Giang Nhược nghĩ một tí rồi nói: “Minh Ngọc tự sát, quả thật có ảnh hưởng đến em, nhưng năng lực tự điều tiết của em vẫn ổn, em cũng luôn biết, cuộc sống trước mắt của mình mới là quan trọng nhất, em thực sự không sao.”
Giang Nhược tự nhận thấy chưa biểu hiện ra bất kì cảm xúc và hành vi quá khích nào, nhưng người bên cạnh, hình như đều lo lắng cô sẽ vì việc này mà uể oải.
Lục Hoài Thâm chau mày, giống như cảm thấy mấy lời của cô, chẳng qua là để khiến anh yên tâm.
Giang Nhược nghiêng người qua, gác cằm lên vai Lục Hoài Thâm, anh ngồi xổm, thế này giữa hai người không có chênh lệch chiều cao.
Giang Nhược nói khẽ bên tai anh: “Nếu anh thật sự không yên tâm, vậy em đến ở cùng dì út vài ngày, chỗ ấy cách chỗ Vương Chiêu ở cũng rất gần, vừa khéo em thấy dự báo thời tiết hôm nay nói đêm nay tuyết sẽ ngừng rơi, qua hai hôm nữa thì trời quang mây tạnh rồi, em đổi môi trường, cứ coi như giải sầu, thế nào?”
Lục Hoài Thâm không đồng ý ngay lập tức, có vẻ đang cân nhắc.
Được một lúc, anh nói: “Được, bảo thím Ngô cũng qua đó nhé.”
Giang Nhược: “Bên kia không ngủ lại được.”
“Sáng đi tối về, trước kia vẫn luôn thế mà.”
“Được rồi.”
Lục Hoài Thâm nghĩ một lát lại bảo: “Muốn đi đâu nhớ bảo tài xế chở em đi, cố gắng đừng tự lái xe.”
Giang Nhược khó hiểu, nói như đùa: “Em chỉ đến ở vài ngày, sao anh dặn dò như di ngôn thế?”
Lục Hoài Thâm nghe vậy, cào eo cô một cái, “Em không thể chúc anh tốt lành được à? Anh phải đi công tác, sợ lúc bận rộn lên không có quá nhiều thời gian quan tâm em, hơi không chú ý thì em lại gặp rắc rối.”
Giang Nhược liếc sang anh với vẻ ngờ vực: “Em đáng lo lắm à?”
“Có lúc nào em khiến anh đỡ lo đâu?” Lục Hoài Thâm hôn một cái lên môi cô, đứng dậy, giơ tay về phía cô.
Giang Nhược nắm lấy tay anh, anh chợt vận sức, kéo cô khỏi sofa, thân hình lảo đảo, được đôi tay anh giữ vững.
Tay cô tì vào ngực anh, khẽ hừ một tiếng: “Rốt cuộc ai đáng lo còn chưa biết đâu.”
***
Buổi tối Giang Nhược tắm xong đi chân trần thu dọn hành lý, sàn nhà ấm sưởi gan bàn chân ấm nóng.
Lục Hoài Thâm cũng tiến vào thu xếp hành lí đi công tác phải dùng, nhìn chân cô, đang định nói, Giang Nhược bắt được biểu cảm của anh, lập tức ra ngoài đi dép lê vào.
Đóng xong một vali đầy tràn, mang theo một bộ mỹ phẩm dưỡng da chưa bóc tem, quần áo giày dép chút ít, nhưng đồ dùng hàng ngày khác của thai phụ nhiều loại quá, cất mãi cất mãi lại đầy vali.
Ngày hôm sau Kiều Huệ mở cửa thấy cô, không giấu nổi vẻ kinh ngạc trong mắt, nếu không phải thấy đằng sau cô có Lục Hoài Thâm cùng thím Ngô đi theo, còn tưởng rằng cô với Lục Hoài Thâm cãi nhau mâu thuẫn bỏ nhà ra đi.
Chuyến chuyên cơ đi Thụy Sỹ của Lục Hoài Thâm vào buổi trưa, sau khi đưa cô qua đây thì ra sân bay luôn.
Ngày hôm qua trời về đêm, tuyết dần thưa, đến rạng sáng đã ngừng hẳn, lúc ra khỏi nhà vẫn có thể thấy được chút ít tuyết đọng, trong nội thành thì hoàn toàn không thấy dấu vết tuyết rơi nữa. Tuyết đầu mùa ở thành phố Đông Lâm rơi chưa đầy hai ngày, tới cũng vội vàng mà đi cũng vội vàng.
Nhiệt độ không khí ngày tuyết tan giá lạnh hơn hẳn ngày có tuyết, lúc ra cửa Giang Nhược vốn dĩ mặc áo khoác, bị Lục Hoài Thâm cưỡng ép thay sang áo lông vũ, bao bọc kín mít, vào nhà, Giang Nhược cởi bỏ áo khoác cùng khăn quàng cổ dày dài.
Thím Ngô quét tước phòng ốc một chút, trải chăn đệm mới xong đâu đấy, Giang Nhược mới chậm rì rì đem hành lý vừa đến ra phân loại cất gọn, Lục Hoài Thâm gửi WeChat cho cô, bảo sắp chuẩn bị xuất phát.
Giang Nhược trả lời: Bình an.
Buổi tối Trình Khiếu tan lớp tự học buổi tối, thấy Giang Nhược mặc bộ đồ ở nhà bằng nhung ngồi ở trên sofa, biểu cảm của nó chẳng khác Kiều Huệ lần đầu tiên nhìn thấy Giang Nhược ngày hôm nay là bao.
Có điều rất nhanh sau đó Trình Khiếu đã thu vẻ kinh ngạc, “Chị, đêm nay chị sẽ ở đây à?”
Giang Nhược đang ăn bữa khuya, trong bát là ngũ cốc yến mạch cùng sinh tố bơ, cô xúc một thìa vừa đưa vào miệng, vừa cười hì hì hỏi Trình Khiếu: “Sao, không hoan nghênh chị à?”
Cô về ở Trình Khiếu cũng rất vui, thu lại vẻ mặt vui sướng, nói trêu ghẹo: “Em dám không hoan nghênh chắc, tiền thuê nhà đều là chị đóng.”
Giang Nhược lườm nó, “Oắt con không có lương tâm, tháng sau trừ tiền sinh hoạt.”
Ngày đông trời lạnh, đặc biệt vào sáng và tối, Trình Khiếu không tự đạp xe, đổi sang đón xe bus đi học, thời tiết giá rét, việc đầu tiên khi về chính là đi tắm nước nóng.
Tắm rửa xong Trình Khiếu đến ngồi cạnh Giang Nhược, hỏi cô: “Sao chị đột nhiên về ở thế?”
Giang Nhược dường như biết nó muốn hỏi cái gì, ánh mắt từ TV chuyển sang mặt nó: “Vì Lục Hoài Thâm phải đi công tác, không có thời gian ở cạnh chị.”
Trình Khiếu khinh thường: “Ngày thường thời gian ở cạnh chị nhiều lắm à?”
Giang Nhược không để bụng: “Thấu hiểu đi, anh ấy kiếm tiền sữa bột cho cháu ngoại cậu cũng không dễ dàng mà.”
“Chị kiểu gì đấy, khuỷu tay cứ hướng ra ngoài.”
“Thế em cứ soi mói anh ấy mãi làm gì?”
Trình Khiếu lắc đầu giả vờ tự giễu: “Em xem như đã nhìn rõ rồi, trong mắt chị đã không người em này nữa.”
“Em nói ngược à? Rõ ràng là em không để chị vào mắt.”
Trình Khiếu lâu lắm không ngồi buôn chuyện với Giang Nhược kiểu này, ngày thường nó phải đi học, Giang Nhược đến thường không ở được tới lúc nó tan tiết tự học buổi tối, chỉ có cực ít cuối tuần có thể gặp nhau, gặp mặt liền không nhịn không so chiêu mấy câu, kéo gần hơn khoảng cách chị em.
Trình Khiếu nghiêm mặt trở lại: “Nói thật đi, anh ta có bắt nạt chị không đấy?”
“Không.”
“Ăn ngay nói thật.”
Giang Nhược: “Em hi vọng chị bị bắt nạt thế à?”
“Cũng không phải, nếu không em chẳng nghĩ ra được lý do vì sao chị phải về nhà mẹ đẻ.”
Giang Nhược ngừng một chút, nói thật: “Bởi vì anh ấy cảm thấy chuyện Minh Ngọc khiến chị không dễ chịu, nên bảo chị đổi chỗ, đổi tâm trạng.”
Trình Khiếu vừa nghe cái này, thoáng chốc cảm thấy chạm phải mìn, nhất thời chẳng thể tiếp lời.
Trình Khiếu với Minh Ngọc cũng quen biết, khi đó nó còn nhỏ, nhà Giang Nhược và Minh Ngọc lại gần sát, thường lê la ở nhà nhau, tính cách Minh Ngọc dịu dàng trầm lặng, cho Trình Khiếu ấn tượng rất tốt.
Trình Khiếu mới biết được tin Minh Ngọc tự sát qua lời Kiều Huệ, nhất thời khó có thể lý giải, tiếp đó Kiều Huệ mới cho nó biết, trước đây Minh Ngọc liên kết với Giang Cận hãm hại Giang Nhược, bản thân lại mắc bệnh trầm cảm. Tâm trạng Trình Khiếu như ngồi tàu lượn siêu tốc, lên xuống trầm bổng vô cùng.
Trình Khiếu bình tĩnh an ủi: “Người mất đã mất rồi, mỗi người mỗi số, chị cũng đừng nghĩ quá nhiều.”
Sự từng trải có hạn, nó cũng cũng chẳng nói nên đạo lí gì to tát hơn. Có điều nó cho rằng, bất kể người từng trải phong phú đến thế nào, thì tình cảnh này, nói quá nhiều cũng sẽ chỉ có vẻ dư thừa.
Giang Nhược nói: “Ngoài sự thương cảm không thể vượt qua, chị cũng không nghĩ nhiều, chỉ là mọi người cứ nghĩ chị sẽ nghĩ nhiều.”
Trình Khiếu hỏi lại: “Thật không?”
Giang Nhược nhìn thẳng TV, nói khẳng định: “Thật.”
Trình Khiếu ngẩn một giây, “Thế thì tốt.”
***
Ngày hôm sau Giang Nhược gọi điện thoại cho ông nội, rất lâu không có ai bắt máy, thời điểm sắp hết chuông mới kết nối được.
Người nghe là Liễu Minh, mở miệng liền hỏi trước cô gần đây sống thế nào, sau đó mới hỏi cô gọi điện thoại có việc gì à?
Giang Nhược nói mọi thứ đều ổn, “Ông nội đâu? Ông sống ở ngoại thành lâu lắm rồi, sức khỏe đều tốt cả chứ?”
Liễu Minh nói: “Đều khỏe cả, mỗi ngày chơi cờ câu cá với ông trẻ cháu, vừa được giải trí, lại vừa có người hợp chuyện, khỏi phải nói nhàn nhã đến mức nào.”
Giang Nhược hỏi: “Thời tiết này còn có cá cắn câu ạ?”
Liễu Minh cười nói: “Đương nhiên là có, mùa đông câu cá thách thức càng lớn, lạc thú cũng càng lớn hơn.”
Giang Nhược cười đáp vài câu, lại hỏi: “Chú vẫn luôn ở cùng ông nội ạ?”
Liễu Minh nói: “Đúng vậy, việc vặt vãnh chú vẫn phải xử lý hộ.”
“Thế ạ,” Giang Nhược tỏ vẻ đã hiểu: “Cháu muốn nói chuyện điện thoại với ông, ông ở cạnh chú không?”
Liễu Minh nói: “Chú ở trong nhà, ông ấy với ông trẻ cháu đi ra ngoài tản bộ rồi.”
“Bây giờ trời vừa đổ tuyết xong, bên ngoài lạnh đến mức nào chứ.”
Liễu Minh đối đáp trôi chảy: “Ông ấy bảo cứ ở lì trong nhà cảm thấy cả người gò bó, lúc trước tuyết rơi đã không ra khỏi cửa, đây còn không phải là không đợi nổi sao, tuyết vừa tan đã muốn ra ngoài vận động.”
“Đành vậy, ông về, chú bảo ông tìm lúc nào gọi lại cho cháu nhé.”
“Được.”
Giang Nhược tắt điện thoại, nhìn chằm chằm màn hình di động, khó có thể miêu tả cảm giác kì dị càng ngày càng tích lũy dày đặc ở trong lòng.
Sau khi ông nội ra vùng ngoại thành sống, cô chưa từng thật sự nói chuyện điện thoại với ông một lần nào, mỗi lần đều là chú Minh nhận điện thoại, bảo ông gọi lại, cũng chưa bao giờ gọi lại. Cô bảo muốn đi ra ngoại thành thăm ông cụ, bảo chú Minh cho địa chỉ, thì chú Minh bắt đầu không phải nói ông cụ ngày hôm sau đã có sắp xếp, thì lại bảo phải tiếp đón bạn già.
Một lần hai lần Giang Nhược còn tin, nhưng nhiều lần rồi, Giang Nhược liền có cảm giác — ông nội đang cố tình trốn tránh cô.
Hà Nội, 18/3/2023
Yêu thương (^_^)
Trans: Phương Nhược Vũ