Mục lục
Không Hề Đáng Yêu - Tây Phong Chước Chước
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai li rượu trên khay của người phục vụ bị đổ, một li rơi ra ngoài, đi kèm theo là tiếng vỡ tan chói tai, chất lỏng văng tung tóe.

Giang Nhược may được người ta giúp, bị kéo ra xa cả mét, lại đứng ở phía sau bên trái, vị trí đó vừa khéo, an toàn tránh được khả năng bị nước bẩn văng đầy người.

Trái lại, có vài vị phu nhân không mấy chú ý, trên váy toàn là vết ẩm ướt, còn có người mu bàn chân bị mảnh thủy tinh vỡ bắn ra làm xước, trong nhất thời tiếng la hét chửi mắng khắp nơi, toàn bộ mọi ánh mắt xung quanh đều tập trung cả vào bên này.

Người phục vụ đó mặt đỏ tía tai nói lời xin lỗi với mọi người, lập tức liền có người đến thu dọn tàn cục.

Quản lí cũng lộ diện hòa giải, khả năng quan hệ công chúng đúng là bậc nhất.

Giang Nhược sững sờ vài giây mới ý thức được đằng sau còn có một người đàn ông vừa giúp mình một màn đang đứng, không biết từ khi nào đã thu tay khỏi eo cô, một chút cũng chẳng có ý lợi dụng phụ nữ.

Hơi thở ấy lạ lẫm, Giang Nhược vội vàng kéo giãn khoảng cách với người ta một tí, quay người định nói lời cảm ơn, chữ “cảm” mới chỉ nói ra miệng, cô đã thấy người này có vẻ quen quen, một chốc một lát không nhớ ra là từng gặp ở đâu, bèn mù mờ nói hết lời cảm ơn.

Người đàn ông ấy dáng người thẳng tắp cao lớn, làn da khỏe mạnh thiên về màu nâu mật ong, nhưng môi hồng răng trắng, đôi mắt thâm thúy, trẻ trung thấy rõ, cũng rất phong lưu phóng khoáng.

Anh ta nói: “Lời phát ngôn hôm trước rất đặc sắc.”

Phát ngôn? Phát ngôn gì?

Lần này Giang Nhược chắc chắn bọn họ nhất định từng gặp nhau, nhưng cô vẫn chưa nghĩ ra, nghĩ hoặc nghiêng đầu, biểu cảm hơi ngại ngùng, “Chúng ta ở đâu…”

Vốn dĩ thời điểm này cô nên giả vờ nhận ra, qua loa lấy lệ vài câu cho xong chuyện, nhưng ở tình huống hiện tại, cô thấy vậy thì không phải phép lắm.

Người đó mỉm cười nói: “Trước đây cô từng làm phiên dịch viên nhỉ?”

Anh ta nói vậy, Giang Nhược liền có ấn tượng, kinh ngạc nói: “Hóa ra là anh!”

Chính là cuộc hội nghị cô vô ý đắc tội vị quản lí nữ cấp cao nào đó của DS, cô nhớ người này từ đầu đến cuối không nói lời nào, cuối cùng anh ta chỉ nhìn cô một cái, mà cô thì không chú tâm, sau khi đáp lại ánh mắt cũng chẳng nhớ đến sự tán thưởng ấy như thế nào.

“Là tôi.” Anh ta cười tủm tỉm, biểu hiện lãnh đạm, lại nhớ ra còn chưa tự giơ thiệu, giơ tay nói: “Xin chào, tôi họ Chung, tên chỉ có một chữ Thận.”

“Xin chào Chung tiên sinh,” Giang Nhược bắt tay anh.

Chung Thận nhìn xung quanh một vòng, có người quét dọn, cần nhường đường, anh vươn tay đỡ hờ sau lưng cô, kéo cô sang bên cạnh, kiểu như vô tình nói: “Trước đó trong sơ yếu lí lịch nhân viên mới tuyển của công ty chúng tôi, hình như tôi nhìn thấy cô.”

Giang Nhược vốn chẳng muốn nhắc đến chuyện này. Chỉ là cử chỉ của đối phương không bình thường, lần trước trong hội nghị dù không lên tiếng, cũng có thể nhìn ra chức vụ không thấp, chí ít sẽ không thấp hơn quản lí nữ cấp cao phát biểu ngày đó, hôm ấy chị ta tự giới thiệu là tổng giám đốc phụ trách các dự án ở nước ngoài của trụ sở chính DS Hoa Kỳ.

Vị này không biết thân phận là gì, nếu là người của trụ sở chính, về sau sẽ không làm việc ở chi nhánh trong nước, hai người cũng sẽ không gặp mặt ở công ty, cô cảm thấy chẳng cần thiết vẽ rắn thêm chân mà nhắc đến như vậy làm gì, ai biết anh ta lại từng thấy sơ yếu lí lịch của mình, gián tiếp chứng minh anh ta là người quản lí chi nhánh bên này.

“Đúng, tôi đã nhận được offer, tuần sau tới nhậm chức.”

Chung Thận gật gù, chẳng bất ngờ nói: “Khéo thật, cô không cảm thấy thế sao?”

Giang Nhược ngơ ngác, ngượng nghịu đáp: “Đúng là khéo thật. Anh được điều đến chi nhánh làm việc ạ?”

Chung Thận chẳng để tâm cô bỗng nhiên dùng cách xưng hô trang trọng, nói đơn giản: “Tổng giám đốc điều hành cũ nghỉ hưu, tôi tạm thời đến thế chỗ.”

Trong lòng Giang Nhược lập tức mất tự nhiên, người này về sau không phải chính là sếp của sếp cô sao? Nếu sau này phạm lỗi trong công việc, há chẳng phải sẽ cho người ta cảm giác cô củng chỉ biết khua môi múa mép à?

Giang Nhược sâu sắc cảm thấy đã đùa với lửa rồi.

Trước đó Giang Nhược ở bên đó gây nên sự hỗn loạn thu hút không ít ánh nhìn, trong đó cũng bao gồm cả Lục Hoài Thâm và Hạ Tông Minh.

Hạ Tông Minh vừa đến, còn chưa nói được câu nào với Lục Hoài Thâm, ngược lại còn được xem một màn náo nhiệt trước, chủ yếu là người đàn ông kia anh ta có quen biết.

“Người kia không phải là Chung Thận sao?” Hạ Tông Minh uống một ngụm vang đỏ, híp mắt ngắm nhìn bên kia, chỉ thấy trong tay người đàn ông ôm một cô gái, váy dài màu xanh đậm làn da trắng, chỉ nhìn được nửa khuôn mặt, dáng dấp cũng không tồi.

Anh ta nhìn chăm chú sang đó cười, “Thằng cha kia may ghê, vận đào hoa thật đấy.”

Vừa nói xong, bên cạnh truyền tới một lời chất vấn, “Cậu nói cái gì?”

Hạ Tông Minh lại uống một ngụm rượu, nhìn Lục Hoài Thâm nói: “Làm sao, tôi nói cậu ta có vận đào hoa.”

Nói rồi, chẳng để tâm lại nhìn sang bên kia.

Mẹ nó, cô gái đó quay người lại rồi.

Mẹ nó, là vợ Lục Hoài Thâm kìa.

Hạ Tông Minh cứng nhắc ngoái cổ nhìn nhìn Lục Hoài Thâm, cười ngượng một tiếng, “Đây không phải là nhất thời chưa nhận ra sao, người đẹp vì lụa mà, đổi trang phục mà trông cả người khác hẳn ra.”

Anh thấy Lục Hoài Thâm nhìn chăm chăm phía ấy, chẳng buồn hứng thú, làm ra vẻ không để ý mà nhìn sang bên cạnh, giống như bất kể là động tĩnh hay là con người đằng kia, cũng đều không đủ để hấp dẫn lực chú ý của cậu ta.

Hạ Tông Minh đuổi theo tầm mắt Lục Hoài Thâm, ép hỏi: “Vợ cậu quen Chung Thận à?”

Lục Hoài Thâm liếc cậu ta, “Không biết.”

Hạ Tông Minh lại hỏi: “Quan hệ với Chung Thận còn không tồi nhỉ?”

Lục Hoài Thâm mất bình tĩnh, “Không biết.”

Hạ Tông Minh nói tiếp: “Không phải cậu và Chung Thận từng gặp nhau là gì, thế nào mà cái gì cậu cũng không biết?”

Lục Hoài Thâm mất kiên nhẫn đến cực độ, lườm anh ta, “Tôi gặp cậu ta có một lần, lẽ nào đến hộ khẩu nhà cậu ta có mấy người cũng phải làm rõ chắc?”

“Cái này thì không đến nỗi,” Hạ Tông Minh buông xuôi, “Cậu xem, vợ cậu vừa cười vừa nói với cậu ta, đã bao giờ tươi cười như thế với cậu chưa? Là tôi quan tâm câu, đừng có mà để ngày nào đó đội mũ xanh rồi, cậu vẫn còn không biết.”

Lục Hoài Thâm không nói gì nữa, đôi mắt nghiêm nghị nhìn anh ta lạnh nhạt.

“Giận à? Tôi thật sự quan tâm cậu, cậu nhìn đi vợ cậu cười với cậu ta đều xuất phát từ nội tâm thế, đối với cậu hoặc là khuôn mặt khóc tang hoặc là miễn cưỡng cười.” Hạ Tông Minh cố ý cười kiểu cà lơ phất phơ, cố ý thêm mắc dặm muối,cố ý thêu dệt sự thật.

Lục Hoài Thâm nhìn Hạ Tông Minh như nhìn con khỉ nhảy nhót, đang định nói gì thì cánh tay có một đôi tay nhẹ nhàng khoác vào.

“Đang nói chuyện gì thế?” Giang Chu Mạn cười hỏi, nhìn qua Hạ Tông Minh, gật đầu một cái chào hỏi.

Hạ Tông Minh thức thời không lên tiếng, nắm tay để bên miệng ho húng hắng, “Tới muộn rồi, bố cô ở đâu, tôi đến chào hỏi.”

Giang Chu Mạn vẫn khoác khuỷu tay Lục Hoài Thâm, giơ một ngón tay chỉ hướng nào đó, vẻ tươi cười trên mặt Hạ Tông Minh phai nhạt, nhìn nhìn Lục Hoài Thâm, sau đó bước đi.

Khi Giang Nhược đang không biết nên nói về chủ đề gì với Chung Thận, bỗng nhiên phát giác một ánh mắt, cô chợt nhớ ra mình vốn định làm gì, dõi theo ánh mắt ấy, Lục Hoài Thâm đang nhìn cô với vẻ xa cách.

Liền sau, Giang Chu Mạn xuất hiện cười ngọt ngào, khoác tay anh.

Đôi mắt anh cũng chẳng lưu lại trên người cô được mấy giây, tựa hồ vốn chỉ là vô tình mà tầm nhìn dừng ở người cô.

Anh cụp mắt nhìn Giang Chu Mạn chăm chú vài giây không chớp mắt, ngay cả đường nét sườn mặt góc cạnh rõ ràng cũng ôn hòa đi không ít, Giang Nhược thử tưởng tượng, khoảnh khắc đó hẳn là ánh mắt anh sẽ chuyên tâm lắm nhỉ?

Giang Nhược nghĩ đến đoạn đối thoại với Giang Chu Mạn không lâu trước đó ở trong phòng vệ sinh.

Khi ấy sắc mặt Giang Chu Mạn khó coi, cô cảm thấy hả lòng hả dạ, cô còn nghĩ, lúc Giang Chu Mạn chỉ có thể nhìn chằm chằm vị trí Lục phu nhân nhưng không có được, chắc tức tối phải biết.

Nhưng bây giờ nghĩ lại, bản thân cô giống như trò hề.

Cô luôn cho rằng, sẽ không để ý đến cách Lục Hoài Thâm nhìn nhận cô thế nào, nghĩ về cô ra sao, mục đích của cô rõ ràng, ý chí vững vàng, chịu bất kì phiền nhiễu nào cũng không đáng để bụng.

Nhưng cơ thể cũng là bằng xương bằng thịt cả thôi, lòng người đâu phải tảng đá.

Bản thân cô là người phụ nữ bị người ta ghét bỏ, Giang Chu Mạn lại là người phụ nữ được đối đãi đặc biệt.

Chỉ thế thôi đã đủ khiến người ta chịu đả kích lắm rồi.

Về sau Hạ Tông Minh một mình đi khỏi, lưu lại không gian riêng cho hai người đó ở cùng nhau.

Giang Chu Mạn nói chuyện với anh ấy, hình như anh cũng rất phối hợp còn giương khóe môi, hoàn toàn không giống với vẻ lạnh nhạt nghiêm khắc như lúc ở bên mình.

Giang Nhược hoàn toàn không biết vì sao trong lòng ủ rũ, cảm giác mất mát to lớn, lúc này cô không muốn tự chuốc phiền muộn làm gì, cô muốn tìm một nơi nghỉ ngơi thoải mái, ở cùng Kiều Huệ cũng tốt mà trông nom Giang Khải Ứng cũng được.

Cô không muốn thấy Lục Hoài Thâm và Giang Chu Mạn chút nào.

Có người đến chào hỏi Chung Thận, Giang Nhược biết điều định đi trước, nhưng Chung Thận muốn giới thiệu Giang Nhược với người ta, quay người nhìn đã thấy cô lặng lẽ rời khỏi, tiến lên trước hai bước kéo cánh tay cô.

Sau khi cô dừng bước, Chung Thận buông tay, nói: “Tôi mới kết thúc công việc đến đây, không đưa theo bạn cặp nữ, cô đi cùng tôi đi, ứng phó vài câu với bọn họ một lát được không?”

Giang Nhược xuất phát từ tâm lí không muốn bị làm phiền nhưng trong mắt người khác, vừa nãy cô còn đứng chung với Chung Thận, thấy người đến liền bỏ đi như thế, có vẻ hơi không nể mặt, bèn vui vẻ gật đầu: “Được thôi.”

Sau khi Giang Nhược giúp Chung Thận làm bình hoa trang trí, anh ta thấy ấn đường cô nhíu chặt, mệt mỏi rã rời, liền hỏi: “Khi nào cô về?”

Giang Nhược nói: “Đi ngay đây.”

Chung Thận đề xuất: “Cô đi đâu, tôi đưa cô đi.”

Giang Nhược nói: “Không cần đâu.”

Chung Thận hỏi: “Cô lái xe đến à?”

“Không, tôi bắt xe đến.”

Chung Thận nâng cánh tay nhìn đồng hồ: “Hơn mười giờ rồi, một cô gái như cô không an toàn lắm.”

Cô có thể tham dự bữa tiệc đẳng cấp thế này, không lái xe cũng không có xe đưa đón mà là bắt xe, dường như với Chung Thận vốn chẳng bất ngờ.

Có lẽ là sớm đã biết giữa cô và chủ nhân bữa tiệc lần này có quan hệ dây mơ rẽ má, dẫu sao thế giới rộng lớn như vậy, chuyện gì chẳng có thể xảy ra, chẳng có gì lạ lùng hết.

“Nhà tôi cách chỗ này rất gần.” Giang Nhược từ chối.

Bởi vì có quan hệ trên phương diện công việc, cô muốn tránh hiềm nghi, không hi vọng về sau bị người ta bàn tán ở công ti. Để cấp trên trực tiếp của mình hạ cố đưa mình về, thật sự có vẻ không chịu nổi.

Nhưng tựa hồ Chung thận vốn chẳng có suy nghĩ lo âu kiểu đó, “Tôi có tài xế, tiện mà.”

Trong lúc hai người nói chuyện, đã sắp đến khu vực thang máy.

Giang Nhược vừa ngẩng đầu đã thấy người đứng đợi, trong khoảnh khắc nảy sinh một loại kích động muốn bỏ chạy theo hướng ngược lại, nhưng ba người đối phương đã nghe tiếng nhìn qua.

Ánh mắt Hạ Tông Minh như có như không liếc người đàn ông ngay cạnh, thấy đối phương kiên định nhìn thẳng bèn chủ động gọi cô một tiếng: “Giang Nhược, đi cùng đi?”

Giang Nhược không biết Hạ Tông Minh có ý gì, không phải anh ta đồng lòng với Lục Hoài Thâm sao? Đột nhiên nhiệt tình thế, khiến lòng người ta không rõ ngọn ngành.

“Em ở Cẩm Thượng Nam Uyển phải không? Anh tiện đường.” Hạ Tông Minh lại nói.

Hà Nội, 14/5/2021

Yêu thương (^_^)

Trans: Phương Nhược Vũ

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK