“Có lẽ là chị ta độ lượng hoặc chị ta tự có tính toán của riêng mình, cảm thấy tôi có chỗ hữu dụng, chẳng hạn như tối nay. Tóm lại, không phải tâm tư mấy người làm lãnh đạo đều khó đoán sao?”
Giang Nhược nói xong nhìn về phía Lục Hoài Thâm, chạm vào sóng mắt thâm sâu khó dò, ánh mắt ấy sắc bén mà trầm ổn, như thể chứa một loại sức hút nhưng vẫn khiến người ta có cảm giác áp bức mãnh liệt.
Giang Nhược chuyển dời ánh mắt không để lại dấu vết.
Mấy ngày nay ở công ty, cô không có việc gì bèn dạo qua hệ thống nội bộ, từ lịch sử khởi nguồn công ty xem đến quan hệ gia tộc người cầm quyền, đôi khi nghe thư kí trò chuyện với đồng nghiệp khác, việc đại sự chưa xử lí xong nhưng trái lại nghe có vẻ không ít tin đồn bát quái.
Người nắm quyền hiện tại của DS đã gần thọ tám mươi, cả đời chỉ cưới hai người phụ nữ, người vợ đầu sinh cho ông ta một đứa con trai, sau đó vì ông cụ này ngoại tình, có con riêng mà li hôn, ông cụ cũng là nhất thời bị ma ám tâm trí, tuy biết vậy chẳng thèm làm nhưng bà vợ cả vẫn không hồi tâm chuyển ý, thế nên con trai cũng phai nhạt tình cảm, trở thành xa lạ với ông. Đứa con riêng thì lấy lòng khắp nơi, làm ông vui vẻ.
Bao năm nay, ông cụ vẫn luôn theo chủ nghĩa không kết hôn. Mặc dù có tình nhân nhưng chưa từng ồn ã đến nỗi liên quan đến mạng người.
Khi qua tuổi bảy mươi, ông lão đón mùa xuân thứ hai, gặp gỡ người phụ nữ kém ông ta hơn ba mươi tuổi.
Người phụ nữ này là người Mĩ gốc Israel, một người Do Thái, làm từ luật sư đến chuyên gia phân tích tài chính, kết hôn với một người đàn ông giàu có nhưng đã li hôn, sau khi được chia một nửa gia sản kếch xù lại đầu tư cổ phần vào công ty tư nhân.
Tiếp đó, gặp ông cụ, khiến ông một lần nữa tin tưởng vào tình yêu, từ quen biết đến khi quyết định bước vào cung điện hôn nhân chỉ vẻn vẹn ba tháng, về sau còn cử hành hôn lễ long trọng cho bà ta, đi đến đâu cũng đưa bà ta theo.
Ông cụ với người con cả càng ngày càng dần xa cách, anh ta cũng bỏ mặc sự nghiệp công ty. Vài năm sau, ông cụ bị liệt nửa người.
Chính trong mấy năm ấy, vợ kế của ông cụ từ từ cài không ít họ hàng của mình vào công ty, còn chiêu mộ rất nhiều trợ thủ, đến cả đứa con riêng kia cũng do bà ta chỉ đâu đánh đó, nhất thời vinh quang và quyền lực của người phụ nữ kia không ai sánh bằng.
Ông cụ ý thức được có gì không đúng, vội vã triệu hồi con trai cả của mình, trong di chúc phân chia cho anh ta một lượng lớn cổ phần, khuyên bảo hết nước hết cái muốn anh ta và em trai đồng lòng, không thể để gia sản rơi vào tay người ngoài.
Thế là con cả và đứa con riêng thiếu quyết đoán kia một lần nữa phấn chấn trở lại, đối chọi với mẹ kế.
Mẹ kế không cam tâm, cùng phụ tá của mình nghĩ đủ trò làm cả công ty hỗn loạn mù mịt, rối ren bất ổn, muốn dựa vào đó để uy hiếp ông cụ.
Phe con cả và phe mẹ kế phân chia thân tín, kết bè kéo cánh bên ngoài, định dùng cổ phần đổi lấy phiếu tán thành, đều muốn thắng trận cuối.
Cảm giác của Giang Nhược sau khi nghe xong là: mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, vở kịch lộn xộn máu chó đầy đường giữa các gia đình hào môn thật nhiều vô kể, vừa luẩn quẩn còn lặp đi lặp lại.
Nghe nói Gisele là quan hệ chị em họ với vợ kế của ông cụ kia, họ hàng đi cửa sau vào công ty nhưng trước đây cũng là nhân tài kiệt xuất trong giới tài chính, năng lực rõ như ban ngày.
Có thể nói không khó để phỏng đoán, Chung Thận chắc chắn là người bên phía cậu cả.
Giang Nhược chỉ muốn tìm hiểu một chút, Lục Hoài Thâm từng tiếp xúc với Chung Thận rồi, G cũng đang lôi kéo anh, vậy bản thân anh đứng về bên nào?
Lục Hoài Thâm nhìn cô vài lần, nói: Bí mật thương mại.”
Trước khi lên món, rượu đã tỉnh hẳn, G cũng nghe xong cuộc điện thoại, người phục vụ đang tiếp rượu, Lục Hoài Thâm giơ tay ngăn lại: “Phải lái xe.”
G nói: “Không sao, bảo Giang Nhược đưa anh về là được, tôi bảo thư kí qua lái xe.” Nói xong, hai người đồng thời nhìn qua Giang Nhược, G hỏi: “Cô có vấn đề gì không?”
Giang Nhược: “Không vấn đề.”
Cô dám có vấn đề chắc?
Lục Hoài Thâm nhướng mày, nói: “Hân hạnh vô cùng.”
Giang Nhược còn phải cười đáp lại anh, tưởng chừng mặt cũng cười đến cứng đờ rồi.
……
Lúc Giang Chu Mạn rời nhà hàng, nhìn đến ba người đang nói nói cười cười cách đó không xa, lòng đau như cắt, hương thơm tinh khiết của rượu vang đỏ còn đọng lại trong miệng cũng biến thành đắng chát.
Quả nhiên anh ấy có hẹn, chỉ là cô ta không ngờ người hẹn là Giang Nhược mà thôi.
Phút chốc, Giang Chu Mạn dừng chân, trong đầu bao nhiêu ý nghĩ chợt xẹt qua, nếu là trước đây, có thể cô ta sẽ ỷ vào Lục Hoài Thâm nghiêng về phía mình mà đi qua đó phá hỏng cuộc hẹn.
Thế mà giờ đây, lần đầu tiên cô ta lại bài xích cách làm đó, lạnh lùng nhìn vẻ tươi cười chói mắt trên khuôn mặt Giang Nhược, lặng thinh rời khỏi nhà hàng.
……
Bữa tối kết thúc, G bày tỏ trò chuyện với Lục Hoài Thâm rất vui, hi vọng có cơ hội gặp mặt để bàn việc hợp tác nữa.
Nhưng cuối cùng bữa cơm này vẫn do Lục Hoài Thâm thanh toán.
Thư kí của G đã đợi bên dưới, Giang Nhược bèn theo Lục Hoài Thâm đi xuống bãi đỗ xe ở hầm B1 của tòa nhà.
Trong thang máy, Giang Nhược đang nghĩ, có vẻ tâm trạng G không tồi, nhiệm vụ hôm nay coi như hoàn thành viên mãn.
Vì thế vừa ra cửa thang máy, chuyện tiễn Lục Hoài Thâm quay về ấy, cô chẳng thèm làm nữa, cô bảo: “Anh gọi Bùi Thiệu đến lái xe hộ anh đi, tôi đưa anh về biệt thự Lâm Hải sẽ khó gọi xe về nhà, mấy ngày nay mẹ tôi mới xuất viện, đi lại bất tiện, tôi phải về chăm sóc bà.”
Thứ sáu Trình Khiếu không phải tự học buổi tối, nó có thể gọi đồ ăn tối bên ngoài hoặc có thể nấu ăn dưới sự chỉ đạo của Kiều Huệ, nhưng dẫu sao vẫn là con trai, tối đến phải giúp Kiều Huệ rửa ráy lau người, vẫn cần cô làm hộ mới được.
Lục Hoài Thâm không bộc lộ cảm xúc gì, nhìn cô: “Cô đóng kịch còn định chỉ đóng một nửa hả?”
Giang Nhược nghĩ, qua cầu rút ván đích thực không đúng lắm, dù là anh bằng lòng nhả ra hay do cô trăm nghìn cay đắng dùng điều kiện đổi lấy thì cũng không dám bảo đảm về sau có còn lúc nào cần anh nữa hay không?
Cô bèn không đưa ra ý kiến khác mà chìa tay sang chỗ anh: “Chìa khóa xe.”
Lục Hoài Thâm đưa chìa khóa cho cô, hai người cùng đi về nơi đỗ xe.
Sau khi lên xe, Giang Nhược ném túi ra ghế sau, cô không tìm được đường, bắt đầu định sử dụng định vị, Lục Hoài Thâm nói: “Đến Cẩm Thượng Nam Uyển.”
Giang Nhược ngạc nhiên, “Không cần tôi đưa anh về biệt thự Lâm Hải hả?”
Lục Hoài Thâm nhìn cô: “Không phải cô có việc à?”
Giang Nhược nắm vô lăng, nhìn phía trước, trong lòng cảm giác hơi thần kì, sau chốc lát, khởi động xe, bảo với anh: “Vậy anh gọi điện thoại bảo Bùi Thiệu qua lái xe hộ anh.”
Lục Hoài Thâm đáp một tiếng, không biết là hừ hay ừ, rồi tựa vào ghế xe, ngả ghế ra sau.
Thân hình Lục Hoài Thâm cao to, cabin xe này đối với phụ nữ mà nói là vừa đủ rộng, nhưng với anh thì có vẻ khá chật chội, cảm giác chân dài không có chỗ mà để cho tử tế.
Giang Nhước hạ kính xe một nửa, ra đến đường lớn, bốn bề đông nghịt, đèn đuốc sáng trưng, làn gió đêm đầu hạ ẩm ướt mơn man cuốn bên tai, hai người bình yên ở bên nhau.
Chẳng bao lâu, khi vào lối rẽ có đèn xanh đèn đỏ, Giang Nhược do dự không quyết, cứ luôn bị người ta vượt xe, lần lữa mãi không chuyển hưởng vào làn đường rẽ được.
Lục Hoài Thâm lại là kiểu tính khí mạnh dạn của người lão luyện, trực tiếp bảo cô vượt luôn đi.
“Đằng sau có xe.” Giang Nhược tuân thủ nghiêm ngặt quy định giao thông không dao động, thà rằng chậm một phút cũng không chịu gấp gáp một giây.
Lục Hoài Thâm không nói chuyện, qua vài giây cất giọng rất hòa khí bảo: “Còn không đi nữa lại có đèn đỏ đấy, tiếng còi xe đằng sau cô giả vờ không nghe thấy hả?”
Giang Nhược đỏ bừng mặt, nhìn tình hình đạp ga, đánh vô lăng rẽ sang.
Lục Hoài Thâm: “Bằng lái xe của cô là đi mua hả?”
Giang Nhược nhìn anh một cái: “Thi đạt điểm tối đa, tôi còn lấy được bằng lái xe quốc tế, chỉ là chưa từng lái kiểu này thôi.”
Bùi Thiệu được chỉ thị cùng giám đốc bộ phận đi xã giao, nên Lục Hoài Thâm gọi điện thoại cho lái xe gia đình bảo họ đến Cẩm Thượng Nam Uyển lái xe.
Tiếp đó anh chẳng nói chuyện nữa, dựa vào ghế xe nhắm mắt dưỡng thần, giữa hai đầu mày vảng vất sự mỏi mệt.
Giang Nhược chỉ xem như anh đang vất vả quá, cũng chẳng để tâm mấy.
Lúc tới nơi, trong tiểu khu có rất nhiều ông chủ tan làm về nhà, bên đường lớn đều đã đỗ đầy xe, không tìm được chỗ dừng, chỉ đành lái vào tiểu khu, dừng trên con đường trống dưới tòa chung cư.
Giang Nhược nói: “Đến rồi, tài xế còn chưa tới, anh đợi ở đây một lát nhé.”
“Ừ.” Lục Hoài Thâm đáp một tiếng hững hờ.
Giang Nhược tắt động cơ, vừa xoay người vươn tay lấy túi ở ghế sau, vừa khẽ nói câu: “Tối nay cảm ơn anh.”
Lần này anh không trả lời.
Giang Nhược cầm túi, không nhịn được, ánh mắt lướt qua gương mặt anh, phát hiện ấn đường anh nhíu chặt, tựa như có chỗ nào không khỏe.
Cô thử dò hỏi: “Anh làm sao đấy?”
“Không có gì.” Giọng Lục Hoài Thâm đã hơi trầm khàn.
Giang Nhược nghĩ tới suốt quãng đường về sau anh hầu như chẳng nói chẳng rằng, bất giác lo lắng có phải sức khỏe anh xảy ra vấn đề gì không, cô bất chấp mạo muội sờ trán anh, dừng vài giây, vào khoảnh khắc anh mở mắt lại rụt tay về.
“Không sốt.” Cô tự mình lẩm bẩm, nhưng rõ ràng sờ thấy trán anh đang toát mồ hôi lạnh.
Ánh sáng đèn pha trong tiểu khu ảm đạm, xuyên qua tán lá cây um tùm đổ xuống, tỏa những bóng lốm đốm trên khuôn mặt anh, mà đôi mắt anh vừa đen vừa sâu thẳm, nhưng khó che giấu mệt mỏi rã rời, dừng trên mặt cô, vẫn vẻ lạnh lùng nghiêm nghị y như cũ.
Giọng Giang Nhược hơi cuống lên, “Rốt cuộc anh không thoải mái chỗ nào, hay là tôi đưa anh đi bệnh viện?”
Lúc này, Lục Hoài Thâm mới nói: “Đi lấy cốc nước ấm xuống đây.”
Giang Nhược tất bật xuống xe, chạy chầm chậm lên tầng, thở dốc, mở cửa, Kiều Huệ đang xem ti vi, Trình Khiếu không rời nửa bước, cũng đang làm tổ trên sofa chơi game, nghe thấy tiếng mở cửa liền nhìn qua.
Giang Nhược sửa sang đầu tóc, cởi giày cao gót, vào phòng bếp dùng cốc lấy nước nóng.
Khi định ra ngoài, trong nháy mắt, Trình Khiếu nhìn cô chăm chú không thôi, còn nhìn nhìn nước trong tay cô: “Chị bưng nước đi đâu đấy?”
“Chị…” Giang Nhược lắp bắp, “Chị xuống cho mèo hoang uống.” Nói xong còn đi vào tủ lạnh lấy một miếng bánh cheesecake.
Khi xuống tầng, cô cũng chẳng đổi giày cao gót mà đi dép tông rồi xuống luôn.
Lục Hoài Thâm vẫn ngồi ghế phụ, Giang Nhược đành một lần nữa ngồi vào ghế lái, kéo cửa xe cũng chẳng để ý đã đóng chặt hay chưa, đưa nước cho anh, mở đèn trong xe, nói: “Không nóng, có thể uống được.”
Sau đó cúi đầu bóc bánh, “Tối nay hình như anh chỉ uống rượu, thức ăn cũng chẳng ăn mấy, có phải buổi trưa cũng không ăn gì không?”
Lúc bóc bánh ngọt ra đưa cho anh, thấy anh vẫn chưa uống nước, chỉ nhìn cô chằm chằm không động đậy, đôi mắt như hồ thăm thẳm.
Giang Nhược ngây ngẩn, dúi bánh vào tay anh: “Này, ăn đi.”
Nhiệt độ lạnh băng từ lòng bàn tay lan tới, Lục Hoài Thâm cau mày: “Lạnh.”
Giang Nhược chẳng biết làm sao với cái việc ngốc nghếch mình vừa làm, lấy bánh trong tay anh đặt sang bên cạnh, thấy dáng vẻ anh nhắm mắt không có sức nói chuyện, hận mình không thể nhẫn tâm không quan tâm anh.
“Vậy anh muốn ăn gì?”
Lục Hoài Thâm nói: “Cái gì cũng không muốn ăn.”
Giang Nhược thúc giục như lừa trẻ con: “Vậy anh uống hết chỗ nước này trước đã nhé.”
Hà Nội, 12/7/2021
Yêu thương (^_^)
Trans: Phương Nhược Vũ