Mục lục
Không Hề Đáng Yêu - Tây Phong Chước Chước
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giang Nhược vốn cho rằng đã cách một khoảng an toàn, tâm lí thả lỏng lại, không ít, đột ngột bị âm thanh này kinh động, theo phản xạ có điều kiện nhìn anh.

Sau khi phản ứng lại, khóe mắt nhìn thoáng qua bóng mình bị kéo dài xiêu vẹo đến tận chỗ cách chân Lục Hoài Thâm không xa, cũng chẳng biết anh nhìn thấy bản thân mình tự chơi vui vẻ bao lâu rồi.

Khó trách ánh mắt anh nhìn cô giống như đang nhìn một kẻ ngốc vậy.

Giang Nhược cúi đầu không nói không rằng.

“Anh và dì út tôi”

Giang Nhược vừa nhớ ra muốn hỏi dì út và anh đã nói gì để quay về còn biết đường chuẩn bị tâm lí ứng đối mà mới nói được cái mở đầu thì thang máy đã xuống đến nơi, “đinh” một tiếng, cửa thang máy mở ra, Lục Hoài Thâm liền sải bước tiến vào.

Trong suy nghĩ chớp nhoáng, Giang Nhược nhớ tới cần mua thêm giấy vệ sinh, nhân lúc bây giờ siêu thị chưa đóng cửa đi mua luôn, nên cũng theo vào thang máy.

Thang máy đã đầy hơn nửa, trong không gian kín chật hẹp chẳng có ai lên tiếng, bầu không khí cực kì yên tĩnh, Giang Nhược không tiện mở miệng nữa, sợ thu hút sự chú ý, từ đầu đến cuối lặng lẽ đứng cách Lục Hoài Thâm khoảng một người.

Xuống thêm một tầng, không biết là khoa gì, có một đoàn người nhà đứng bên ngoài, ai đó trong tâm trạng kích động đang khoa chân múa tay chửi bới, từ vài ba câu đối thoại nghe ra được, hình như là cụ già sắp không qua khỏi, anh chị em trong nhà vì vấn đề di sản nên sinh ra bất đồng.

Người nhà cứ một người nối tiếp một người chen vào thang máy, Giang Nhược không ngừng bị xô đẩy lui về sau nhưng không biết từ khi nào đã lùi đến mức không lùi được nữa, sau lưng Lục Hoài Thâm là vách tường thang máy, cô thoáng cái chạm vào lồng ngực rộng rãi ấm áp, hơi thở quen thuộc trong chốc lát vây quanh.

Trái tim Giang Nhược tức khắc lỡ một nhịp, cơ thể cũng cứng ngắc, người phía trước lùi tiếp, không cẩn thận dẫm vào chân cô, người cũng dán chặt lên ngưới cô, mùi cơ thể mỗi người hòa trộn lẫn lộn tạo thành mùi hương khác thường phả vào mặt cô, Giang Nhược nín thở, vươn tay che trước ngực.

Cong khuỷu tay nên không cẩn thận đụng trúng bụng người kia ở sau lưng, Giang Nhược chẳng còn cách nào tránh được kiểu tiếp xúc đó, chỉ có thể co bả vai, giả vờ điềm nhiên như không.

Thang máy xuống tầng một, mấy người cãi vã đi vào lúc nãy, giờ lại la lối om xòm đi ra.

Sau khi không gian phía trước thông thoáng, Giang Nhược lập tức nới giãn khoảng cách với anh, bước nhanh ra ngoài.

Lục Hoài Thâm thân cao chân dài, chỉ vài bước đã sóng đôi với cô hướng về lối cửa ra vào, nghiêng mặt qua rũ mắt nhìn cô nói: “Không cần tiễn đâu.”

Giang Nhược nói: “Tôi đi mua đồ, có tiễn anh đâu.”

Từ cửa khoa nội trú đi ra, đích đến của hai người không giống nhau, trước mặt là bãi gửi xe, rẽ phải mấy mét là siêu thị, Lục Hoài Thâm muốn đi qua bãi gửi xe, Giang Nhược cũng đang sắp rẽ, nghĩ một chút, vẫn phải hỏi mới được: “Anh và dì út tôi rốt cuộc đã nói gì thế?”

“Làm sao? Sợ tôi nói lời không hay à?” Mặt Lục Hoài Thâm không có cảm xúc nhìn cô, liền đó cười cười, nói: “Đã có suy nghĩ này thì cô không nên tìm tôi đến.”

Giang Nhược nói: “Chỉ là tôi nghĩ khi đối mặt với dì tôi cần có chuẩn bị tâm lí.”

Anh trầm mặc giây lát, chẳng thèm để bụng, thấp giọng nói: “Tự mình đi mà hỏi bà ấy.”

Chuyện anh không muốn nói, cô hỏi một lần không có được đáp án là tự biết có hỏi nữa cũng vô ích bèn từ bỏ, kìm nén vài giây vẫn nặn ra một câu: “Dù sao chăng nữa, cảm ơn anh hôm nay đã đến.”

Vốn dĩ Lục Hoài Thâm quay đi vài bước rồi, nghe thấy mấy câu đó liền ngừng chân, bỗng dưng xoay người lại, lạnh giọng nhắc lại lời cô: “Cảm ơn?”

Giang Nhược ngẩng đầu nhìn, thấy sắc mặt anh cau có xen lẫn vẻ giễu cợt: “Cô muốn cảm ơn tôi thế nào, hử?”

Lòng Giang Nhược sợ hãi, lùi về sau một bước, đối với cơn nóng giận thất thường chợt kéo đến của anh cảm thấy ù ù cạc cạc, mặt đứng hình, mím môi nhìn anh không nói.

Lục Hoài Thâm bước lên hai bước áp sát cô, ngữ khí hùng hổ dọa người, “Nói, cảm ơn thế nào?”

Thành phố rực rỡ khiến chân trời tối như mực ánh lên đen bóng, Lục Hoài Thâm đứng dưới đèn đường mờ nhạt, dung mạo ấy chẳng khác nào biển đêm đen kịt sâu không thấy đáy, bên dưới bề mặt phẳng lặng này rõ ràng lại là ngọn thủy triều cuộn dâng âm ỉ.

Anh dựa vào cực gần, môi mỏng mím chặt, ánh mắt nham hiểm, Giang Nhược thấy anh mang theo dáng vẻ xa cách thù địch, chân như bị đóng đinh tại chỗ, muốn động đậy cũng không xong.

Vẻ mặt Lục Hoài Thâm càng nóng nảy, cô càng không chùn bước, cứ thế nhìn anh, sau hồi lâu, khuôn mặt cũng sắp tê dại, quay người đi.

Lục Hoài Thâm duỗi tay lôi cô lại, sức lực lớn tới mức khiến bước chân cô loạng choạng, lúc xoay người còn suýt chút nữa đâm sầm vào người anh.

“Lục Hoài Thâm, anh bị điên à.” Giang Nhược vùng vẫy cánh tay, ngay lập tức lườm anh, giọng khẽ run lẩy bẩy.

Tay Lục Hoài Thâm vừa vận sức đã cùm chặt cô, kề sát mặt nói với cô từng câu từng chữ: “Chuyện nào ra chuyện nấy, việc này là do Giang Chu Mạn gây ra, tạm thời tôi thay cô ấy giải quyết hậu quả, cô không cần nói cảm ơn tôi, buổi sáng làm ầm một trận, vẫn cứ ghim lên đầu cô đã, sau này tính sổ sau.”

Cánh tay Giang Nhược bị anh xiết chặt nâng lên cao, chóp mũi hai người cơ hồ sắp chọc vào nhau tới nơi rồi, hơi thở của anh phả phất phơ vào mặt cô, tâm trạng cô lên xuống thất thường, không biết bởi vì lời anh nói hay là vì kiểu khoảng cách quá trớn này.

Cô biết ngay mà Lục Hoài Thâm chẳng có lòng hảo tâm đi làm việc thiện thế đâu, tâm tư cô rối loạn nhất thời chẳng thể đáp lời, lại không dám thể hiện tất cảm cảm xúc ra mặt, đành nhìn anh kiểu rất bất cần.

Lục Hoài Thâm nói xong, ánh mắt vẫn quắp chặt lấy cô, cau mày, cúi đầu nhìn lướt qua đôi môi cô, bầu không khí đối chọi trong chớp mắt đã biến đổi, dưới ánh đèn đường lờ mờ ảm đạm, bãi đỗ xe không một bóng người lui tới, hô hấp luẩn quẩn bên nhau, thôi thúc sản sinh vị nắng ấm len lỏi qua lại giữa đôi bên nam nữ.

Không biết có phải là Giang Nhược bị ảo giác không, cảm thấy Lục Hoài Thâm đang chầm chậm dựa sát vào cô, mà dường như cô cũng chịu ảnh hưởng bởi điều gì đó thúc giục mà kiễng cao gót chân.

Đầu cô lúc này là một mảnh sáng trắng, đôi mắt chớp chớp trong lúc vô ý va phải ánh nhìn sâu thẳm của anh, chạm vào đôi con ngươi đen láy, không biết thế nào bỗng khiến cô tỉnh táo lại.

Lục Hoài Thâm cũng giống như đã hoàn hồn, hai người không hẹn mà cùng giãn ra một khoảng cho phép, sau khi cánh tay được buông lỏng, Giang Nhược càng lùi nhiều hơn, ý nghĩ né tránh rất rõ ràng, cũng không điềm tĩnh được nữa, cố gẳng bình ổn hơi thở.

So với cô hoảng loạn như kiểu non nớt chưa trải sự đời thì người đàn ông kia tỏ ra lão luyện điềm đạm hơn nhiều.

Cô tựa như lựa chọn rời đi, Lục Hoài Thâm đột nhiên hỏi: “Cô định mua đồ đã mang tiền chưa?”

“Tôi đem điện thoại.” Hai tay Giang Nhược trống không, mò tay vào túi quần, y như rằng rỗng tuếch, tức thì gò má nóng bừng.

Lục Hoài Thâm rút ví vứt cho cô, “Muốn bao nhiêu thì tự mình lấy đi.”

Giang Nhược chạy lên chạy xuống cũng phiền phức, chẳng qua coi như mượn anh vậy, bèn tính thử sáu gói khăn giấy rút cần bao nhiêu tiền, giọng căng thẳng: “Năm mươi đồng là đủ rồi.”

Giọng phát ra thế mà đã thành biến điệu.

Cô lấy ví mở ra, bên trong toàn là tiền giấy đỏ, một tờ tiền lẻ cũng không có.

Giang Nhược rút một tờ Mao gia gia, trả lại ví cho anh, giương khóe môi nói lạnh tanh: “Tôi chuyển tiền qua Wechat cho anh.”

Lục Hoài Thâm cầm ví nhìn cô mấy lần, nói một câu: “Không cần.” rồi quay người đi.

Giang Nhược cũng rẽ vào siêu thị, khi phía sau truyền đến tiếng đóng cửa xe nặng nề, cô bỗng nhiên ý thức được mình hình như không có Wechat của Lục Hoài Thâm, còn nói cái gì mà chuyển khoản, thảo nào lúc cuối cùng Lục Hoài Thâm phải nhìn cô mấy lần.

Phỏng chừng đêm nay, trong mắt anh, cô là một kẻ ngốc chính hiệu.

Giang Nhược cũng nhận thức sâu sắc được tâm hồn mình đang treo ngược cành cây, nghĩ đến bản thân mắc lỗi ngớ ngẩn, thiếu chút còn đón nhận nụ hôn đó, sau khi ảo não bèn quy kết nó là phản ứng thông thường thôi, dù gì buổi sáng mới khí thế hừng hực đối đầu không khoan nhượng với người ta, buổi tối lại gọi dạ bảo vâng, mức chênh lệch ấy lớn quá, không tuân theo lẽ thường nên dẫn tới hành vi của cô mới trở nên lộn xộn.

Giang Nhược mua được giấy vệ sinh, lấy thêm một chai nước khoáng ở khoang đông lạnh, ra khỏi siêu thị đã tu hết nửa chai, cảm thấy tỉnh táo không ít, lúc này mới ra về.

Trở lại phòng bệnh, tâm trạng Giang Nhược rất lâu sau vẫn khó hồi phục, cẩn thận quan sát dì út, sau khi cảm thấy tất cả đều bình thường càng làm cô thấp thỏm không yên.

Lấy nước về cho bà rửa mặt lau người xong, Giang Nhược giả vờ vô tình nhắc tới, “Mẹ, lúc nãy mẹ hỏi được những gì muốn hỏi chưa?”

Kiều Huệ gật đầu: “Hỏi được rồi.”

“Mẹ hỏi thế nào? Anh ấy nói sao ạ?”

“Nó bảo đó là do sự sắp đặt của Giang Khải Ứng, không liên quan đến con.” Kiều Huệ rơi vào trầm mặc, lật người chuẩn bị ngủ, đã nhắm mắt còn nói thêm: “Về sau mẹ sẽ không hỏi đến chuyện hai đứa nữa.”

Không bao lâu, phía sau truyền tới tiếng động Giang Nhược đang trải giường, mãi đến lúc tắt đèn rồi Kiều Huệ vẫn chưa thực sự ngủ được.

Toàn nghĩ tới những gì Lục Hoài Thâm nói với mình.

Diều bà ghi nhớ sâu sắc nhất chính là, bà hỏi Lục Hoài Thâm có phải Giang Nhược thực sự chen chân vào mối quan hệ của cậu ta và Giang Chu Mạn không, nếu là thật, bà sẽ khuyên Giang Nhược buông tay.

Lục Hoài Thâm hỏi ngược lại bà, vậy Giang Khải Ứng phải làm thế nào? Dì cảm thấy Giang Khải Ứng sẽ dễ dàng buông tay sao? Một bên là tình cảm huyết thống, một bên là ân tình dưỡng dục, nếu không phải có Giang Khải Ứng, cả nhà họ Trình không biết đã phải trải qua những ngày tháng gì, dì thấy nhất định Giang Nhược sẽ nghe lời dì à? Nói trắng ra, trong chuyện này, dì chỉ là người ngoài, dì xen vào thế, trừ việc sẽ khiến Giang Nhược mang xiềng xích đạo đức ngày càng nặng nề, còn khiến cô ấy muốn làm gì cũng không xong. Tổn thất không sánh bằng người thân, chuyện Giang Chu Mạn làm rất quá đáng, lời cô ấy nói dì đừng cho là thật. Ân oán giữa cháu và Giang Nhược, chúng cháu sẽ tự giải quyết, dì cố gắng dưỡng bệnh, đừng lo lắng chuyện gì khác, chính là giúp cô ấy chuyện lớn rồi.

(Bạn đang đọc bản dịch truyện được đăng tải duy nhất trên trang wattpad Phương Nhược Vũ @thachgiatrang9420)

Trên đường về, trong lòng Bùi Thiệu chỉ quanh quẩn một từ gọi là phức tạp, một mặt trộm nhìn vẻ mặt Lục Hoài Thâm, mặt khác nghĩ lại một màn kia ở bãi đỗ xe.

Giây trước còn nói chuyện rõ tử tế, bỗng nhiên lại lôi kéo người ta, anh ta thấy rõ ràng lắm, lần này là Lục Hoài Thâm chạm vào người ta trước, nói không chừng là anh ấy muốn hôn trước cũng nên.

Hình ảnh và bầu không khí khi đó nói thay đổi là thay đổi ngay được, anh ta nhìn thấy cả rồi.

Căn bản Lục Hoài Thâm không rảnh mà quan tâm mấy suy nghĩ vẩn vơ của Bùi Thiệu, từ lúc ngồi vào xe đã nhắm mắt, người hơi mỏi mệt nhưng tinh thần tỉnh táo vô cùng. Luôn cho rằng cảm xúc của mình khác thường là do mấy câu lúc trước của cái người Hạ Tông Minh kia gây ra.

Trong cơn bực tức vô cớ, đến cậu ta cũng bị đem ra trách móc.

Quãng thời gian này, Giang Nhược đi phỏng vấn nhiều đến mức bủn rủn, thêm cả chuyện sức khỏe Kiều Huệ gặp vấn đề, định nghỉ hai ngày, ở bệnh viện cùng bà đến khi khỏe mạnh xuất viện, để tránh lại xảy ra sai sót.

Khi ăn cơm trưa, mở email và tin nhắn, lật lại thư hồi âm của các công ty đã phỏng vấn.

Đột nhiên mở ra một cái, hai chữ cái DS thu cả vào tầm mắt, trái tim cô căng ra, dõi theo từng dòng thư hồi âm, kết quả ngoài dự liệu, cô được tuyển dụng, nhưng sự bất ngờ đã hoàn toàn lấn át những cảm xúc khác.

Trong lòng đã bắt đầu lên kế hoạch sử dụng lương tháng như thế nào, số tiền Lục Hoài Thâm đưa còn dư lại chủ yếu sẽ dùng cho ông, tiền lương của cô thế nào mới đủ chi tiêu cho một nhà ba người, có khi nào sẽ có tiền tiết kiệm không? Nếu được thăng chức thì tiền lương sẽ tăng lên bao nhiêu nhỉ?

Hà Nội, 2/4/2021

Phúc lợi ngày thứ 6. Đã tan làm chưa nào? Cuối tuần vui vẻ nha các chị em❤

Yêu thương (^_^)

Trans: Phương Nhược Vũ

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK