bí nhướn mày nói: “Tất nhiên là một trong số gia đình họ Lục của Bác Lục kia rồi.”
Giang Nhược cảm thấy cà phê này hơi đắng, giống như đã quên thêm đường, cô lắc lắc cái tách, không đáp lời Vương Chiêu.
Vương Chiêu tự mình tiếp tục nói: “Chỉ có điều trước mắt tin tức tiền tuyến truyền đến nói, cụ thể chưa biết là Lục nào, nghe nói ấy à có đến mấy người họ Lục đều là người nhiều lần tái phạm ngoại tình trong hôn nhân, dù sao thì con riêng nhà họ Lục cực kỳ nhiều, hơn nữa chẳng người mẹ của đứa con riêng nào lộ mặt, có thể thấy được làm công tác khắc phục hậu quả cực kì tài tình.”
Nói mãi nói mãi cô ấy bèn cảm khái: “Cho nên phu nhân nhà giàu cũng rất khó làm, người đàn ông có tiền có thế mà tốt đến mấy đi nữa nhưng không kiểm soát được anh ta thì cũng phí hoài, biết rõ người đàn ông ăn vụng bên ngoài, người làm vợ chính thức còn mắt nhắm mắt mở cho qua.”
Giang Nhược không thể đáp lời, cô đã không thể nhắc nhở Vương Chiêu cô là vợ chính thức của Lục Hoài Thâm, lại cũng không thể phối hợp cùng cô ấy quở trách đàn ông nhà họ Lục cặn bã nhường nào, thế nên thừa một nửa cà phê cũng chẳng uống nữa, cười cười nói: “Đến giờ rồi, công việc còn chưa làm xong đâu, tôi rút trước đây.”
Thật ra mấy lời của Vương Chiêu đã đánh đồng, theo cô biết, ít nhất có bố của Lục Gia Lạc vẫn rất chung thủy trong hôn nhân, Lục Trọng chưa kết hôn, tính tình nhẹ nhàng mềm mỏng, cũng chẳng thấy anh ta phong lưu bên ngoài.
Nghĩ đến Lục Hoài Thâm, Giang Nhược mở hệ thống nội bộ công ty, tìm ảnh Ngô Lệ Lệ kia, tuy rằng có vài phần nhan sắc, nhưng đối lập với Giang Chu Mạn thanh lệ thoát tục, hai người không cùng một đẳng cấp.
Giang Nhược thất thần giây lát, từ trong màn hình máy tính màu đen thấy ảnh phản chiếu của mặt mình trong đó, bỗng nhiên ý thức được bản thân đang làm chuyện ngu ngốc gì, lập tức đóng hệ thống.
Cô cũng chẳng có cách nào tĩnh tâm lại nữa.
Mãi đến 3 giờ chiều, một người phụ nữ duyên dáng khoác túi xách chậm rãi đi về phía văn phòng giám đốc điều hành, từ đầu đến chân là hàng hiệu, còn có thể toát ra khí chất thành thục.
Giang Nhược vừa lấy cà phê từ phòng trà nước trở về, đúng lúc gặp thư kí cung kính mời người ấy vào văn phòng, hai người mặt đối mặt, đối phương sững người, lập tức quay mặt đi, ngẩng đầu giẫm trên giày cao gót đi vào trong.
Giang Nhược vốn còn đang ngây ngốc, thoáng chốc cơn buồn ngủ mất sạch.
Người kia là Quý Lan Chỉ mà cô nên gọi một tiếng thím năm, mẹ của Lục Gia Lạc, cũng là vợ của chú út mà theo cô biết thì rất trung thành với hôn nhân.
Việc đã đến nước này, Giang Nhược không thể không đem tin đồn bát quái ngầm lưu truyền rộng rãi trong công ty liên hệ với chuyến thăm của Quý Lan Chỉ.
Thư kí ra ngoài, mang theo trà nước vào, cửa lại đóng.
Giang Nhược ngồi đơ người ở chỗ của mình, không biết nghĩ gì, trong lòng còn lờ mờ lo lắng, liệu thím năm có vô tình lộ ra mối quan hệ của mình với nhà họ Lục không.
Điện thoại nhận được tin nhắn Wechat của Vương Chiêu hỏi người đến là ai, cô mất hồn mất vía trả lời: Còn chưa biết.
Mới nhắn tin xong, nghe thấy loạt tiếng giày cao gót dồn dập tới gần, vẻ mặt Ngô Lệ Lệ cuống quýt muốn vào văn phòng, Giang Nhược nhớ tới chức trách của mình, vội ngăn người lại, ” Quản lý Ngô, giám đốc đang ở tiếp khách.”
“Tôi muốn gặp gisele, cô thông báo giúp tôi.”
Giang Nhược gọi điện thoại nội tuyến vào, nói với G là Ngô Lệ Lệ muốn gặp chị ta, G nói nhẹ như không: “Ngăn lại, đừng cho cô ta vào.”
Xảy ra chuyện gì, trong lòng Giang Nhược đã nắm chắc, lựa lời khuyên bảo Ngô Lệ Lệ trở về, đối phương thay đổi tác phong đoan trang thường ngày, đẩy Giang Nhược ra.
Lúc trước chân Giang Nhược bị thương, hiện tại đi giày cao gót rất dễ mỏi chân, thời gian dài sẽ có cảm giác đau nhẹ, sau khi bị người ta xô đẩy, trẹo gót giày, đau đớn ùn ùn kéo đến.
Cô cắn răng cản người nhưng đã mất thời cơ, Ngô Lệ Lệ đẩy cửa văn phòng vào rồi, Giang Nhược đuổi theo vào muốn mời người ra, không đề phòng bị Ngô Lệ Lệ mất kiên nhẫn xô ngã.
Giang Nhược vừa vặn đụng trúng vào người Quý Lan Chỉ vừa đứng lên, đối phương vươn tay đỡ lấy cô, “Không sao chứ?”
Giang Nhược nói cảm ơn, hai bên cũng không nói thẳng điều gì, chỉ là biểu cảm đều có chút ngượng ngùng.
Gisele nhíu mày nhìn về phía người tới, ngữ khí không tốt, “Cô làm gì vậy, không biết tôi có khách hả?”
Tuy Ngô Lệ Lệ làm quan hệ công chúng, nhưng nào biết Quý Lan Chỉ thủ đoạn như thế, trực tiếp tìm tới lãnh đạo công ty cô ta, cô ta nhẹ thì bị công ty đuổi việc, nặng thì bị trong ngành phong sát, tương lai ảm đạm.
Cô ta bị ép đến đường cùng, nghĩ tới một chiêu hiểm đánh đòn phủ đầu.
Ngô Lệ Lệ nhìn Quý Lan Chỉ rồi lại nhìn Gisele, trong mắt ngập nước, hổ thẹn mà nói: ” Giám đốc, tôi biết Lục phu nhân tới thăm, cũng biết vì việc gì, tôi chỉ muốn đến giải thích rõ ràng sự tình.”
Quý Lan Chỉ cười liếc nhìn cô ta, cũng không có một chút kích động nào khi vợ chính thức gặp tiểu tam, khoan hồng độ lượng cho cô ta một cơ hội, “Cô giải thích, tôi nghe đây.”
Ngô Lệ Lệ cắn cắn môi, “Thực ra đúng là tôi từng hẹn hò cùng Lục Thanh Thời tiên sinh, chỉ là tôi vẫn luôn không biết anh ấy đã có gia đình.”
Quý Lan Chỉ che miệng phụt cười, nét cười trong mắt phút chốc đã nhiễm vẻ châm biếm, “Tôi còn tưởng rằng cái miệng lanh lợi của cô có thể nói ra cái gì xoay chuyển càn khôn, xem ra thật đúng là tôi đã đánh giá cao cô rồi.”
Sắc mặt Ngô Lệ Lệ lúc trắng lúc xanh.
Gisele đánh mắt nhìn Giang Nhược, ra hiệu cô đi đóng cửa lại, nhưng không bảo cô ra ngoài, Giang Nhược bèn chờ ở bên cạnh cùng thư kí.
Quý Lan Chỉ 23 tuổi đã sinh Lục Gia Lạc cho Lục Thanh Thời, năm nay 38 tuổi, làn da được chăm sóc cực kì mịn màng, dáng người mảnh mai nhưng vẫn nở nang cân đối, bất kể là nhìn mặt hay nhìn khí chất đều thắng Ngô Lệ Lệ 30 tuổi.
“Nói tóm lại, cô đã bị lừa làm tiểu tam phải không?” Quý Lan Chỉ mặc bộ váy lụa màu hồng nude nổi bật dáng người, dẫm trên giày cao gót cao hơn Ngô Lệ Lệ non nửa cái đầu, khi nhìn cô ta cần hơi rũ mắt, dáng vẻ thong dong lại ưu nhã, “Ngại quá, tiểu thư quan hệ công chúng, có phải cô mụ mị công việc lâu quá rồi không, không phân rõ hiện thực và internet, cho rằng người người đều ngu ngốc đến mức sẽ tin tưởng lý do thoái thác dùng để lừa bịp người khác của bọn cô hả? Lục Thanh Thời 45 tuổi, tôi với ông ấy mang theo con cái xuất hiện nhiều lần ở những nơi công cộng, cô nói với tôi không biết ông ấy có gia đình? Cô lừa ma à! Cho dù cô không biết người đàn ông làm loạn cùng cô có gia đình thì thử hỏi cái công ty DS của các cô to thế này mà một quản lý bộ phận quan hệ công chúng giao thiệp qua lại với bên hợp tác mà không tìm hiểu một chút về thông tin cơ bản của đối phương, là thuộc về sự thất trách của giám đốc, hay căn bản là công ty đang ngầm đồng ý cho nhân viên có đời tư không chừng mực làm xằng bậy bên ngoài?”
Hà Nội, 8/1/2022
00:25, sớm như gà haha
Theo dõi fanpage Phương Nhược Vũ để cập nhật bản dịch sớm nhất nha các bác ơi
Yêu thương (^_^)
Trans: Phương Nhược Vũ