Động tác này, mang theo cảm giác giận dữ rõ ràng.
Nếu là mọi ngày, khi Lục Hoài Thâm giận, sầm mặt, thoáng nhìn nghiêm nghị, Giang Nhược ít nhiều cũng sẽ hơi sợ.
Nhưng hiện tại trong lòng Giang Nhược không một chút gợn sóng, thậm chí rất bình tĩnh mà nhìn anh ấy, cô biết điểm nóng giận của anh ấy ở đâu, cho nên cũng không mở miệng cố hỏi khi đã biết rõ, cô chau mày, liền đó lại quay mặt sang hướng khác.
Một loạt động tác ấy, càng làm Lục Hoài Thâm có cảm giác tích tụ lửa nóng, anh nén giận nói: “Giang Nhược, nhìn anh.”
Quang cảnh lúc hơn 9 giờ, trên đường dòng xe thưa dần, phố xá thông thoáng.
Dưới vòm trời đen kịt, từng chiếc xe đêm trong gương chiếu hậu chỉ thấy bóng dáng đèn xe mơ hồ, nhanh chóng tới gần, rồi lại lao vút về phía trước.
Rõ ràng Giang Nhược sững người, nhưng vẫn giữ nguyên tư thế, đầu lông mày nhíu lại rồi giãn ra, nói hờ hững: “Anh đừng đỗ xe ở đây.”
Lục Hoài Thâm không nói chuyện, khởi động xe lái về phía trước, lại từ chỗ rẽ trước mặt chạy vào làn đường dành cho xe thô sơ, tấp vào lề đường.
Giang Nhược không khỏi nhìn sang Lục Hoài Thâm, thấy sườn mặt góc cạnh của anh ấy căng cứng, giọng cô ngang ngạnh lên: “Tôi muốn về.”
Lục Hoài Thâm cũng không thèm nhìn cô ấy, mắt nhìn con đường phía trước không một bóng người nói: “Muốn về thì tự đi về.”
Suốt cả tối nay, trái tim Giang Nhược sớm đã giống hệt miếng bọt biển hút nước, thấm hút hết cảm xúc của cô ấy, chứa đựng trong cơ thể, vừa nhiều vừa nặng, dần dần ngay đến nói chuyện cũng cực kì tốn sức.
Giờ phút này mặt cô không chút biểu cảm nhìn anh ấy vài giây, căn bản chẳng do dự gì, móc di động từ trong túi xách ra.
Tự về thì tự về.
Vùng lân cận đều là cầu vượt giao thông thuận tiện, từ nội thành thông ra vùng ngoại ô và lối vào cao tốc, ngoài cái này ra chính là đại lộ thênh thang ra vào trung tâm thành phố, về đêm, ngoại trừ xe cộ qua lại, dân cư thưa thớt, ở trạm xe bus dừng lại ban nãy, chỉ có hai thanh niên tóc nhuộm lòe loẹt ngồi vật vờ trên băng ghế.
Trên Weibo có thể thường xuyên đọc được tin tức ban đêm con gái ở một mình xảy ra sự cố, chỗ này lạ nước lạ cái, trong lòng Giang Nhược không sợ là giả, cãi nhau là một chuyện, an toàn của bản thân là chuyện khác.
Cô định tự gọi một chiếc taxi qua điện thoại, vừa mở ứng dụng gọi xe, một bàn tay bên cạnh vươn tới, giật điện thoại của cô rồi vứt ra ghế sau.
Giang Nhược nhìn xuống ghế sau, di động đập vào chỗ tựa lưng, bật ra rơi trên ghế xe, màn hình còn đang sáng.
Giang Nhược hoàn toàn nổi cáu luôn, không thể tưởng tượng nổi nhìn anh: “Lục Hoài Thâm anh thế này không hay ho gì đâu.”
Nói xong muốn xuống xe, ra ghế sau lấy di động, lách cách một tiếng, đến cả cửa xe cũng đã bị khóa.
Giang Nhược không buồn nói với anh ấy một câu nào, đứng dậy muốn chui qua khe hở giữa khoang lái để nhặt di động, Lục Hoài Thâm chặn ngang ôm cô lại.
Giang Nhược ghét anh ấy chạm vào cô, giơ tay gỡ ra, bất chấp tất cả, vượt qua người anh, tìm nút bấm điều khiển cửa xe.
Cử động này gãi đúng chỗ ngứa của Lục Hoài Thâm, anh bèn vây tay chân cô giữ chặt trên đùi mình không cho nhúc nhích.
Giang Nhược giãy giụa, nhưng không khỏe bằng anh, sau khi vùng vẫy tới mức mặt mũi tưng bừng thì lựa chọn từ bỏ, cô nhìn Lục Hoài Thâm nãy giờ chưa nói một lời, hoàn toàn hết cách: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
“Không phải em giả câm với anh trước à? Lên xe xong không nói được câu nào lọt tai, người khác chọc tức em thì em chọc tức anh?” Lục Hoài Thâm nhéo cằm cô, ánh mắt nặng trĩu nhìn cô.
Giang Nhược thu cả đôi mắt đen láy kia vào trong tầm mắt, vẫn bất động nhìn anh, nghiêm túc nghĩ lại mỗi câu mình nói sau khi lên xe, mỗi việc mình làm, quả thật không lý trí, cô cũng không lý trí nổi.
Cô ấy cúi đầu nói: “Bây giờ tôi đang rất rối bời, anh để tôi bình tĩnh chút trước đã.”
Mái tóc rũ xuống một nửa, che khuất non nửa gương mặt, ấn đường không thể giãn ra, khiến cô ấy trông có vẻ mệt rã rời.
Lục Hoài Thâm biết vì sao mà cô ấy phản ứng khác thường, nhưng với anh những vấn đề ấy vốn chẳng là cái gì to tát, anh cho rằng ban nãy đã nói rất rõ ràng rồi, nhưng Giang Nhược vẫn đang để ý cái gì không biết.
Trước lúc anh đến chi tiết cụ thể thế nào anh hoàn toàn không biết gì cả, Giang Nhược lại không mở miệng, anh càng ngày càng bực, dựa theo cách thức bạo lực lạnh của cô ấy mà đánh trả, nhưng nhìn cô ấy như vậy, lại cảm thấy không đành lòng.
Lục Hoài Thâm im lặng một lúc lâu, buông cô ra: “Được, tự em bình tĩnh lại đi.”
Giang Nhược trở lại chỗ ngồi của mình, “Vẫn về Cẩm Thượng Nam Uyển.”
Lục Hoài Thâm không trả lời, một lần nữa lái xe vào đúng làn đường.
Con đường hiện tại là đang đi Thành Đông, muốn về Cẩm Thượng Nam Uyển phải vòng một vòng.
Vốn dĩ Giang Nhược lo lắng Lục Hoài Thâm quen làm theo ý mình, đang nổi nóng căn bản sẽ không nghe theo cô, bèn chăm chú nhìn phố xá ven đường, nghiêm túc nhìn từng bảng chỉ dẫn, mãi đến cuối cùng phát hiện xe thật sự đi về hướng nhà mình, trái tim mới thả lỏng, đồng thời cũng bình tĩnh lại.
Có vài chủ đề quanh năm chôn vùi trong góc tối không muốn chạm vào, cũng giống như cái hố không vượt qua được, mỗi lần bị nhắc đến, đều không tránh khỏi một trận tàn sát thảm khốc.
Thật ra bất kệ kết quả như thế nào, Giang Chu Mạn đã đạt được mục đích của chị ta, mỗi câu mỗi chữ đều nói lên chị ta và Lục Hoài Thâm tình đầu ý hợp cỡ nào, nhưng lại không thể không thỏa hiệp hiện thực, chỉ có thể đối mặt với sự thực về mối quan hệ qua lại không được người khác chấp nhận.
Mỗi một chữ, đều khiến Giang Nhược không thể nhẹ nhõm.
Xe lái vào trong tiểu khu, dừng mãi ở dưới tòa nhà.
Chỗ này là chung cư cũ được xây dựng từ nhiều năm trước, tuy rằng phòng ốc bên trong có đến vài năm tuổi, nhưng môi trường xung quanh cũng không tệ, cây xanh rợp bóng, mật độ cư trú cũng không lớn, điều duy nhất không đạt chính là không đủ chỗ để xe.
Đây không phải chung cư cao tầng, cũng chẳng xây gara dưới lòng đất, chỗ để xe đã bán sạch từ mấy năm trước, rất nhiều hộ gia đình mua xe sau này đều chỉ có thể đỗ xe trên đường qua lại. Nhất là vài năm nay giá nhà tăng vọt, nơi đây giao thông thuận tiện, lại gần khu vực trung tâm nội thành, giá phòng tương đối rẻ so với căn hộ cho thuê, không ít người đi làm sống ở đây, mỗi người một phương tiện đi lại, chỗ để xe càng không đủ dùng.
Bởi vậy mỗi tối Lục Hoài Thâm đưa Giang Nhược về, hết chỗ đỗ xe, anh đành dừng ở trên đường đi lại trước tòa nhà.
Giang Nhược không muốn anh ở lại lâu, đối với tiểu khu này mà nói, xe anh ấy quá bắt mắt.
Nhưng xe vừa mới đỗ, Lục Hoài Thâm còn chống tay trên vô lăng, đã hỏi: “Bình tĩnh đủ chưa?”
Trong lòng Giang Nhược nảy lên không ngừng, nhìn chằm chằm phía trước, không hé răng, kỳ thật vừa sắp xếp từ ngữ, đồng thời cũng đang chuẩn bị tâm lí.
Lục Hoài Thâm lại hỏi: “Không có gì muốn nói?”
Giang Nhược từng nghĩ rất nhiều lần, phải làm thế nào mới biểu đạt một cách mạnh mẽ lại logic những nghi vấn của bản thân, và Lục Hoài Thâm sẽ đáp lại ra sao. Nhưng lúc muốn mở lời, điều suy nghĩ trước đó đều bay biến, cô thậm chí còn quên mất suy nghĩ đứt đoạn của mình vừa rồi là những gì.
Sau khi cô trầm ngâm rất lâu mở miệng hỏi câu đầu tiên hỏi là: “Anh kết hôn với tôi, ban đầu ông nội tôi còn làm gì anh nữa phải không?”
Rất hay, vấn đề này dẫn tới nguồn gốc cục diện hôm nay, trong hiệu ứng bươm bướm, nó tương đương với một cái đập cánh của con bướm nhỏ bé gây nên cả cơn lốc.
Hiện tại Giang Nhược cũng quên, cô đã từng hỏi anh vấn đề tương tự chưa, cô chỉ biết, lúc ở bệnh viện, cô từng hỏi ông nội, thế nhưng đối phương đùn đẩy không chịu nói cho cô biết.
Đèn đường màu vàng nhạt, trong xe không bật đèn, ánh đèn mong manh ngoài xe chiếu vào khiến khuôn mặt mơ hồ, biểu cảm cũng trở nên mịt mờ.
Giang Nhược hỏi xong, nhìn về phía Lục Hoài Thâm, đôi mắt, sáng ngời lạ thường.
Lục Hoài Thâm trầm mặc giây lát, nhíu chặt ấn đường nói: “Bây giờ hỏi cái này có ý nghĩa gì?”
Giang Nhược nghe rõ câu hỏi của anh, nhưng đồng thời còn có sức lực phân tâm mà nghĩ, Lục Hoài Thâm bất kể là khi nào, biểu cảm ra sao, mặt mày đều sắc bén, hoặc là mất kiên nhẫn, hoặc là nhàn nhã, hoặc là hung dữ, làm người ta mất hết tự tin đưa ra chất vấn với mỗi chữ anh nói.
Cô ngừng một chút, trả lời: “Đương nhiên có.”
Lục Hoài Thâm nhìn cô chẳng hiểu ra sao, híp mắt hỏi: “Liên quan đến chuyện tối nay?”
Theo bản năng Giang Nhược cảm thấy, Lục Hoài Thâm không muốn trả lời vấn đề này.
Lập tức trong lòng cô có chút buồn rầu, nếu anh đã không muốn nói, việc gì mà phải bắt tôi mở miệng hỏi?
Lặng im một lát, cô nhìn ô cửa sổ sáng đèn ở tầng nào đó, hơi thất thần nói: “Giang Chu Mạn nói bọn anh thân bất do kỷ nên tôi muốn biết ông nội tôi rốt cuộc làm thêm chuyện gì, mới có thể khiến anh thân bất do kỷ.”
Cô nói xong, quay đầu sang, nhìn Lục Hoài Thâm.
Đúng lúc này, hạ nửa kính xe, truyền đến tiếng hò hét kéo dài lên xuống cao thấp, họa hoằn còn có tiếng còi trong trận bóng đá phát ra từ cửa sổ đang mở của hộ gia đình tầng một.
Lục Hoài Thâm không vui thoáng nhìn vào cửa sổ kia, trả lời bâng quơ với Giang Nhược: “Đều là chuyện quá khứ rồi.”
Lục Hoài Thâm kiên quyết sẽ không nói, Giang Nhược cũng biết chuyện anh không muốn nói, thì chẳng cạy được một chữ nào từ miệng anh, cũng chính bởi thế, làm Giang Nhược cảm thấy bức bối không tả được, do vậy tâm trạng cũng bị ảnh hưởng.
Cô quyết quấn lấy không buông vấn đề này, nghĩ ngợi, nói: “Trước khi anh đến, Giang Chu Mạn còn nói ở bên ngoài anh lấy tôi làm trọng, ý là lúc riêng tư sẽ coi trọng chị ta, cho nên tôi không hiểu sau khi anh tới lại nói Giang Chu Mạn là bạn gái cũ, cách nhìn nhận vấn đề của hai người hoàn toàn trái ngược là có ý gì. Theo như lời Giang Chu Mạn, bên ngoài chỉ là vì bảo vệ danh dự cho Lục phu nhân tôi, đương nhiên tiện thể cũng bảo vệ danh tiếng của anh, nhưng nếu hai người thật sự kết thúc, vậy tại sao Giang Chu Mạn vẫn còn xuất hiện ở nhà họ Lục, hơn nữa mỗi chữ đều tuyên dương một cách khó hiểu tình yêu chân thành của chị ta với anh?”
Giang Nhược càng nói càng không ngừng được, càng thêm một chữ, càng không kiềm chế được mà kích động thêm một phần, về sau biến thành giọng điệu chất vấn.
Đâu chỉ có cô ấy, Lục Hoài Thâm cũng càng nghe sắc mặt càng chán chường, nỗi uất ức đâm sầm tứ phía trong lồng ngực, lúc nói chuyện cũng mang theo chút bực dọc: “Làm sao anh biết cô ta sẽ xuất hiện ở nhà họ Lục, cô ta nói cái gì làm cái gì, anh có thể hạn chế tự do cá nhân của cô ta được đâu.”
Bầu không khí sặc mùi thuốc súng.
Bả vai Giang Nhược khe khẽ run lên, nói: “Quả thật anh không thể hạn chế tự do của chị ta, nhưng ngầm cho phép hành vi của chị ta, chính là cho chị ta sự tự tin!”
Lục Hoài Thâm tức vô cùng: “Ngầm cho phép cái đếch gì, anh ngầm cho phép cô ta chỗ nào?”
“Chẳng lẽ lần trước ở nhà họ Lục không phải ngầm cho phép?”
“Chuyện bao lâu rồi em còn lôi ra để nói? Khi đó có thể so với bây giờ à?”
“Bất kể thời gian dài ngắn, chỉ cần từng xảy ra thì không thể coi như chưa từng xảy ra, có gì khác với bây giờ, sao lại không thể so được? Chuyện rách nát giữa Giang Chu Mạn với anh, chính là sự thực chắc như đinh đóng cột!”
Lục Hoài Thâm nhìn cô ấy vài giây, bị cô ấy chèn ép tức đến bật cười nói: “Anh với Giang Chu Mạn đúng là từng lấy kết hôn làm mục đích kết giao, không có Giang Khải Ứng âm thầm gây trở ngại anh cũng sẽ không kết hôn với em, một quãng thời gian rất dài anh cũng không định chấp nhận cuộc hôn nhân bị người ta cưỡng ép nhét cho anh. Em nói không sai, những việc này đã từng phát sinh, quả thật không thể coi như chưa xảy ra. Vậy em muốn anh phải làm thế nào? Anh đâu thể tẩy não cho em để em quên mấy chuyện lộn xộn đấy!”
Hà Nội, 24/2/2022
Theo dõi fanpage Phương Nhược Vũ để cập nhật bản dịch sớm nhất nha các bác ơi
Yêu thương (^_^)