Giờ phút này Giang Nhược nhìn thấy anh, trái tim vừa rớt xuống tức khắc lại bay lên, như bị niềm vui trong mắt anh cảm hóa, cũng cười cười theo, hơi mất tự nhiên.
Có đôi khi điểm thúc đẩy bản thân hạ quyết tâm rất lạ lùng, có lẽ là một ánh mắt một câu nói, trong nháy mắt cảm giác như lồng ngực bị ong châm khẽ một cái, phút chốc, vô cớ nảy ra một bước.
Thậm chí chính mình cũng chưa kịp hoàn hồn.
Trước nay Giang Nhược đều có thể ý thức giữa mình với anh còn có rất nhiều điều chưa chắc chắn, nhưng điều duy nhất cô có thể chắc chắn ngay chính là, cô muốn đứa bé.
Có tiền đề lớn này cô mới có thể suy xét đến mặt khác, dù sao bố cũng là một phần không thể thiếu trong cuộc đời đứa trẻ, mà Lục Hoài Thâm với tư cách làm bố cũng có quyền được biết sự tồn tại của nó.
Nhưng Giang Nhược đặt tay lên ngực tự hỏi nhiều lần, mới đại khái đoán được đêm nay mong muốn cho anh biết mãnh liệt như thế rốt cuộc vì đâu mà ra.
Có lẽ là khoảnh khắc pháo hoa nở rộ kia, có thể thấy được chính mình trong cặp sâu thẳm đã từng đối diện vô số lần, phản chiếu ánh hào quang của pháo hoa, đôi mắt anh sáng trong lạ thường, hình ảnh cô trong đó cũng được thắp sáng theo, khiến trái tim cô nảy sinh kích động.
Cơ duyên vừa khéo, Giang Chu Mạn lựa chọn làm việc này trong đêm nay, chỉ là lúc cô được biết những chuyện đã qua, nó đã được bình ổn đến độ ngay cả một ngọn lửa cũng chẳng còn, cảm tưởng duy nhất cuối cùng là, đại sự trước mắt, Lục Hoài Thâm vẫn đáng tin.
Giang Nhược cũng là lần đầu tiên kết hôn, lần đầu tiên học cách duy trì một mối quan hệ nam nữ lâu dài, cộng thêm những chuyện phức tạp đã qua, tâm tư khó tránh khỏi mẫn cảm trưởng thành sớm hơn người khác, cũng cân nhắc nhiều hơn, nhưng khi cảm thấy cần quyết đoán kịp thời, vẫn phải nghe theo tiếng lòng.
Hơn nữa mối quan hệ chỉ có một bên hi sinh, thì giống như kiến trúc không có nền tảng, sụp xuống chỉ là vấn đề thời gian. Cô cũng không muốn mắc nợ ai, Lục Hoài Thâm cho cô cái gì, cô cũng sẵn lòng tặng lại cho anh thứ ngang nhau.
Cho nên câu “Em có thai” kia, nói tóm lại, không chỉ là kích động, mà là kết quả của quá trình suy nghĩ cặn kẽ.
Thời điểm Giang Nhược mím môi thấp thoáng nụ cười, đáy mắt cũng có vẻ tươi tắn, ngay cả dáng hình cũng trở nên dịu dàng.
Mái tóc ngắn của Lục Hoài Thâm vì ướt nước mà dính ở trên trán, anh giơ tay vuốt một phát ra sau, dáng dấp ngũ quan không có bất kì cái gì che đậy, góc cạnh rõ ràng, vẻ mặt sắc bén ngày thường cũng bởi nét vui cười mà trở nên rạng rỡ.
Ánh mắt lặng lẽ truyền đạt sự dịu dàng, Giang Nhược đang vì thế mà hơi xấu hổ, Lục Hoài Thâm cúi đầu ngậm lấy môi cô.
Trong tích tắc anh hôn lên, Giang Nhược sững sờ, tay còn bắt lấy khung cửa trượt phòng tắm, phản ứng lại được, khó nén nổi mỉm cười, Lục Hoài Thâm thừa cơ đầu lưỡi chui vào trong, câu lấy cô liếm một cái, lại hơi hơi lùi ra.
Lực không nhỏ, chứa sự động tình dịu dàng hết sức ẩn nhẫn.
Giang Nhược ngửa đầu, chủ động ngậm môi anh, nhẹ nhàng mút một cái.
Mặc dù anh không nói, nhưng Giang Nhược cũng nhìn ra được anh rất cao hứng.
Hình như Lục Hoài Thâm có phần không nhịn được, không màng vệt nước trên thân, ấn người vào lòng, lần này nụ hôn càng thêm sâu đã không còn chỉ nếm thử rồi thôi giống lúc trước nữa.
Vóc người anh cao lớn, Giang Nhược bị anh ép tới mức eo bẻ gập ra sau, hoàn toàn dựa vào cánh tay anh để chống đỡ trọng lượng cơ thể, mãi tới khi đầu lưỡi cô tê dại, mới hổn hển đẩy anh ra, chạm vào tay đều là hơi nước bám trên người anh mới khô nửa phần.
Cô khẽ lau bọt nước bị anh làm dính trên mặt và chóp mũi, “Anh lau người trước đi.” Đôi mắt lại thoáng nhìn xuống dưới mất tự nhiên, nói trọn vẹn: “Quần áo cũng mặc vào.”
Nói xong, dùng mũi chân dẫm dẫm lên mu bàn chân anh còn dính bọt.
Chiều cao từng đó, chân Lục Hoài Thâm dày rộng to dài, cỡ chân cô 37 trắng mịn nhỏ nhắn, đặt trên chân anh tương phản màu da to nhỏ khá rõ ràng.
Giang Nhược giở trò xong liền xoay người chạy ngay.
Lục Hoài Thâm tắm xong ra tới nơi, Giang Nhược lại làm tổ trên giường rồi, người chui vào chăn đệm, trông gầy bé bằng một nắm.
Giang Nhược nâng di động trong tay, ánh mắt lướt qua, Lục Hoài Thâm đứng bên tủ lạnh mở chai nước lạnh, vừa uống vừa nhìn cô.
Giang Nhược ngượng ngùng sờ sờ mình mặt: “Nhìn em làm gì?”
Khóe miệng Lục Hoài Thâm giương lên, không nói chuyện.
Anh đang không thể tin được, thân hình gầy thế, trong bụng còn có một sinh mệnh mới, hơn nữa còn là dung hợp huyết thống giữa cô với anh.
Lúc này nhìn nhận lại việc “mang thai”, hoàn toàn không giống trước đây nữa.
Vừa rồi anh đang nghĩ đêm nay làm sao cô có thể điềm nhiên để dành chuyện này như thế, bởi vậy mà nhớ ra sau khi ăn xong, ở hành lang, thời điểm pháo hoa nổ bung, cô nói câu kia: “Chúc mừng nguyện vọng của anh trở thành sự thật.”
Lục Hoài Thâm vừa nghĩ đến, bất giác cong cong khóe môi.
Giang Nhược thấy dường như bây giờ Lục Hoài Thâm đã bình tĩnh trở lại, kỳ thật trừ bỏ một nụ hôn, từ đầu chí cuối anh cũng chẳng có cảm xúc lên xuống quá mức, có điều là trước giờ cảm xúc của anh cũng không hay lộ ra ngoài, cô tập mãi cũng thành quen.
Lúc này cô rất muốn biết phản ứng của những người đàn ông khác khi biết vợ mang thai.
Giang Nhược ngoắc ngoắc ngón tay về phía Lục Hoài Thâm, “Có cái này cho anh xem.”
Lục Hoài Thâm buông đồ đi qua, cũng không sang bên kia giường, mà đi thẳng tới bên giường phía cô rồi vén chăn ra ngồi lên, Giang Nhược ngồi dịch vào trong, anh dựa vào đầu giường, tay đặt lên chăn, cô ngồi xếp bằng, cả người như bị lọt thỏm trong lòng anh.
Cô tìm ra ảnh chụp trong album điện thoại, là ảnh cô đi bệnh viện kiểm tra lần đầu tiên, cô chụp lại ảnh trong kết quả kiểm tra.
Giang Nhược đưa ảnh cho anh xem: “Đây là thời điểm hơn sáu tuần, hiện tại đã sắp tám tuần.”
Lục Hoài Thâm nhìn chằm chằm di động, có thể thấy trong ảnh chụp có một bóng đen nhỏ rõ ràng.
Giang Nhược không giải thích vì sao khi đó không nói với anh, Lục Hoài Thâm cũng không hỏi, như tâm linh tương thông.
Lục Hoài Thâm nhìn thêm mấy lần, cười 'ừ' một tiếng, đưa trả điện thoại cho cô.
Giang Nhược thấy phản ứng của anh vẫn rất bình thản, trong lòng cô bất mãn, cụp mắt ngắm ảnh chụp, “' ừ ' là ý gì?” Sau đó ngẩng đầu nhìn sang anh: “Không phải anh muốn có con à?”
Lục Hoài Thâm nhìn cô, giơ tay đến mặt cô, lòng bàn tay xoa cằm một cái, “Không phải muốn có con, mà là muốn để em sinh con cho anh.”
Có cô rồi, nên cảm thấy có một đứa con với cô cũng không tồi.
Giang Nhược cho rằng anh muốn có con, có thể vì lúc trước Lục Hoài Thâm để tâm chuyện cô luôn chừa đường lùi cho mình, như kiểu bất kì lúc nào cũng muốn rời đi, tương đối bài xích mang thai, cho nên anh muốn để cô mang thai, tựa như hi vọng có được một lời hứa hẹn của cô.
Thứ cảm giác an toàn ấy, đàn ông phụ nữ đều cần.
Nhưng điều Lục Hoài Thâm hiểu rõ hơn Giang Nhược chính là, sở dĩ anh muốn dựa vào ngoại lực tăng cường cảm giác an toàn, là bởi vì quan hệ không đủ vững chắc. Anh không cách nào coi nhẹ được, hiện trạng của anh với Giang Nhược quả thật như thế.
Về sau anh không cưỡng cầu nữa, sẽ cố nhớ làm biện pháp tránh thai, nhưng thỉnh thoảng cũng quên mất.
Song, Giang Nhược mang thai, anh vui sướng vô cùng.
Không có ngôn ngữ hay cảm xúc quá phức tạp, sự mừng rỡ của anh đơn thuần đến từ chính việc Giang Nhược mang thai con anh.
Giang Nhược ngồi xếp bằng thẳng đờ như tượng phật, nhìn anh không động đậy, bất giác mới hiểu được ý anh.
Cô nói: “Thế bây giờ em có rồi.” Chỉ muốn anh có một tí phản ứng khác.
Lục Hoài Thâm chuyên chú nhìn cô trong chốc lát, ôm người vào lòng, “Ừ, anh vui lắm.” Nói xong cắn cắn vành tai cô, khẽ nói: “Có muốn anh dùng hành động bày tỏ không?”
Hơi nóng chui vào ốc nhĩ, nhanh chóng lan tràn, nửa người cô đều tê dại, khom qua khom lại trốn anh, vẫn ở trong lồng ngực anh không ra ngoài được.
Cô giơ ngón tay mô phỏng số 3, “Mấy tháng đầu, không thể làm chuyện ấy.”
“Chuyện nào?” Anh cụp mắt như cười như không liếc cô, trong mắt vẻ lưu manh hư hỏng dần dần thay thế mặt đứng đắn.
Giang Nhược mím chặt miệng, nhịn cười lườm anh.
Đầu anh càng ngày càng cúi thấp: “Lên giường?”
Cô bất mãn 'xì' một tiếng.
Anh lại hỏi: “Tằng tịu?”
Giang Nhược nói uy hiếp: “Lục Hoài Thâm!”
“Cá nước thân mật?” Chóp mũi Lục Hoài Thâm tì lên chóp mũi cô, trán chạm vào nhau.
Giang Nhược đạp anh một phát: “Em với anh đều phải có trách nhiệm dưỡng thai, cảm ơn.”
Lông mày Lục Hoài Thâm hơi nhếch: “Chờ nó có mắt có mũi lại nói tiếp.” Nói xong thuận thế hôn môi cô một cái, hơi kéo giãn khoảng cách: “Có phải ăn uống không ngon lắm?”
Xác định được nguyên do, một số hành vi khác thường nào đó của cô, cũng có dấu vết để lại. Giang Nhược rất thích ăn thịt bò, đêm nay bò bít tết cô mới ăn một miếng đã đổi sang tôm hùm.
Giang Nhược nói: “Mấy ngày mới vừa phát hiện phản ứng khá mạnh, không ăn được cái gì, mẹ Vương Chiêu cho em một ít phương thuốc cổ truyền, mấy ngày nay đỡ hơn tí, chỉ cần không phải hương vị cực kì nặng thì đều có thể nhịn được.”
Tay anh ướm kích cỡ eo cô, “Khó trách mấy hôm trước thấy em như gầy đi, phải bồi bổ tí thịt mới được, bằng không về sau bụng to lên, giống y cái gậy trúc treo quả bóng, đi đường cũng lung lay sắp đổ.”
Giang Nhược buồn cười: “Đâu có khoa trương thế, béo chưa chắc đã tốt, thời gian mang thai khống chế việc tăng cân trong phạm vi hợp lí mới là khỏe mạnh.”
Lục Hoài Thâm: “Anh không hiểu, lần sau kiểm tra anh đi cùng em, xem xem bác sĩ nói cụ thể thế nào.”
Chẳng hiểu sao Giang Nhược xúc động, ánh mắt nhìn anh thân thiết, nuốt nước bọt gật đầu nói: “Vâng.”
Lục Hoài Thâm lại hỏi: “Có thể về nhà ở chưa?”
Giang Nhược: “Vâng.”
Anh lại nói: “Bảo thím Ngô cũng ở lại nhà luôn, rồi bảo Bùi Thiệu tìm đầu bếp và chuyên gia dinh dưỡng, chăm sóc đồ ăn thức uống cho em.”
Giang Nhược: “…”
**
Thời gian gần đây, chất lượng giấc ngủ Giang Nhược luôn khá tốt, đêm nay lại hơi mất ngủ, cảm xúc lộn xộn, sự hưng phấn không thể hiểu được chiếm cứ đại não, rạng sáng mới không thắng nổi cơn buồn ngủ mà thiếp đi.
Ngày hôm sau là cuối tuần, Lục Hoài Thâm tuy rằng không đi làm, nhưng điện thoại công việc vẫn không ngừng, nói là kỳ nghỉ thật ra chỉ thay đổi chỗ làm việc thôi, có khi ngày lễ tết cũng lịch trình đầy ắp.
Bảy tám giờ sáng, Giang Nhược đã bị điện thoại anh đánh thức, rất nhanh lại ngủ mất, nhưng ngủ không ngon giấc lắm, thỉnh thoảng sẽ nghe thấy một vài động tĩnh rất nhỏ.
Sau đấy cũng dần dần hết buồn ngủ, cô xuống giường nhìn chung quanh một vòng, không thấy bóng Lục Hoài Thâm đâu, chỉ phát hiện bữa sáng trên bàn ăn.
Bấy giờ Lục Hoài Thâm đẩy cửa tiến vào, ban nãy sợ làm ồn đến cô, nên cầm di động ra bên ngoài gọi điện thoại.
Thấy cô dậy rồi thì nói: “Bữa sáng mới vừa đưa tới, ăn nhân lúc còn nóng, ăn xong thì xuống núi.”
Bữa sáng có cháo, có bánh pancake tưới đẫm mứt việt quất, bụng cô đói không chịu được, dùng dĩa xắn một miếng ăn trước, “Tí nữa anh có việc à?”
Trong mứt việt quất có thịt quả chua ngọt, cô liếm liếm môi, chưa đã thèm.
Lục Hoài Thâm đặt điện thoại ở một bên, “Giúp em dọn đồ chuyển về nhà có tính là việc không?”
Giang Nhược ngẩn ra, nhớ tới chuyện tối qua đồng ý với anh, đáp: “Ờ.” Nói xong vén tóc lên đi rửa mặt.
Hai người ăn xong bữa sáng thì trở về Hoa Lĩnh Phủ.
Đêm qua ngủ lại sơn trang, không mang quần áo thay, váy cô mặc vẫn là chiếc tối qua, về đến nhà đi thay bộ quần áo trước.
Thời điểm thu dọn đồ đạc, Giang Nhược để lại mấy bộ quần áo, vật dụng hàng ngày cũng không mang đi hết, quần áo Lục Hoài Thâm mang đến đợt trước cũng để lại một phần, tiện sau này tạm thời dừng chân ở đây.
Hà Nội, 16/1/2023
Chuẩn bị đi xem pháo hoa thôi các bác ơi😄
Yêu thương (^_^)
Trans: Phương Nhược Vũ