Mục lục
Không Hề Đáng Yêu - Tây Phong Chước Chước
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên đường Giang Nhược xốc lại tinh thần, lúc đến bãi đỗ xe, chú Minh và Giang Vị Minh đưa theo một đoàn bạn bè thân thích tham gia tang lễ đi tới khách sạn trước. Kiều Huệ và Trình Khiếu đợi Giang Nhược đi chung, cùng bọn họ còn có vợ chồng Quý Lan Chỉ và Cao Tùy.

Giang Nhược ngồi vào xe, ngước mắt phát hiện Cao Tùy trước khi lên xe, ánh mắt không biết vô tình hay hữu ý lại nhìn về hướng mình, trong thời gian ngắn ngủi đã nhìn cô mấy lần, như có lời muốn nói.

Tới khách sạn, đúng giờ cơm, khách khứa ngồi vào chỗ trong phòng ăn, chú Minh để lại một bàn cho mấy người Giang Nhược.

Mấy hôm nay, Lục Hoài Thâm hoãn hết công việc trong tay, cố gắng hết sức giải quyết qua điện thoại.

Lúc ăn cơm, anh nhận một cuộc gọi, nói với đối phương tí nữa nói sau, rồi lại tắt mấy cuộc gọi khác, Giang Nhược đều thấy cả, cô hỏi: “Công ty có việc à?”

Lục Hoài Thâm nói: “Không phải việc gấp đâu.”

Giang Nhược không tin lắm, cô biết công ty vận hành cần anh phải đầu tư bao nhiêu công sức, đặc biệt anh là người quyết định sách lược, mọi mặt đều phải thận trong.

“Bao nhiêu ngày thế, nếu công ty anh có việc, không thể trì hoãn nữa.”

Lục Hoài Thâm gắp đồ ăn vào bát cô, “Ăn trước, chiều anh qua đấy.”

Giang Nhược vẫn ăn không ngon miệng, để bảo đảm thai nhi hấp thu đủ dinh dưỡng, lại phải ép bản thân ăn uống, mỗi bữa đều nhạt như nước ốc, sáng nay sau khi dậy Giang Nhược đã nôn một lần, vốn dĩ giữa thai kì yên ổn từ lâu, lại bắt đầu có phản ứng mạnh, hơn nữa phản ứng kiểu này, hơi khác phản ứng thai nghén thời kì đầu, cô không cho rằng đây là hiện tượng tốt. Vừa soi gương một cái, nhìn thấy sắc mặt mình trắng bệch, lúc ấy đã giật mình, ôm bụng ngồi xuống bồn cầu khóc thầm một trận.

Cô rõ ràng đã rất nỗ lực điều tiết cảm xúc, nỗ lực ăn uống rồi, nhưng có những chuyện dường như luôn không thể theo ý cô.

Sau bữa ăn Lục Hoài Thâm phải đến công ty, vốn định đưa Giang Nhược về nhà nghỉ ngơi trước, Giang Nhược chẳng nói được cũng chẳng nói không, theo anh đi ra ngoài, ngẫm nghĩ, sau khi vào thang máy, kéo nhẹ tay anh nói: “Em muốn đến chỗ mẹ ở thêm vài ngày.”

Lục Hoài Thâm cúi đầu nhìn sang cô, Giang Nhược mặc đồ đen, ánh đèn sáng choang trong thang máy chiếu lên mặt cô, khiến mặt mày cô càng thêm hốc hác.

Lục Hoài Thâm cũng chẳng cho rằng hiện tại để cô ở nhà một mình là chuyện tốt, lập tức đồng ý ngay, lại nói: “Buổi tối anh qua đó với em.”

Giang Nhược vô cùng kinh ngạc nhìn anh, lo Lục Hoài Thâm không quen.

Nhà ở Cẩm Thượng Nam Uyển là ba phòng ngủ hai phòng khách, phòng ngủ chính có phòng vệ sinh khép kín nhường cho dì út, phòng ngủ cô ở không có phòng vệ sinh riêng, hơn nữa tiểu khu cũ, cách âm không tốt lắm.

Thang máy đến, Lục Hoài Thâm ra ngoài trước, nắm lấy tay cô siết nhẹ, hôn một cái lên mặt cô, “Cứ theo lời anh nói, không nhìn thấy em anh không yên tâm.”

Nhất thời, Giang Nhược chỉ cảm thấy thỏa mãn căng trào trong tim.

Lục Hoài Thâm ra thang máy, bảo cô không cần ra theo, quay đầu ấn số tầng đi lên cho cô.

Giang Nhược quay về phòng ăn, khách khứa đang rời chỗ, chú Minh và cả nhà Giang Vị Minh đang tiễn khách, lúc chào hỏi trên mặt ít nhiều đều có vẻ lấy làm tiếc.

Chú Minh và Cao Tùy đang nói chuyện, Giang Nhược đứng ở chỗ xa nhìn xung quanh một lúc, mãi đến khi Cao Tùy thấy cô, hai người đang nói chuyện, đều nhìn về chỗ cô.

Sau đấy Cao Tùy đi tới, hỏi cô đứng đây làm gì?

Giang Nhược thu ánh mắt dừng ở người Giang Vị Minh, dáng vẻ hơi chậm chạp, cười cười nói: “Xem kịch.”

Cao Tùy nhìn vị trí Giang Vị Minh đang đứng, trong lòng buồn cười, “Quả thực thú vị.”

Giang Nhược nghiêm mặt nói: “Có phải anh có chuyện muốn nói với tôi không?”

“Chính là chuyện liên quan đến di chúc,” Cao Tùy nói tóm tắt, lại bảo: “Việc này cũng không cần gấp lắm, tôi thấy sắc mặt cô không tốt, cô nghỉ ngơi trước đã, mấy hôm nữa nói sau cũng không muộn.”

Giang Nhược tự biết trạng thái không ổn, cần điều chỉnh ngay, cũng không định cố chấp việc này ngay hiện tại, gật đầu đồng ý.

Được một lúc Kiều Huệ và Trình Khiếu ra, Kiều Huệ hỏi cô: “Sao con vẫn chưa đi thế?”

Giang Nhược khoác tay bà: “Còn không phải đang đợi hai người sao?”

Mắt Trình Khiếu sáng lên: “Chị vẫn về nhà mình à?”

Giang Nhược gật đầu.

Kiều Huệ nửa mừng nửa lo, có thể ở cùng nhau chăm sóc cho Giang Nhược, tất nhiên bà ấy rất vui, nhưng lại sợ sống riêng lâu ngày, ảnh hưởng tình cảm vợ chồng hai đứa.

Nỗi lo nghĩ còn chưa nói ra, Giang Nhược đã bảo: “Con ở thêm mấy ngày, buổi tối Lục Hoài Thâm sẽ qua.”

Kiều Huệ chợt nghĩ, thế cũng được, nghĩ lại thì nói: “Nó có sống quen không ấy chứ?”

“Anh ấy tự nêu ra đấy, có vài ngày thôi mà.”

Rời khỏi khách sạn, xe cô vẫn để bên chỗ chú Minh, là con trai chú Minh chịu trách nhiệm đưa bọn họ về.

Trên đường Giang Nhược nói với Kiều Huệ: “Gần đây con định đi xem nhà, mẹ có ý kiến gì không? Thích kiểu nhà nào, ở khu nào gì gì đấy.

Kiều Huệ chợt sững người: “Con muốn mua nhà à? Nhưng giá nhà bây giờ cao lắm.”

Kiều Huệ thực sự không rõ lắm rốt cuộc hiện giờ Giang Nhược có bao nhiêu tài sản, nhưng biết rõ giá nhà, căn hộ ba phòng ngủ hai phòng khách, không ngót trăm vạn là không xong, nếu còn suy xét cả khu vực, môi trường sống, kiểu nhà, thế thì chỉ có nhiều hơn chứ không có ít hơn.

Giang Nhược nói: “Trước mắt con gánh được.”

Vốn dĩ Giang Nhược từng cân nhắc mua căn nhà hiện tại đang thuê, nhưng áng chừng chủ nhà cũng biết tin đồn sắp phá bỏ di dời, không đưa ra lời khẳng định, Giang Nhược cũng đã từ bỏ, ngoài điểm có vị trí tốt ra, thì nằm ở tầng cao lại cách âm kém, đợi khi tuổi dì út cao thêm một chút, sẽ không thích hợp để ở nữa, sau này con cái ra đời, khó tránh có lúc ngủ lại nhà ngoại, cho nên có dự định mua căn chung cư rộng rãi hơn có thang máy.

Kiều Huệ chẳng có yêu cầu nhiều thế, huống hồ tiền do Giang Nhược bỏ ra, đương nhiên Giang Nhược vừa ý là được.

Buổi đêm khi Lục Hoài Thâm đến, Giang Nhược nói suy nghĩ này với anh, Lục Hoài Thâm bảo để anh chi tiền mua nhà.

Giang Nhược khá bướng, cảm thấy tài sản của mình đủ, “Những cổ phần của anh có lợi nhuận khả quan, sắp phân chia lợi nhuận cuối năm rồi, có thể mua hơn một cái nhà.”

Lục Hoài Thâm sửa lời cô: “Bây giờ là cổ phần của em.”

“Đúng, là của em.”

Dùng cổ phần Giang thị để đổi lấy, danh chính ngôn thuận đích thực thuộc về cô.

Lục Hoài Thâm đi sớm về khuya, gần như không gặp mặt Kiều Huệ, trái lại lại cùng giờ giấc làm việc nghỉ ngơi với Trình Khiếu năm ba cao trung nhiệm vụ nặng nề.

Thím Ngô tiếp tục sang bên này, tận tay làm một ngày ba bữa cho Giang Nhược.

Liên tiếp mấy ngày nay, tinh thần Giang Nhược khôi phục kha khá rồi, người cũng thoải mái hơn nhiều, chọn một ngày đến nhà chú Minh lấy xe.

Sau khi Giang Khải Ứng qua đời, chú Minh cũng chẳng về sống ở chỗ con trai, ngược lại đón bạn già tới biệt thự, lúc vợ chồng con trai đi làm, sẽ đưa con cái tới chỗ bọn họ, cuối tuần cũng đến sống cùng bố mẹ.

Chú Minh cũng bắt đầu chăm nom lại vườn tược của mình, thảm cỏ được cắt tỉa gọn gàng, ngày Giang Nhược đến, chú Minh đang bế cháu chơi trong sân.

Thằng bé lần trước từng gặp Giang Nhược, vẫn có ấn tượng với cô, đứng ở đó nhìn cô hồi lâu, Liễu Minh hỏi nó: “Đây là ai?”

“Dì.” Thằng bé toét miệng cười hì hì, chỉ chỉ bụng Giang Nhược, “Có em bé.”

Thằng bé rất dễ làm thân, chơi với cô một lúc, liền dính chặt lấy cô.

Giang Nhược có việc muốn nói với chú Minh, lúc vợ chú Minh bế thằng bé đi còn bịn rịn mãi.

Chú Minh nói: “Đồ của ông nội cháu, chú đã bảo người thu dọn rồi, để cùng dưới tầng hầm.”

Giang Nhược nói: “Vất vả cho chú rồi.”

Giang Nhược cảm thấy di vật của người nhà cứ chiếm chỗ mãi ở nhà chú Minh cũng không ổn, Lục Hoài Thâm có nhà bỏ không, định chuyển hết đồ đạc qua đấy để.

Chú Minh nói: “Không cần, chú đi theo ông nội cháu mấy chục năm rồi, những thứ ấy dẫu sao cũng bỏ đó chẳng dùng, để đây cứ coi như cho chú giữ làm lưu niệm đi.” Ánh mắt ông ấy nhìn quanh nhà một lượt, trong lòng cảm khái vô hạn, “Căn nhà này cũng là ông nội cháu tặng đấy.”

Giang Nhược thấy như vậy cũng được.

Đối với cô mà nói, ngoài đồ của ông nội còn có chút ý nghĩa, thì những cái khác thật sự chỉ có thể cọi như một đống đồ tạp nham.

“Lần này cháu đến, có việc hỏi chú à?” Liễu Minh đã sớm đoán được.

“Vâng ạ.” Giang Nhược chẳng phủ nhận.

Chú Minh đưa cô lên thư phòng trên tầng.

Sau khi đi vào, cô lấy bản hợp đồng thu mua trong túi xách ra đưa cho ông ấy, “Vụ thu mua này năm đó bố cháu phụ trách, chú còn ấn tượng không?”

Khoảnh khắc Liễu Minh nhìn sang hợp đồng, đồng tử hơi rung, há miệng ngạc nhiên, chầm chậm nhìn về phía cô: “Cái này cháu biết được từ đâu?”

Giang Nhược còn tưởng, chú Minh biết tỏ tường chuyện cô muốn hỏi, xem ra, dường như chú Minh cho rằng điều cô muốn hỏi, không hề đồng nhất với vụ thu mua này.

Hà Nội, 27/3/2023

Yêu thương (^_^)

Trans: Phương Nhược Vũ

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK