Mục lục
Không Hề Đáng Yêu - Tây Phong Chước Chước
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giang Nhược vẫn không rõ đầu đuôi thế nào, thì nghe bên tai truyền đến tiếng than khẽ của Vương Chiêu: “Quả nhiên là có thực tiễn mới thực sự hiểu biết mà.”

“Cái gì?” Giang Nhược hồ nghi.

Hai người tan làm đang đứng trước thang máy, bọn cô rời đi muộn hơn, phía sau là khu văn phòng trống trải, trước thang máy chỉ có hai người bọn họ.

Vương Chiêu vểnh ngón tay hoa lan chỉ sửa sang cổ áo cô ấy ngay ngắn, còn vỗ vài cái để cô ấy ngoan ngoan thuận theo, không nén nổi nhẹ giọng bổ sung: “Đầu giường đánh nhau cuối giường làm hòa á!”

Giang Nhược bất giác sờ sờ vị trí cổ áo đằng sau, mới ngầm hiểu lời Vương Chiêu nói.

Ánh mắt Vương Chiêu tuần tra một lượt trên người Giang Nhược, giọng đã hạ lại càng hạ thấp hơn: “Chỉ có điều cách giải quyết vấn đề của cô với Lục Hoài Thâm, tương đối bạo lực.” Ánh mắt đầy thâm ý dừng cổ trắng mịn của cô ấy.

Giang Nhược húng hắng giọng, cố làm vẻ trấn định nói năng hàm hồ: “Cũng bình thường.”

Nếu thật sự có thể giải quyết gốc rễ vấn đề, thế thì cũng vẫn được.

Tuy gia cảnh Vương Chiêu không tính là giàu có, nhưng cũng xem như hậu đãi, bố mẹ là doanh nhân, năm ngoái mới nghỉ hưu, cho thuê nhà máy của gia đình, dọn đến sống ở khu biệt thự ngoại thành phong cảnh hợp lòng người, nhàn rỗi không có việc gì đi du lịch khắp nơi. Hai năm trước, thời điểm Vương Chiêu vừa đi làm đã sắm cho cô ấy một căn chung cư trong thành phố.

Trang hoàng xong xuôi để trống một năm, mấy hôm trước mới dọn sang, cách Cẩm Thượng Nam Uyển không xa, sau khi Giang Nhược tan làm muốn đến thăm dì út và hai đứa trẻ ở nhà, thêm một ít đồ dùng hàng ngày, bèn đi nhờ xe Vương Chiêu.

Vương Chiêu đột nhiên hỏi: “Cô có mua căn hộ cho thuê kia không?”

Trung tâm thương mại cao cấp ở Cẩm Thượng Nam Uyển vừa xây cách đây không lâu thì đã có khác biệt giữa cái đầu phố, khu lân cận cận lại có trạm tàu điện ngầm, giá nhà khu chung cư cũ vì ưu thế giao thông mà đội giá không ít.

Hiện tại còn có tin đồn lan truyền: khu lân cận sắp xây tòa nhà văn phòng, một tiểu khu cũ đối mặt với việc phá dỡ và di dời, mức đến bù kinh người. Tin tức còn chưa xác định, đã có người nhân lúc giá nhà chưa tăng lên, nghe vậy mà đi. Giá nhà thành phố này vốn dĩ đã cao, khu chung cư cũ cho dù vị trí địa lý ưu việt, suy cho cùng cũng có tuổi đời, giá nhà so với tòa nhà mới xây vẫn rẻ hơn không ít. Nếu dựa theo giá cả thu mua trước mắt, đến lúc đó việc phá dỡ và di dời sẽ được bồi thường tương ứng, chỉ riêng tiền bồi thường phá dỡ và di dời đã có thể kiếm bộn tiền.

Giang Nhược nói: “Có tiền dư khả năng sẽ mua.”

Quyền quản lý cổ phần Giang thị sắp hoàn thành chuyển giao rồi, 10% cổ phần không thể xem thường, hoa hồng có thể thu về càng không phải số lượng nhỏ, có thể dùng nó giảm bớt áp lực kinh tế, làm việc không phải chịu ràng buộc bởi kinh tế túng quẫn nữa, nhưng đối với khối tài sản này, Giang Nhược vốn không cho rằng nó thuộc về mình.

Huống hồ diện tích căn chung cư Cẩm Thượng Nam Uyển kia cũng không nhỏ, nếu muốn mua, theo tình hình hiện tại, hai ba trăm vạn là yêu cầu bắt buộc.

Kỳ thật cô ấy hơi cẩn thận quá độ, giá thị trường của cổ phần có dao động theo thị trường thế nào đi nữa, hai trăm vạn cũng chỉ coi như hạt cát trong sa mạc. Nhưng cô ấy luôn sợ tiền tiêu mất, tương lai sẽ trở thành viên đá hổng không bù kịp vào thời khắc quan trọng.

Xe chầm chậm dừng trước đèn xanh đèn đỏ, Vương Chiêu nói: “Mẹ tôi nhìn trúng một tiểu khu sắp di dời, định mua một căn, vừa vặn có người cần tiền gấp muốn sang tay.”

Giang Nhược nói: “Chuyện chưa đâu vào đâu cả, ngộ nhỡ không phá dỡ di dời thì sao?”

“Vậy chờ giá nhà lại tăng, bán đi cũng không lỗ.” Vương Chiêu ngừng lại một chút, nghĩ rồi lại nghĩ mới nói: “Cô phải tính toán một chút cho tương lai của bản thân và em trai cô, suy cho cùng mối quan hệ của cô với Lục Hoài Thâm…mức nguy hiểm quá lớn.”

Giang Nhược chẳng có cách nào phản bác, cách nói của Vương Chiêu vẫn xem như là uyển chuyển, nói thẳng một tí chính là: Qua hôm nay chưa biết rõ ngày mai.

Cho dù cô ấy quyết định yên tâm sống cùng Lục Hoài Thâm, nhưng trước khi giải quyết chuyện nhà họ Giang, cũng chủ định sẽ không yên ổn. Chỉ có thể nói trước mắt lòng tin của cô ấy đối với hôn nhân, 50:50 thôi.

Thấy Giang Nhược im lặng, Vương Chiêu hiếm khi nghiêm túc: “Bất kể cô và anh ấy như thế nào, phòng ngừa chu đáo luôn chẳng sai.”

Nói xong nhìn nhìn gương chiếu hậu, vừa đánh tay lái rẽ phải, vừa thuận miệng chuyển chủ đề: “Xe đằng sau theo chúng ta suốt đường, thật đúng là trùng hợp.”

Giang Nhược sửng sốt, nhớ tới gần đây luôn luôn nghi ngờ như bị người ta theo dõi, sau lưng bỗng lúc nóng lúc lạnh, lập tức ngoái người ra sau nhìn qua kính chắn gió, phía sau một chiếc Volkswagen Magotan đen đã qua sử dụng, vẫn duy trì khoảng cách an toàn theo xe sau.

Qua lối rẽ, Giang Nhược chỉ có thể thấy rõ trong xe có hai người đàn ông, không kịp nhìn kỹ, đối phương đã bật đèn xi nhan rẽ vào làn đường bên trái.

Giang Nhược lòng ưu tư, “Tôi luôn cảm thấy gần đây có người theo dõi tôi.”

Giang Nhược vốn không định nói ra, sợ làm Vương Chiêu khủng hoảng, nhưng lại sợ làm hại đến Vương Chiêu, lo lắng trong tình huống Vương Chiêu không hề phòng bị bị người ta bám đuôi xảy ra chuyện.

Nếu là đổi làm trước kia, Vương Chiêu có khả năng sẽ chê cười Giang Nhược xem phim nhiều nghi thần nghi quỷ, nhưng khi đã biết ngọn nguồn giữa Giang Nhược và hai nhà Lục – Giang, Vương Chiêu không dám coi lời cô ấy nói như trò đùa.

“Thật hay giả… ” Vương Chiêu nuốt nuốt nước miếng, “Ai theo dõi cô đấy?”

“Rất có khả năng là người của Giang Cận.” Giang Nhược đã có phần hoang mang lo sợ, bảo Vương Chiêu cũng chú ý nhiều hơn những điều bất thường xung quanh mình.

Vương Chiêu nhìn ra sau mấy lần trong gương chiếu hậu,”Xe kia có thể gặp ở bất kì đâu trên đường phố, tôi trông cũng thấy giống như những xe con bình thường, cô thấy rõ người trên xe người chưa?”

“Chưa, chỉ thấy rõ là hai người đàn ông.”

Giờ cao điểm dòng xe chen chúc, tầm mắt Vương Chiêu bị hạn chế, chỉ thấy qua gương chiếu hậu ngồi trên ghế phụ là một người đàn ông bình thường mặc áo ba lỗ đen, đang cúi nửa đầu nhận điện thoại, thoạt nhìn cũng không có chỗ nào đặc thù.

Các cô ấy chú ý chiếc xe phía sau, người trong xe phía sau cũng nhìn chằm chằm vào họ.

Trên ghế phụ Magotan, người đàn ông ngồi khá nhàn tản, khuỷu tay chống lên cửa xe, giữa ngón tay nắm điện thoại còn kẹp điếu thuốc, môi mỏng dính môi mím lại không quá rõ ràng, rít một hơi thuốc, giọng khàn sạn y như mặt trời ban chiều, lười biếng cuốn theo hàm hồ: “Chắc chắn có người đi theo cô ta.”

Người đầu kia điện thoại hỏi: “Người của ai? Của Lục Hoài Thâm phái tới?”

“Còn phải hỏi chắc?” Người đàn ông đổi tay cầm điền thoại, hạ kính cửa xe, khẽ búng tàn thuốc ra bên ngoài, “Là một nam một nữ, từ hôm qua đến hôm nay, đã mấy lần cố ý vượt xe bọn tôi, như có ý muốn cho bọn tôi phát hiện.”

Đối phương không tiếp lời.

Người đàn ông cau mày, chợt cười trầm khàn: “Giang tiên sinh, đến lượt anh đưa ra ý kiến rồi.”

Giang Cận nặn ra một chữ từ kẽ răng: “Rút.”

Giang Cận tắt điện thoại, một chân đá vào chân ghế sô pha, cmn còn không phải là Lục Hoài Thâm cố ý sao!

Phía sau truyền đến tiếng dò hỏi hồi hộp của phụ nữ: “Anh làm sao vậy?”

Giang Cận nhắm mắt, lại mở mắt vẻ hung ác hoàn toàn biến mất, lúc quay đầu cả gương mặt đều là sự dịu dàng, cười trấn an vị hôn thê của anh ta: “Không có gì, người dưới quyền làm việc bất lợi, khiến người ta phiền lòng.”

Trên xe.

Thằng em lái xe hỏi: “Anh Hỏa, mai không cần theo nữa nhở?”

Thủy Hỏa lười biếng nhìn xe hơi màu trắng trước mặt, híp híp mắt nói: “Theo, tự tao làm.”

“Không phải Giang tiên sinh nói rút à?”

Lòng bàn tay Thủy Hỏa vuốt qua vuốt lại ngọn tóc, “Ân oán cá nhân, không liên quan đến Giang Cận.”

Vẻ mặt thằng em kia ngạc nhiên: “Anh và Giang Nhược kia còn có ân oán cá nhân? Nợ phong lưu à?”

Thủy Hỏa lại châm điếu thuốc, nheo mắt liếc hắn ta, khẽ chửi một câu, nói hờ hững: “Mày đừng nói, mắt nhìn đàn bà của tao, thật đúng là hơi giống Lục Hoài Thâm.”

Thằng em không hiểu rõ sự tình, “Sao em càng nghe càng không hiểu, ý của anh nghe có vẻ như có liên hệ sâu sắc với Lục Hoài Thâm?”

“Có, đương nhiên là có,” Thủy Hỏa hít mây nhả khói hai lần, vén chỗ trán bị chân tóc che lấp, lộ ra một vết sẹo cũ uốn lượn xấu xí, đã có chút năm tháng, vết sẹo ngả sang màu trắng, “Cái này không phải chính là nhờ nó ban tặng sao.”

Thằng em nhìn chăm chú vết sẹo kia cực kỳ kinh ngạc.

Hận thấu tim, nhưng ánh mắt lại càng thờ ơ, Thủy Hỏa hừ nhẹ, chỉ chỉ nút giao phía trước nói: “Phía trước đi thẳng, đừng theo nữa.”

……

Sau khi rẽ phải ở nút giao phía trước, thấy chiếc xe kia đi thẳng, Vương Chiêu mới dỡ bỏ sự phòng bị căng thẳng: “Xem đi, hẳn là chỉ thuận đường, cô suy nghĩ nhiều quá thôi.”

Nhưng Giang Nhược lại nghi ngờ đối phương biết bị phát hiện, cho nên tạm thời đổi đường, cô ấy vẫn là ghi nhớ biển số xe.

Nghe nói Giang Nhược muốn đi siêu thị mua tiếp tế cho gia đình, vừa lúc cô ấy định mua vài thứ đến nhà mới, hai người cùng đi siêu thị một chuyến.

Giang Nhược về đến nhà, phát hiện dưới tòa nhà có một chiếc xe hơi màu đen đang đỗ, thông thường chỉ có Lục Hoài Thâm tới, tiểu khu bọn họ mới có thể xuất hiện chiếc xe lóa mắt như thế, nhưng trong gara của Lục Hoài Thâm hình như vốn không có chiếc xe này.

Khi Giang Nhược đi qua, không kềm được nhìn vào trong xe, thấy Lục Trọng đang ngước mắt khỏi giao diện điện thoại di động, Giang Nhược ngẩn ra, anh ta đã hạ cửa xe.

Giang Nhược chủ động chào hỏi: “Chú tới đón Lục Giam à?”

Lục Trọng gật đầu, nhìn sang hai túi mua sắm to đùng trong tay cô ấy, hỏi: “Có cần tôi xách lên hộ chị không?”

Giang Nhược từ chối khéo, nhưng mời anh ta lên ngồi chơi một lúc.

Lục Trọng đang định đồng ý, ánh mắt dừng sau lưng cô ấy, Lục Giam cùng Trình Khiếu một trước một sau đi ra.

Trình Khiếu lập tức đón lấy đồ trên tay Giang Nhược, Lục Trọng nhìn thoáng qua Lục Giam hai tay rỗng tuếch, “Bảo mày thu dọn đồ đạc đâu?”

Trước mặt Lục Trọng, Lục Giam quy củ hơn một tí, nhưng vẫn là bộ tịch vênh mặt hất hàm sai khiến, nó nói: “Em muốn cho Trình Khiếu về chỗ bà trẻ với em.”

Lục Trọng liếc nó một cái, cũng chưa đồng ý.

Lục Giam nói: “Ở quê em không quen biết một ai, trừ ông bà cùng người chơi mạt chược hết đoàn này đến đoàn khác thì chính là đám trẻ con mặc quần thủng đũng, định ép chết em à?”

Nhớ tới những ngày tháng năm ngoái bị lưu đày, cả người đều thảm thương vô cùng.

Lục Trọng: “Mày hỏi ý kiến Trình Khiếu chưa?”

Bản thân Trình Khiếu chưa lên tiếng, đã bị Lục Giam mỉa mai: “Nó bảo phải nghe ý kiến chị nó,” Lục Giam nhìn sang Giang Nhược, lập tức như con chó Nhật, cười ngỏn ngoẻn nghển cổ giương cằm hỏi: “Chị ơi, chị cảm thấy làm thế được không?”

Lục Giam cũng như nam sinh cao trung thành tích kém vô cùng, nhưng dựa vào gương mặt khôi ngô, người gặp người thích, cực giống con gà trống kiêu ngạo.

Sau khi đã thân quen, mỗi khi thấy nó như vậy Giang Nhược liền buồn cười.

Cô ấy hỏi Trình Khiếu: “Em muốn đi không?”

Trình Khiếu nhún nhún vai, biểu đạt rất hàm súc, “Nghe nói quang cảnh chỗ đó được lắm.”

“Thế thì đi đi.” Ở dưới quê, hẳn là cũng không gây nổi sóng gió gì.

Lục Giam lên xe Lục Trọng, ló đầu ra nói với Lục Giam: “Thế tôi về thu dọn đồ đạc đến đây, chuyến bay chiều mai, anh tôi sẽ qua đón bọn mình.”

Lục Trọng lùi xe, nói: “Đêm nay mày cứ ở nhà.”

Lục Giam chợt biến sắc: “Không, nhà í em một phút cũng không ở được.”

Cụ thể bởi vì ai, Lục Giam không muốn nói rõ ràng quá, suy cho cùng người phụ nữ kia là mẹ đẻ Lục Trọng, người anh này, nó vẫn muốn nhận.

Lục Trọng không nói thêm nữa, đưa Lục Giam về nhà thu dọn đồ đạc, Lục Thừa Vân không ở đó, ngoài người làm, trong nhà chỉ có một mình mẹ Lục Trọng, Dương Lăng Thu.

Nghe thấy tiếng còi xe, Dương Lăng Thu đi ra cửa, thấy Lục Giam vừa mới xuống xe, chớp mắt, xoay người đi vào luôn.

Lục Giam cũng chẳng chừa mặt mũi cho bà ta, vào cửa đã đi thẳng lên phòng mình.

Dương Lăng Thu thấy mình tốt xấu gì cũng là bề trên, bị đồ nghiệt chủng này ngó lơ như thế, tái mặt nổi giận nói: “Đứng lại cho tao!”

Lục Giam như thể không nghe thấy, Dương Lăng Thu quyết không tha, đứng lên đuổi theo: “Bảo mày đứng lại cho tao! Mày coi trời bằng vung rồi! Không phải nói không bao giờ quay lại à? Bây giờ cút đi.”

Lục Giam nghiến răng, đứng trên bậc cầu thang xoay người, nhìn người phụ nữ hung thần ác sát kia, nhìn bà ta bằng lỗ mũi: “Yên tâm đi, lúc nữa tôi sẽ đi.”

Dương Lăng Thu hùng hổ doạ người: “Về sau cũng không được phép về!”

Lục Giam cố ý gật gù đắc ý với bà ta, “Được luôn, không về thì không về.”

Dương Lăng Thu tức giận đến nỗi mặt biến dạng, không quên được ngày đó Lục Giam mắng bà ta như thế nào, nghiến răng nghiến lợi mà chỉ vào đôi giày đá bóng số lượng có hạn ở chân Lục Giam nói: “Đồ mày mặc mày dùng trên người, đều là của nhà họ Lục, cởi ra cho tao rồi đi!”

Dương Lăng Thu càng cáu tiết, Lục Giam càng hả dạ, “Tiền nhà họ Lục chứ không phải tiền của bà, quần áo mua bằng tiền tiêu vặt bố tôi cho, giày này là anh tôi mua, bà là cái thá gì mà bảo tôi cởi thì tôi phải cởi?”

Dương Lăng Thu bị chọc tức đỏ mắt, vớ lấy điều khiển TV bên cạnh liền ném vào Lục Giam: “Mày, cái, đồ… nghiệt chủng!”

Lục Trọng ở ngoài nghe điện thoại vừa tiến vào đã thấy một màn này, không khỏi sầm mặt.

Hai người suýt thì lại đánh nhau, bảo người kéo mẹ anh ta ra, bảo Lục Giam mau đi dọn đồ.

Ở trước mặt con trai mình, Dương Lăng Thu lập tức đổi sang dáng vẻ ấm ức, “Con trai con nhìn nó xem, ở trước mặt mẹ ngang ngạnh thế nào, đối nghịch với mẹ ở khắp nơi, mẹ ở trong cái nhà này, có còn tiếng nói không?!”

Lục Giam cắn răng, cố gắng nhịn cục tức này, xoay người lên tầng luôn.

Lục Trọng bất đắc dĩ kéo bà ta ra: “Là mẹ nói lời ác nghiệt với nó trước. Nếu mẹ không vừa mắt nó, con đón nó đến chỗ con.”

Mắt thấy con trai không đứng về phía mình, Dương Lăng Thu càng vừa khóc vừa làm loạn, Lục Trọng an ủi vài câu vẫn vô dụng, dứt khoát ra ngoài lên xe ngồi.

Lúc sau bảo người tặng mấy món quà vừa ý bà ta, mới có thể làm yên lòng.

Giang Nhược cùng dì út và Trình Khiếu ăn xong cơm tối, gọi điện thoại cho Lục Hoài Thâm, bên chỗ anh ấy đang xã giao còn chưa kết thúc, bảo sẽ để tài xế qua đón cô ấy.

Giang Nhược nghĩ không muốn phiền toái, tự gọi xe về.

Lục Gia Lạc nghe nói Lục Giam và Trình Khiếu sắp về quê bà trẻ, nó cũng muốn đi theo, Lục Giam bày tỏ vốn chẳng thèm bận tâm đến việc phải đưa thêm cả một thứ lỉnh kỉnh như nó.

Nhưng sự phiền toái của Lục Gia Lạc là —— con chó bull Pháp, Rozy —— bị giữ lại.

Lục Gia Lạc thu dọn hành lý đâu vào đấy xong, đặc biệt khẩn cầu Giang Nhược nhất định phải chăm sóc cẩn thận chó của nó, mỗi ngày cần đi dạo một lần không thì con chó sẽ bị cuồng chân, tốt nhất lúc sẩm tối, bởi vì tâm trạng chó vui nhất là vào lúc sẩm tối.

Giang Nhược cực kì không hiểu, làm chó mà lịch sự đến mức này thật đúng là số ít.

Chờ tới khi rốt cuộc Lục Gia Lạc dặn dò xong ngừng lại, Giang Nhược rửa mặt rồi nằm lên giường, sắp ngủ rồi mới nhớ tới chuyện ban ngày.

Nhưng lỡ như thật sự chỉ là cô ấy căng thẳng quá, nghi thần nghi quỷ thì sao?

Giang Nhược lật qua lật lại hồi lâu vẫn không ngủ được, Lục Hoài Thâm kéo cô ấy đến trước ngực mình, dùng tay trói chặt tay chân cô ấy: “Em bị tăng động à?”

Hà Nội, 20/7/2022

Theo dõi fanpage Phương Nhược Vũ để cập nhật bản dịch sớm nhất nha các bác ơi

Yêu thương (^_^)

Trans: Phương Nhược Vũ

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK